Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 380: Không ngờ cậu lại có lôi kiếp như vậy

Sấm vàng đan xen như một chiếc lưới, sau đó chậm rãi tụ thành một đoàn, năng lượng khổng lồ như sắp đè sập bầu trời.

"Chết tiệt, lôi kiếp Hóa Thần thật sự trâu bò như vậy sao?" An Lâm tràn ngập tự tiên, nhưng sau khi nhìn thấy cả bầu trời đều tràn ngập lôi điện thì không kiềm được chút chột dạ.

Hắn vốn định trong quá trình độ kiếp, nếu bị sét đánh đến mức không chịu được, sẽ mang át chủ bài của mình ra.

Nhưng bâu giờ, hắn cảm thấy vẫn nên mang át chủ bài ra thì hợp lý hơn.

"Xuất hiện đi, gạch Hợp Kim Hỗn Độn!''

An Lâm khẳng khái hô lớn một tiếng, nhẫn không gian bỗng lóe lên.

Sau đó, tất nhiên không có sau đó.

Cái gì vậy?

Kim Hư Lôi trên bầu trời chậm rãi dung hợp, sau đó ngưng tụ thành một đầu Kỳ Lân màu vàng có kích thước hơn mười trượng.

Hắn đưa mắt nhìn bạn bè đằng xa, phát hiện vẻ mặt của Lăng Tiêu Kiếm Tiên vô cùng căng thẳng, hốc mắt Hứa Tiểu Lan đỏ hoe, dù hắn có tự tin đến mức ngu ngốc thì trên mặt cũng có chút tái.

Chẳng lẽ nói... Trời cũng muốn diệt An Lâm Kiếm Tiên ta?

An Lâm đâu có ngốc, cũng biết lôi kiếp này không bình thường rồi.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, lôi điện màu vàng lại đang bắt đầu nhấp nháy, hợp thể...

"Ai đó có thể nói cho tôi biết.

Trong lòng An Lâm kêu không tốt, lại triệu hồi gạch Hợp Kim Hỗn Độn lần nữa, không ngờ vẫn như trước không lấy ra được, giống như bị một sức mạnh nào đó giam cầm vậy.

Rồi... Hình như chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.

Gạch đen có lực phòng ngự đứng đầu, vì sao không lấy ra được?

An Lâm: "... "

Kỳ Lân quay cuồng trong mây đen, trong lúc đó, rít gào tận chín tầng mây, móng vuốt sấm sét sắc nhọn xé rách hư không, rền vang từng trận, không trung giống như thủy tinh vị va chạm, xuất hiện vết rách mơ hồ.

"Kỳ Hóa Thần đưa Kim Hư Lôi đến còn chưa tính, chết tiệt Kim Hư Lôi còn có thể hóa hình Linh Thú sao?"

Đúng lúc này, một chuyện làm người khác kinh ngạc xảy ra.

"Trời không tha cho cậu ta rồi!"

Nhóm giáo viên trên đỉnh Vọng Sơn nhìn thấy cũng có chút mơ hồ.

Cái mà sinh viên An Lâm độ là kiếp gì vậy?"

Dưới chân núi Vọng Nguyệt, xuất hiện rất nhiều cái bóng, đó là sinh viên hiếu kỳ không nhịn được trốn học, lén lút đến đây xem kết quả. Đáng nhắc tới là, khi bọn họ nhìn thấy con Kỳ Lân đứng trên thiên hạ trên trời, lập tức không ai còn suy nghĩ tiếp tục nữa rồi.

Nhưng bên trong mây đen đã lộ ra Kỳ Lân Kim Hư Lôi, lại mang đến chiếu rọi trời đất bằng ánh sáng màu vàng.

Lôi kiếp sắp giáng xuống rồi!!

"Tôi cảm thấy chúng ta nên lùi lại đằng sau chút nữa... "

Trong nháy mắt, dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, một suy nghĩ bấy ngờ xuất hiện trong lòng.

"Đời trước sinh viên An Lâm đã hủy diệt thế giới ư?"

Kỳ Lân Kim Hư Lôi giáng xuống, giống như trời giáng thần phạt, sắc vàng tràn ngập toàn bộ trời đất, trở thành màu sắc duy nhất! Tiếng vang kinh thiên động địa, hóa thành tiếng gầm ghét thổi quét hơn mười dặm.

Nhưng đối tượng lại là lôi kiếp, chắc sẽ không biến thái như vậy đâu...

Hack sao? Cái này hack được không?

Mây đen mười dặm cuốn động, trời đất tối đen.

Vô số sinh viên, giáo sư đều quên thở, toàn bộ đều tập trung vào một điểm.

An Lâm cắn răng, lần này nhất định hắn không thể lùi bước, ngay cả khi ông trời oán hận hố hắn, hắn cũng phải dốc sức tiến lên!

"Hack lôi kiếp thì thế nào, ông đây cũng không phải chưa từng bị hack!" Hắn nói xong, giúp bản thân thêm can đảm.

Cùng với uy lực sấm sét trời đất có thể làm người ta không còn ý chí phản kháng, lấp lánh chói lòa khiến người khác muốn thuần phục.

Đúng lúc này, Kim Hư Lôi nhưng tụ thành Kỳ Lân, bỗng nhiên bắt đầu hơi khom lưng, đưa đầu về phía An Lâm trên đỉnh núi, chuẩn bị động tác lao về phía trước.

Hắn không có cách nào tưởng tượng được khi Lôi Kỳ Lân hạ xuống, sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hô hấp của An Lâm dồn dập, ngẩng đầu lên giằng co với Kỳ Lân, cả người run rẩy liên tục.

Mọi người lập tức cảm thấy đôi mắt bị đau, sau đó màng nhĩ cũng suýt bị đánh thủng.

"Sấm vàng này thật đáng sợ, sinh viên An Lâm sao rồi?"

"Chết tiệt, quá chói mắt, sắp mù rồi!"

Ánh sét làm phần lớn sinh viên phải nhắm mắt lại.

"Không sao, chút nữa sẽ tốt hơn."

"Được rồi, Kim Hư Lôi giáng xuống chỉ là việc trong nháy mắt, bây giờ có thể mở mắt rồi." Có một sinh viên kiến thức sâu rộng, biết lôi điện này, cho nên mở miệng khuyên giải an ủi.

Chúng sinh viên mở hai mắt ra, lại bị kim quang vô tận đâm thẳng vào...

"Chết tiệt, chói mắt quá, sắp mù rồi!"

Một đám sinh viên lớn tiếng quát to, lệ rơi đầy mặt, nhắm hai mắt lại.

Lúc này, An Lâm lại đau đến mức kêu lên thảm thiết: "Ôi đau quá, mày nhẹ một chút cho tao!"

Lôi điện khủng khiếp dũng mãnh tiến vào cơ thể An Lâm trong nháy mắt, luồng năng lượng đánh sâu vào đại kinh mạch, kích thích huyết nhục toàn thân, công kích hơi thở cuồn cuộn phía trên thú đan. Thú đan vận chuyển đến cực hạn, trước sự thúc giục của Kim Hư Lôi, thú đan màu vàng trở nên thuần túy hơn, tản ra quang nhiệt vô tận, giống như mặt trời.

Ầm ầm!

Hắn vươn tay phải về phía Kỳ Lân Kim Hư Lôi, sau đó chạm vào.

An Lâm cảm thấy Kỳ Lân trước mắt ẩn chứa uy lực vô biên, không tự giác nuốt nước miếng một cái.

An Lâm ngoắc ngoắc đầu ngón tay lóe lên lôi quang, Kỳ Lân Kim Hư Lôi uy thế kinh người nhìn vậy mà là một tiểu thú nghe lời, chậm rãi hạ xuống trước mặt An Lâm, mãi đến khi cách An Lâm một đoạn ngắn mới dừng lại.

Kỳ Lân Kim Hư Lôi bổ nhào vào An Lâm, bộ mặt dữ tợn, lại ẩn chứa uy lực bá đạo vô biên.

Nhưng An Lâm chỉ dùng một ngón tay, đối diện với Kỳ Lân Kim Hư Lôi.

Động tác của hai người đều dừng lại chỗ, giống như một bức tranh tĩnh vật vậy.

Ánh sáng màu vàng của Kỳ Lân Kim Hư Lôi, chiếu rọi không gian mênh mông cuồn cuộn, tạo nên một bức tranh thủy mặc, lôi quang màu vàng hiệu ứng đặc biệt của cuốn tranh.

An Lâm ngẩn người, hắn không ngờ tới Khiên Lôi Thuật của mình, ngay cả lôi kiếp cũng có thể bắt được!

"Ha ha ha..." Bỗng nhiên An Lâm cười ha ha: "Lôi kiếp, mau đánh tôi đi, không phải mày hack thật chứ? Còn dám hack biến thành Kỳ Lân, ông đây liền khống chế Kỳ Lân hack!"

Giọng nói của hắn vang vọng khắp trời đất, khiến mọi người trợn mắt há miệng lấy lại tinh thần, sau đó là cảm giác hoang đường.

An Lâm suy nghĩ vừa khéo muốn dựa vào lôi kiếp để rèn cơ thể, dung hợp đan, ngưng thần, cho nên Kỳ Lân này, nhất định phải khiến nó giáng xuống. Nhưng quá trình này... Tất nhiên phải dùng cách ôn hòa một chút rồi!

"Đến đây, chậm thôi... "

Ngay cả phó hiệu trưởng Ngọc Hoa trong đình cổ cũng trừng mắt, bộ dạng như gặp quỷ.

Lúc này, có rất nhiều giáo viên tu vi cao hơn, mở mắt nhìn ngọn nguồn kim quang, toàn bộ đều mơ hồ.

"Hay là chúng ta bị điếc... "

"Đúng vậy, sau khi sấm sét đánh xuống, yên lặng đến mức đáng sợ!"

"Không đúng, sấm sét này có vấn đề."

"Ai nói Kim Hư Lôi giáng xuống chỉ là chuyện tức thời, mau đứng ra đây, chắc chắn sẽ đánh chết cậu ta!"

Theo tiếng kêu đau của hắn, Kỳ Lân Kim Hư Lôi ngoan ngoãn xê mông lên trời.

"Nè, đừng chạy xa quá, gần một chút, đừng thô bạo như vậy là được... "

"Haizz, ôi chao! Cứ như vậy!"

"Được... Cứ giữ độ mạnh như thế!"

"Ha... Thoải mái... "

Các sinh viên rất vất vả với độ sáng của Kim Hư Lôi, sau đó bị cảnh trước mắt làm kinh hãi mù mắt.

Vẻ mặt của các giáo sư cũng không thể tin được, cảm thấy không thể hiểu rõ thế giới này rồi.

Mệnh Duyên Địa Tiên cũng hít thở khó khăn, ánh mắt nóng bỏng, cả người run rẩy: "Chính là cảnh tượng này, chính là hương vị này, khà khà... Sinh viên An Lâm đúng là có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho tôi mà!"

"Cô có biết vì sao lôi kiếp lại thành ra thế này, cô có biết vì sao An Lâm lại khiến lôi kiếp thành ra thế này không?" Mệnh Duyên Địa Tiên hỏi mỹ nữ tóc đen bên cạnh.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên đột nhiên bị hỏi câu hỏi như vậy, hồi phục tinh thần, thấy lạ hỏi: "Vì sao?"

Mệnh Duyên Địa Tiên kích động hoa tay múa chân nói: "Ha ha! Bởi vì đều là số phận! Tất cả mọi chuyện đều số phận! Hiểu hay không, hả?"

Nguyệt Ảnh Địa Tiên: "... "

Bạn bè của An Lâm, nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Tuy thật kỳ lạ, nhưng mà... Hình như An Lâm cũng không nguy hiểm gì rồi...

Cứ như vậy, trước con mắt của mọi người, Kỳ Lân Kim Hư Lôi uy lực vô biên, lôi kiếp khiến người khác nhìn thấy thì tim gan run sợ, ngoan ngoan không ầm ĩ không náo loạn, An Lâm nói cái gì cũng cố gắng phối hợp với động tác của An Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận