Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 218: Nữ vương thường ngày

Trên quảng trường Thanh Thiên, hầu như toàn bộ mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh trước mặt này.

Đặc biệt là đối với An Lâm và Liễu Thiên Huyễn khom lưng mở miệng biểu đạt lòng trung thành với cô gái trẻ, họ chị cảm thấy trên đầu có sấm sét cuồn cuộn, trong lòng có vạn con dê đang kêu be be.

"Qúa điên cuồng, sao lại phát sinh ra chuyện thần kỳ như vậy?"

"Trở thành hộ pháp của chén thánh? Chẳng lẻ muốn biến việc tranh đoạt chén thánh thành cuộc chiến bảo vệ chén thánh sao... "

"Không đúng! Chuyện bảo vệ này rõ ràng hết sức bình thường!"

"Cũng phải có mục đích cụ thể mới làm như vậy, sau khi trở thành hộ pháp của cô gái này, như vậy chỉ cần tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, Thiên Đình chính là quán quân rồi."

"Đều tại Đông Yến điện Sáng Thế quá âm hiểm, nếu không An Thần và Liễu Nữ thần sẽ không đưa ra quyết sách này!"

"Tôi lại cảm thấy kế sách này rất tốt."

Làm hộ pháp của Nữ vương, bọn họ thật sự vinh hạnh khi được chia thịt heo rừng.

Rất nhanh bọn họ đã đưa ra một kết luận.

An Lâm, Liễu Thiên Huyễn và cô gái nhỏ ngồi vây quanh đống lửa.

"Giao chiến trực tiếp bọn họ đánh không lại chúng ta, việc chúng ta cần làm đó là không được khinh suất rơi vào bẫy của bọn họ, giống như khả năng của Nữ vương vậy, nói thật ra... Cho dù là cạm bẫy nào cũng có thể dùng sức mạnh để phá vỡ... " Liễu Thiên Huyễn nói xong, hình như cũng không phân tích ra cái gì tốt.

Vương Huyền Chiến, Hồng Đấu, Á Sắt đều bị cô gái trẻ kia đánh từng quyền đến mức không thể đảm đương nổi vai trò đai diện, nhìn màn hình tinh thể, càng có cảm giác muốn chết, cảm thấy đã bị thế giới này lừa gạt rồi.

Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, trở ngại gì đó đều là mây bay!

"Có lẽ tôi đang xem một cuộc thi giả... "

Đúng vậy, bên này bọn họ quá mạnh mẽ rồi!

Sơn mạch Chung Long, trên sườn núi cao.

Mọi người trên quảng trường Thiên Thanh, sau thời gian im lặng ngắn ngủi, đã bắt đầu thảo luận kịch liệt một phen.

"Xem tình hình trước mắt, địch yếu ta mạnh, dùng một câu mà nói thì đến một người để đánh còn không có!" An Lâm vừa cắn thịt heo nướng, vừa nghiêm túc phân tích nói.

Hai người không khỏi cảm thán trong lòng một phen.

An Lâm là Tả hộ pháp, Liễu Thiên Huyễn là Hữu hộ pháp.

Cứ như vậy, ba người tiếp tục thong thả ăn xong thịt heo rừng.

Dùng lực phá giỏi.

Ha ha... Thật sự là ôm được đùi to.

"Còn có thể biến thành mặt mũi khoan, mặt bánh bao, mặt bánh nướng..."

"Woa woa... Đôi mắt của tôi trở nên thật lớn kìa... "

Áo Cách Tư ấp úng mở miệng: "Hai người này là An Lâm và Liễu Thiên Huyễn mà?"

Cơm tối xong, cô gái trẻ cầm lấy một cái điện thoại của Liễu Thiên Huyễn, ngồi một bên suy xét bản thân:

Cứ như vậy, hai người nhìn một lúc lâu.

Người quấy rối ép bọn họ phải bước ra, sau khi tìm kiếm khu vực xung quanh một lần cũng không có phát hiện, bọn họ cũng lười đi tìm, dù sao tình hình bây giờ cũng không phải rất tệ.

Ba người bay dọc theo ngọn núi, chỉ thấy cô gái gió chỉ tùy tiện vung tay áo, đỉnh núi giống như bị thứ gì đó nhấc lên, băng tuyết tan ra, để lộ ra diện mạo thật của nó.

Giữa sườn núi, Nữ vương quyết định mang hai người về Vương cung của cô.

Áo Cách Tư khẽ thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ mặt tuyệt vọng: "Chiến lực của Chiến Ma chén thánh vàng vốn đã khó giải, bây giờ còn thêm hai kẻ đại diện thế lực Thiên Đình... Haizz, bọn họ cũng thật độc."

Cô cũng không có quá nhiều hứng thú với điện thoại giống lời Liễu Thiên Huyễn đã nói, nhưng lại có không ít hứng thú với một số phần mềm, ví dụ... Ảnh đẹp xuất sắc!

Tuyết Lỵ Nhĩ không chút biểu cảm, gật đầu: "Phải."

Áo Cách Tư hít sâu một hơi: "Sao bọn họ lại vui vẻ hòa thuận ngồi một chỗ với Chiến Ma chén thánh vàng vậy?"

Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn cô bé trong gương, bình thường còn quay đầu cười nói với hai người, có chút đờ đẫn gật đầu: "Phải.'

Cô gái trẻ tự chụp mình, rồi nhìn đôi mắt to ngập nước của bản thân, không khỏi bật cười.

Sau khi nhìn thấy, bọn họ đều mơ hồ, lúc sau mới khôi phục được tinh thần.

Trên bầu trời cách đỉnh núi xa xa, trước mặt Áo Cách Tư và Tuyết Lỵ Nhĩ có một chiếc gương trong suốt màu trắng, xuyên qua tấm gương, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên sườn núi phía xa.

Cô liên tục dùng các chức năng, vừa dùng vừa cười, rất giống như cô bé vừa nhận được món đồ chơi mới vậy.

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn đều mở to hai mắt nhìn, bọn họ nhìn thấy lớp nham thạch hình thành khắp đỉnh núi, hình dạng thật sự rất giống với vương miện được đội ngay mắn trên đầu vậy!

"Chào mừng đến địa bàn của tôi, đỉnh núi Nữ Vương!"

Ba người đáp xuống đỉnh núi, cô gái mở miệng cười nói.

Đỉnh núi rất rộng, nhưng vẫn có một ít thảm thực vật mọc thưa thớt và hồ nước phân bố xung quanh, ở trung tâm, có một cung điện màu trắng, tinh xảo lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

An Lâm nhìn cảnh tượng trước mặt, có chút tò mò nói: "Chỗ này nhìn từ ngoài thì không ra, ngoại trừ trận pháp che mắt bên ngoài còn có trận pháp phòng hộ gì không?''

Cô bé lắc đầu: "Bổn vương mạnh như vậy, không cần thiết phải làm trận pháp lung tung đó, hơn nữa, gần trăm năm nay, cũng không ai từ ngoài đến có thể cướp được vương miện của tôi."

Hai người nghe vậy đều rùng mình, Liễu Thiên Huyễn có chút không yên tâm hỏi: "Người từ ngoài đến mà cô gặp là kiểu giống chúng tôi à?"

Cô gái cười nhạo một tiếng: "Đương nhiên, cô cho bổn vương tôi cái gì cũng không hiểu sao? Tuy Chiến Ma chén thánh làm tinh linh do long mạch kết hợp với chén thánh lăng hoàng, sau khi bị tiêu diệt cũng sẽ sống lại, nhưng đã lâu rồi bổn vương chưa từng trải qua cảm giác bị đánh bại... "

Nói xong, cô để lộ ra dáng vẻ vô cùng cô đơn, khuôn mặt hồng hào trắng mịn khẽ nâng lên, thở dài: "Người bị bổn vương tự tay đánh bại, cũng có hơn trăm người, chưa gặp qua cường giả nào..."

"Không phải không có chuyện làm, mỗi ngày tôi đều ra ngoài săn thú, ăn thịt ngon, buổi tối còn có thể ngắm sao trên trời. Cứ cách năm năm, mấy người từ ngoài đến đây còn có thể đánh nhau, rất thú vị... " Cô gái trẻ bẻ khớp tay, bày ra dáng vẻ cô cảm thấy chuyện thú vị.

Liễu Thiên Huyễn nhìn cô bé có chút đồng cảm: "Cô vẫn luôn ở nơi vô vị này sao."

Thật ra cô có thể lựa chọn rót nước... Những lời này An Lâm không nói ra được.

"Nhưng... Tôi vẫn muốn để mấy người nếm thử, dù sao trong nhà đã lâu không có khách, tôi cũng muốn là một ít việc của chủ nhà."

Liễu Thiên Huyễn: "... "

An Lâm: "... "

Cô gái trẻ không nhìn bọn họ, chỉ bày ấm trà có chút vụng về, rửa trà, pha trà, châm trà.

Sau đó dường như cô đã nhận ra điều gì đó, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, chỉ vào chén trà vừa rót xong, giọng nói uy nghiêm: "Mấy người uống đi!"

"Vâng... "

An Lâm gật đầu, nâng chén trà, nhấp một ngụm.

Hương vị thật chát, giống như tùy tiện hái ít lá cây dại xuống pha trà vậy.

Nhìn hai người đều uống một ngụm, cô gái khẽ cười, hai mắt trong suốt chớp chớp, giọng nói du dương: "Bổn vương pha trà thế nào?"

"Uống rất ngon!"

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn cùng trăm miệng một lời đáp lại.

"Đừng lừa bổn vương, tôi biết mấy người đang nói dối."

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn liếc nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc của đối phương, Nữ vương pha trà cho bọn họ? Là đang diễn tuồng gì đây.

"Mấy người ngồi xuống trước, tôi... Tôi pha trà cho mấy người." Sau khi cô gái thấy hai người ngồi xuống, liền bắt đầu tìm ấm trà xung quanh.

Bọn họ vào cung điện, từ bên ngoài nhìn vương cung rất tinh xảo, nhưng bên trong lại vô cùng giản dị, đơn giản đến mức tầm thường không có cách trang trí hay đồ dùng quý hiếm, nhìn sơ qua cả bảo vật cũng không có.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức đè nén sự tò mò vừa phát sinh.

An Lâm vốn muốn hỏi chuyện cướp chén thánh gần đây nhất, là chuyện khi nào, do ai gây ra, nhưng lại sợ vấn đề này sẽ chọc giận cô bé, đến lúc đó nắm đấm chào đón thì phải làm sao bây giờ.

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn nghe vậy không dám lên tiếng, bọn họ biết con số này nói lên điều gì, đó là thất bại của vô số đại diện kinh tài tuyệt diễm của các thế lực, mới gộp lại thành một con số.

An Lâm: "... "

Liễu Thiên Huyễn: "... "

Nói chưa dứt lời, nói xong, loại chuyện này thật sự làm cho người khác cảm thấy nhàm chán mà!

Vì để cô bé không buồn chán như vậy nữa, Liễu Thiên Huyễn đưa một chiếc di động cho cô làm bảo vật cống nộp.

Cô gái không từ chối, mà còn có chút cảm động nhận lấy.

Đôi tay cô cầm điện thoại, kích động nói: "Nếu mỗi người từ ngoài vào đều hiểu chuyện giống mấy người như vậy thì tốt rồi... "

Theo ý cô, di động này giống như một bảo vật vô cùng quý giá vậy, ánh mắt nhẹ nhàng quan sát, trên mặt không giấu được ý cười.

Cứ như vậy, ba người cười nói, yên lặng chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận