Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1690: Diệt Thiên Thần!

Mọi thứ đến quá bất ngờ đến nỗi không tìm được cách phòng tránh. Dường như sau câu nói "An Lâm ngươi đi chết đi" của Chân Thực Thiên Thần thì mọi kết cục đều đã được định sẵn rồi.

Toàn thân An Lâm đau nhức không thể diễn tả thành lời được, máu tuôn xối xả, khắp cơ thể không có chỗ nào là không bị thương, ngay cả khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng vậy.

"Ha ha... ha ha... Không phải rất giỏi giang sao? Ngươi đã biết thế nào là mùi vị của cái chết chưa hả?"

Cơ thể của Chân Thực Thiên Thần bị chém làm đôi đang dần dần khép lại.

"Chết! Chết! Chết!"

Giọng nói của nó giống như tiếng mời gọi từ thiên đường tập trung tàn phá cơ thể An Lâm. Có một loại năng lực huyền bí nào đó khiến cho toàn bộ chức năng trên cơ thể An Lâm dần dần suy sụp.

"Ta là Chân Thực, ta muốn ngươi chết thì ngươi nhất định phải chết."

Chiếc vòng thần trên đầu của Chân Thực Thiên Thần vẫn không ngừng điên cuồng chiếu phát ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào người An Lâm. Nhưng thật sự nó giống như một con quái vật ăn thịt người muốn ăn tươi nuốt sống chàng trai trước mặt mình.

Lưỡi kiếm lơ lửng giữa không trung ngay trước mặt Chân Thực Thiên Thần, giống như là đang cắt một cái gì đó tạo ra âm thanh không hề dễ nghe chút nào. Cùng lúc đó, An Lâm cũng không ngừng tần công về phía Chân Thực Thiên Thần.

Lúc này Chân Thực Thiên Thần cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi, sinh mạng của nó bắt đầu tan biến dần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn nó sẽ xong đời. Nó ngay lập tức thay đổi chiến lược, trực tiếp hét lên dường như không khác lời nói bình thường mấy:

Thanh kiếm màu đen đâm xuyên qua khoảng không, chém nát đạo lý vô hình.

An Lâm thực sự không cam lòng chút nào, rõ ràng hắn có thể giết chết đối phương ngay lập tức nhưng chỉ với một chiêu liều mạng của đối phương mà hắn suýt chút nữa mất mạng. Dựa vào cái gì chứ? Thật không công bằng, Chân Thực Thiên Thần nhất định phải chết.

"Ta đã nhìn thấu đạo lý của ngươi rồi..."

Chân Thực Thiên Thần nắm giữ sức mạnh của sự chân thực, lúc này đang dựa vào sức mạnh của sự chân thực để xóa bỏ đi sự tồn tại của đòn tấn công của An Lâm. Đây chính là Trời, là Thần, tất cả chỉ cần dựa vào một cái há miệng to đùng ấy thì muốn làm gì thì làm.

An Lâm vẫn kiên trì sử dụng Chân Ý Phá Thiên để chống trả, dù cho toàn thân run rẩy không thôi cũng quyết giữ chặt kiếm Thắng Tà trong tay không để cho nó rơi xuống. Cứ như vậy chiêu thức Đạo Kiếm vẫn không hề dừng lại, hơn nữa còn điên cuồng đánh về phía Chân Thực Thiên Thần.

"Xùy... xùy... xùy xùy..."

Toàn thân An Lâm đẫm máu, sắc đỏ như bao trùm cả cơ thể hắn, nhưng đôi mắt hắn vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Hắn nắm chặt kiếm Thắng Tà trong tay, dùng toàn bộ sức lực chém về phía Chân Thực Thiên Thần.

Lúc này có vô số các sợi màu đen cuốn lên cơ thể Chân Thực Thiên Thần nhằm ngăn chặn không cho cơ thể nó liền lại. Chân đạo làm lu mờ hàng vạn đạo lý khác trên thế gian, đạo lý chân thực dù cho là đạo lý tối cao, đứng trên mọi thứ đạo lý khác nhưng giờ phút này cũng đang dần suy yếu.

Chân Thực Thiên Thần có chút hoảng loạn, luống cuống khi thấy sức mạnh kinh khủng của An Lâm. Rõ ràng nó đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, sử dụng sức mạnh chân thực mạnh mẽ nhất vào một đòn tấn công này, An Lâm làm sao có thể không chết chứ? Đây rốt cuộc là loại biến thể quái quỷ gì của sức sống đây? Nó không biết rằng là An Lâm cũng phải dồn toàn bộ sức lực của mình vào đòn công kích cuối cùng này.

"Để xem xem ngươi nhanh hay kiếm của ta nhanh."

Két... két... két...

Gân xanh nổi lên An Lâm dốc toàn lực tấn công Chân Thực Thiên Thần.

An Lâm đột nhiên cảm thấy sức lực của chính hắn lại bắt đầu suy yếu, có một sức mạnh chí cao vô thượng nào đó như muốn xóa bỏ toàn bộ sức mạnh của hắn trên thế gian này.

Toàn thân An Lâm phát ra sức mạnh phá thiên to lớn không gì sánh bằng, sắc mặt không chút thay đổi, tay cầm kiếm Thắng Tà mạnh mẽ chém xuống.

"Thắng rồi!!!"

Sau khi chiêu thức tiêu tan dần thì vòng thần của Chân Thực Thiên Thần cũng vừa vặn bị vỡ ra làm đôi không có cách nào hàn gắn được, ngay lập tức rơi xuống đất.

"Thắng cũng không dễ dàng gì!" Âm thanh trong trẻo, lạnh lùng vang lên.

Rắc... rắc...

Hứa Tiểu Lan bay về phía An Lâm, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sự lo lắng, một tay cô thi triển thuật pháp trị thương cho An Lâm, tay còn lại lấy ra mấy viên tiên đan, không nói không rằng cứ thế nhét vào miệng An Lâm.

Ánh sáng của chiếc vòng thần trên đầu Chân Thực Thiên Thần càng ngày càng sáng chói hơn, tựa như mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời ban trưa. Nó giải phóng ra ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người, đó chính là sức mạnh khi được giải phóng toàn bộ. Thứ ánh sáng ấy dường như nuốt trọn An Lâm vào bên trong.

Hắn vừa mới giết được Chân Thực Thiên Thần, theo lý mà nói thì hẳn phải đạt được sức mạnh của sự chân thực chứ nhỉ? Nhưng bây giờ sao hệ thống lại không có một chút phản ứng nào thế này?

Sau khi An Lâm uống xong ba viên tiên đan thì khí lực đã ổn định trở lại, các vết thương trên cơ thể cũng dần dần khép miệng nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có chút nào là tỏ ra vui mừng mà ngược lại có chút mơ hồ, mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Trận chiến của An Lâm mặc dù ngắn ngủi nhưng thực ra lại vô cùng nhanh, hơn nữa quá trình diễn ra cũng vô cùng nguy hiểm. Hứa Tiểu Lan vừa mới giết được một tên Nguyên soái của Thiên Nhân tộc, từ xa nhìn lại thì đã thấy cảnh An Lâm chém thiên thần rồi. Cô định trợ giúp một tay nhưng không kịp, may mà còn có cơ hội làm một bà vú nữa.

Bỗng một âm thanh trong trẻo truyền lại, nó dường như vang vọng khắp trời đất. Kiếm Thắng Tà vẽ ra một đường đen nhánh trên bầu trời rồi sau đó vô lực rơi xuống đất.

An Lâm nhìn người có khuôn mặt dễ thương trước mặt không kiềm chế được vui mừng cười một tiếng. Hắn định giơ tay lên xoa đầu Tiểu Tà thì phát hiện bản thân dường như mất hết sức lực đến nỗi ngay cả cánh tay cũng không nhấc nổi.

Ngay lúc ấy, bỗng từ trên trời có một loại sức mạnh ấm áp như mùa xuân đến gần, chạy nhanh về phía An Lâm. Sức mạnh ấy nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân, dần dần xoa dịu nỗi đau đớn từ những vết thương trên người hắn.

"An Lâm, chỉ mới không gặp một lúc mà sao anh lại trở nên nhếch nhác như thế này rồi hà?"

Vòng thần vốn hoàn mỹ đẹp đẽ kia đã không còn phát ra bất cứ tia sáng nào nữa, lúc này nó chẳng khác nào một viên ngọc quý đã bị đạp nát vụn rồi dần dần tan biến.

Một bóng dáng màu đen xuất hiện, khuôn mặt tròn vo rất dễ thương nhanh chóng lao đến đỡ An Lâm, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt hắn xuống mặt đất.

Kiếm Thắng Tà chợt lóe sáng.

Cơ thể của An Lâm nhẹ bẫng, bắt đầu rơi xuống mặt đất.

Việc này khiến An Lâm cảm thấy hơi hoảng loạn vì hắn còn dự định sử dụng sức mạnh của sự chân thực để gia tăng lực chiến đấu của bản thân. Bây giờ cái gì cũng không thấy đâu nên hắn liền cảm thấy trận chiến vừa rồi đánh thắng cũng vô ích chẳng đạt được cái gì.

Đương nhiên nói là đánh một trận vô ích thì cũng không phải, cứ coi như là giúp loài người diệt trừ một kẻ địch lớn đi vậy.

Lúc này trên không trung xuất hiện một vệt đen chứa đựng sức mạnh huyền bí muốn xuyên thấu bầu trời để quay về đại lục Thái Sơ nhưng lại bị chặn lại bởi thế giới Thần Kính.

Sức mạnh đó không ngừng bị giày xéo, không ngừng bị chia nhỏ ra, thậm chí còn lan cả ra khoảng trời rộng mênh mông vô hạn, dường như không muốn buông tha bất cứ thứ gì.

Vốn dĩ là không muốn thả nó đi nhưng lại sợ bị đại lục Thái Sơ phản đối nên mới buộc phải thả nó đi. Tất cả những điều này đám người An Lâm và nhóm thiên thần đều không biết, ngoại trừ Đề Na – người duy nhất biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này người người nhà nhà đang chìm trong niềm sung sướng khi các thiên thần đều bị giết hết.

"Ha ha... ha ha... Quả không hổ danh là chiến thần của Thiên Đình, làm rạng rỡ thiên uy của ta."

Thiên Đế vừa bị Long Khôi Thiên Thần đánh cho hộc máu mồm ha hả cười lớn.

"Hay lắm! Thiên thần đầu tiên đã ngã xuống, nhưng chắc chắn đây không phải là thiên thần cuối cùng."

Hỗn Nguyên Vũ Tôn đằng đằng sát khí xông về phía Vũ Minh Thiên Thần.

"An Lâm đạo hữu không hổ danh là đội trưởng của tiểu đội giết Thần, lão Tôn ta đây nhất định phải giữ chặt."

Ý chí chiến đấu của Đấu Chiến Thắng Phật dâng cao ngút trời, giơ gậy thiết bản lên nhanh chóng xông về phía mộng cảnh.

Lúc này đội quân bên phái An Lâm đang chìm trong tinh thần vui sướng vì chiến thắng vừa rồi. Ngược lại đám người bên phe thiên thần thì lại vô cùng phẫn nộ vì cái chết của Chân Thực Thiên Thần.

"Khởi động thần hoàn cấp chín!"

Hai mắt Long Khôi Thiên Thần tức giận đến đỏ ngầu, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện vòng thần sáng lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận