Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 997: Rốt cuộc có phải là bị ép hay không

Hôn lễ thế kỳ của hồ yêu?

An Lâm nghe xong những lời này, liền biết là đang nói tới hôn lễ của ai.

Thế nhưng bọn họ đâu có thiệp mời, chuyện này nên xử lý thế nào bây giờ?

Nếu như giới nghiêm của buổi lễ kết hôn hơi yếu một chút thì bọn họ còn có thể vụng trộm trà trộn vào.

Nhưng nếu như vô cùng nghiêm ngặt, muốn trà trộn vào thì sẽ có nguy cơ bị phát hiện, tốt nhất là nên có một tấm thiệp mời, quang minh chính đại đi vào.

Nếu không thì... cướp lấy một cái?

Ánh mắt An Lâm lấp lóe.

Thật ra hắn cũng không tán thành hành động đoạt hôn của Tiểu Sửu, loại hành vi này chẳng khác gì muốn đi tìm chết cả.

Đúng vậy, Tiểu Sửu cứ như một người cố chấp vậy đấy.

Lúc này, Hồ tộc ở bàn bên lại bắt đầu bàn tán chuyện.

"Sẽ không đâu, tôi và Bạch Dao không giống như vậy! Nhất định là Bạch Dao bị ép buộc!"

Thế nhưng Tiểu Sửu cũng đồng ý, vì lý do an toàn, hắn sẽ không xúc động làm chuyện điên rồ,

Vì để không kích thích Tiểu Sửu nên hắn cũng không hề tàn nhẫn mà chỉ ra rằng tình cảm của Bạch Dao đối với nó không phải là tình yêu mà chỉ là dẫn dắt từng bước, nói là theo thời gian trôi đi sẽ thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả một vài thứ tình cảm trong đó.

An Lâm hít sâu một hơi.

Hồ tộc cũng không phải một tộc nhỏ, mặc dù không có đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, nhưng lại có tới sáu vị đại năng Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong tọa trấn, với lực lượng của đám An Lâm mà muốn qua đó oán giận toàn bộ Hồ tộc, phần thắng gần như là con số không.

"Ài, không biết anh có nghe nói không, nghe đồn công chúa Bạch Dao không muốn gả cho thiếu chủ Trần Nam, có vẻ như là hôn lễ này còn có ẩn tình khác đấy." Một tên Hồ tộc vụng trộm nói.

"Ở nhân gian, tình yêu giữa hai bên trai gái, trong vòng hai năm, tỉ suất chia tay đã cao đến mức chín phần mười. Anh và Bạch Dao ở đất khách quê người gần trăm năm, anh thực sự cảm thấy tình cảm của cô ấy sẽ không trở nên nhạt dần, hoặc là không thay lòng đổi dạ sao?"

Trước đây An Lâm cũng đã nói bóng nói gió muốn Tiểu Sửu buông tay rồi, nhân cuộc hôn lễ này mà hãy từ biệt với quá khứ đi.

Cố chấp cho rằng, chuyện này cũng sẽ tốt đẹp hệt như suy nghĩ trong lòng hắn.

"Ha ha, cái đồ nhà anh luôn suy diễn theo lối âm mưu, có ngán hay không hả?"

"..."

"Công chúa Bạch Dao là cô gái xinh đẹp nhất trong thế hệ trẻ của Hồ tộc chúng ta, là ngôi sao mới lộng lẫy nhất tộc Bạch Hồ. Thiếu chủ Trần Nam là con trai độc nhất của hoàng đế Hắc Hồ, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của tộc Hắc Hồ, ngọc thụ lâm phong, tuyệt đại vô song."

Hai mắt Tiểu Sửu bộc phát tinh quang!

Khốn nạn thật? Chẳng lẽ lại đúng như những gì Tiểu Sửu nói? Chuyện này là Bạch Dao vị ép buộc?

An Lâm đột nhiên đứng dậy, đi về phía hai con Hồ yêu này, cười lạnh: "Lặp lại lần nữa?"

Hồ yêu nam bị chửi liền tức giận, nói lại: "Tôi xấu chỗ nào, chẳng qua tôi chỉ dáng dấp bình thường mà thôi, cái con khỉ ở bàn bên kia mới là xấu xí thật sự kìa."

Nói xong liền vung nắm đấm qua.

Bên phía Hồ tộc không chút lưu tình mở miệng trào phúng ngược lại.

Vụ đánh nhau này kinh độc đến cả ông chủ của Tiên Linh Trân Quả Các.

"Hai người bọn họ được công nhận là trai tài gái sắc, nữ tài nam mạo, là một đôi do trời đất tác hợp, còn đến phiên một tên xấu xí như anh tới nghi ngờ phản đối sao?"

Cho dù trong lòng bọn họ đang điên cuồng hô to đờ cờ mờ nờ, nhưng bị ép bức dưới dâm uy của An Lâm nên vẫn phải cố lộ ra vẻ mỉm cười: "Đúng đúng đúng, chúng tôi và vị huynh đệ loài người này không đánh nhau thì không quen biết!"

Trên mặt đất, hai tên Hồ tộc mặt mũi sưng húp thiếu chút nữa phun luôn cả một búng máu ra, má nó chứ, không đánh thì không quen biết, chúng tôi có quen biết anh đấy hả?!

An Lâm đầy bá đạo quăng cho ông chủ kia một bao linh thạch: "Tôi và hai vị huynh đệ Hồ tộc này không đánh thì không quen biết, tiền cơm của bọn họ, tôi bao hết!"

Ánh mắt sáng ngời kia của Tiểu Sửu bắt đầu trở nên ảm đạm dần.

Bụp bụp bụp... bộp bộp bộp... chát chát... ầm ầm...

Á á á ...

Tiếng nắm đấm nện vào người, và tiếng kêu gào thảm thiết của tên Hồ tộc đồng loạt vang lên.

"Ha, anh cho rằng tôi sẽ tin chắc?" Một con Hồ yêu khác quay đầu lại nhìn, hai mắt dần dần trừng lớn, hít sâu một miệng đầy khí lạnh: "Sh... xấu thật đấy!"

An Lâm cười ha hả: "Anh tưởng rằng không nói nữa thì xong đấy hả? 'Lặp lại lần nữa' chỉ là lời dạo đầu mà thôi, cũng không phải là đang nói nếu anh không nói câu kia thì tôi sẽ không đánh anh!"

Hồ yêu nam nuốt lại những lời sắp nói hết vào trong miệng, nhìn An Lâm bằng vẻ mặt bất mãn.

"Sao nào, anh còn không có hồ nói thật..." Hồ yêu nam đang muốn oán giận ngược lại, nhưng bị đồng bạn ngăn cản, không ngừng lắc đầu ra hiệu đừng nên gây chuyện.

An Lâm hài lòng gật đầu, dẫn theo Tiểu Sửu nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi Tiên Linh Trân Quả Các, Tiểu Sửu khẽ than một tiếng: "Anh An, thật ra anh cũng không cần phải làm như vậy đâu, bọn họ cũng không hề nói sai mà. Tôi cũng đâu phải lần đầu tiên bị người khác nói xấu, bọn họ chỉ nói sự thật thôi."

An Lâm cười nhạt một tiếng, nói: "Chỉ có mỗi tôi có thể nói anh xấu, những người khác thì không được, ai dám nói anh một lần, tôi liền đánh bọn họ một lần!"

Tiểu Sửu chần chừ một lát mới nói: "Tiểu Na và Đại Bạch cũng đã từng nói tôi xấu."

Tiểu Na: "..."

Đại Bạch: "..."

An Lâm buồn bực trong lòng, tranh cãi vui lắm sao hả? Còn có thể nói chuyện tử tế với nhau được nữa không đây.

Hắn hít thở chầm chậm, sau đó mới giải thích: "Thật ra lý do tôi không kìm được muốn đánh bọn họ không phải là bởi bọn họ cảm thấy anh xấu, mà là bởi vì, lúc bọn họ đang bàn luận về hôn lễ của Bạch Dao thế mà lại mắng anh xấu."

Khuôn mặt Tiểu Sửu khẽ giật giật, trong đôi mắt ngân ngấn lệ quang đang lấp lánh.

Hai loại tình huống này giống nhau sao? Hiển nhiên là không giống nhau rồi!

Hai mắt An Lâm hơi nheo lại, nói khẽ: "Đến rồi, cung điện của Bạch Hồ tộc!"

Bức tường của tòa cung điện này cao cao vững chãi, tổng thể lấy màu trắng làm chủ, bên trong cung điện nối dài liên tiếp nhau, lại có cả núi sông tô điểm thêm ở giữa. Đỉnh chóp của tòa cung điện được làm từ thủy tinh, thủy tinh màu trắng khúc xạ ánh sáng mặt trời, ánh sáng lóng lánh, cực kỳ rực rỡ.

Đi được một lúc, một cung điện thủy tinh cực kỳ tráng lệ bỗng xuất hiện trước măt mọi người.

Nếu như thật sự bị ép, vậy thì kế hoạch chọn dùng cho Tiểu Sửu liền phải thay đổi rồi!

Rốt cuộc có phải là Bạch Dao bị ép buộc hay không?

Tiểu Sửu khẽ thở dài một tiếng, vốn dĩ hắn đã thành thói quen với việc người khác nói hắn xấu, nhưng bây giờ là đi gặp Bạch Dao, hắn lại cảm thấy có chút không thể để tùy người nắm bóp rồi. Ánh mắt của người khác như thế nào đối với hắn không quan trọng, nhưng nếu như bởi vì thế mà ảnh hưởng đến Bạch Dao thì phải làm thế nào đây?

Nhẫn không gian lóe lên, một chiếc mặt nạ xuất hiện trong tay hắn.

Đó là linh khí cấp cao, mặt nạ Thanh Chiến La, đó là khuôn mặt cực kỳ bá đạo của một vị Kim Cương đang tức giận trợn mắt.

Đây là quà tặng lúc trước Hứa Tiểu Lan đưa cho Tiểu Sửu, đeo nó lên có thể bộc phát ra được sức mạnh chứa đựng bên trong chiếc mặt nạ trong một thời gian ngắn, là linh khí cấp cao cực kỳ thực dụng.

Tiểu Sửu yêu lặng đeo mặt nạ lên, từ một Tiểu Sửu xấu xí biến thành Tiểu Sửu bá khí.

An Lâm, Đề Na, Đại Bạch đều chú ý đến hành động này, thế nhưng cũng không một ai nói thêm cái gì.

Tiểu Sửu muốn đeo cái gì, quả thật bọn họ cũng không tiện xen vào.

Mọi người một đường đi về phía trung tâm chủ thành.

An Lâm còn đang suy nghĩ về lời nói của hai tên Hồ tộc lúc vừa rồi.

Những sinh linh đang đi tới đi lui trên đường lớn, thỉnh thoảng sẽ có một vài ánh mắt nhìn về phía Tiểu Sửu, mặt lộ vẻ chấn kinh, sau đó lại tiếp tục dời mắt sang chỗ khác.

Tiểu Sửu vô cùng cảm động, trong lòng hắn lúc này cũng không dễ chịu, An Lâm có thể nhạy cảm phát hiện ra được, đồng thời giúp hắn phát được cơn tức ra ngoài, kiểu anh em tốt

An Lâm ra tay đánh hai tên cường giả Hồ tộc kia, chỉ sợ cũng là bởi vì nguyên nhân này rồi.

Cho dù lòng Tiểu Sửu có lớn đến đâu, dù có không ngại người khác nói xấu chính mình thế nào, chỉ sợ cũng sẽ không muốn bị nói những lời như thế trong loại tình huống đó.

Ai lại có thể thích được cái chuyện mình bị xem như ví dụ phản diện để bàn tán vào thời điểm người khác nhắc đến cô gái mà mình thích chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận