Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 256: Nghe lời triệu hoán của tôi

Không đúng, diễn biến của vở kịch không đúng..

Nét mặt An Lâm đầy vẻ kinh ngạc nhìn kiếm Long Tước trên bầu trời, đau lòng đến mức hít thở không thông.

Ngay lúc này đây, hắn đã tỉnh ngộ ra.

Hắn nhận ra được một vấn đề hết sức thực tế, đó chính là cùng giới không nhất định sẽ bài xích nhau, khác giới không nhất định hấp dẫn nhau. Đồng tính làm sao xuất hiện, bách hợp làm sao có...

Long Tước này là bách hợp!

Đáp án này ngay lập tức làm hắn tan chảy, sau tất cả... vẫn là phải lướt ngang qua thanh kiếm xuất sắc như vậy sao...

"Cô mau trích một giọt máu tươi đi!" Người đàn ông trung niên lên tiếng nói với Hứa Tiểu Lan lúc này đang ngơ ngẩn.

Hứa Tiểu Lan nghe vậy liền cắt một đường trên ngón tay của mình. Một giọt máu tươi màu sắc rực rỡ chói mắt bay lơ lửng trong không trung. Giọt máu tươi có chứa huyết thống của Thần Hoàng này tự động bay về phía kiếm Long Tước, cuối cùng dung nhập vào thân kiếm.

Trước đây ông không muốn nói tên, là vì cơ bản cho rằng ông với đám người này không cần thiết phải trao đổi tên. Dù sao kết quả cuối cùng cũng là thất bại và rời đi, cần gì phải phí nhiều lời.

"À, tôi tên là Hứa Tiểu Lan." Hứa Tiểu Lan gật đầu nói.

Thế nhưngmột thanh kiếm tiên đanh đá, bướng bỉnh như vậy lại chủ động nhận cô gái trước mặt làm chủ!

Việc này đã hoàn toàn đổi mới tam quan của ông, cũng làm cho ông tò mò về cô gái trước mặt.

Người đàn ông trung niên xúc động đi tới bên cạnh Hứa Tiểu Lan, ông ta có chút run rẩy, mở miệng nói: "Tôi không nghĩ rằng kiếm Long Tước sẽ nhận chủ, điều này quả thật khiến cho người khác ngạc nhiên. Thật là không thể nào ngờ được!"

Ông suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt hơi sáng lên, tiếp tục nói: "Có điều cái tên Long Ngạo Thiên này nghe cũng không tồi, ừm... Sau này cứ gọi tôi là Long Ngạo Thiên đi!"

"Oang!" Lại là một âm thanh trong trẻo vui sướng phát ra, những hiện tượng kỳ quái của đấttrời bắt đầu tiêu tan.

An Lâm nghe thấy tên của người đàn ông trung niên, hơi ngẩn người, sau đó có chút không cam lòng mở miệng nói: "Long Ngạo Thiên tiền bối, ở đây còn có thứ gì khác tốt không ạ?"

Ông biết rõ kiếm Long Tước kiêu ngạo đến mức nào, khó thuần phục đến mức nào. Trước kia, cho dù là cao thủ của Kỳ Phản Hư đến, nó cũng không nhất thiết tỏ thái độ tốt.

Kiếm Long Tước rơi từ trên trời xuống, ngoan ngoãn nép sát vào người của Hứa Tiểu Lan, phát ra âm thanh "Oang oang oang" đầy mừng rỡ.

Nhưng ông không bao giờ ngờ tới, kiếm Long Tước lại thật sự nhận chủ!

Long Ngạo Thiên lắc đầu, cười nói: "Kiếm Long Tước chính là vật duy nhất của cung điện này rồi. Nó từng là bội kiếm của Thần Âm. Tôi vốn tưởng rằng mãi cho đến ngày mình chết đi cũng không thể thấy nó nhận chủ thêm lần nào nữa. Không ngờ ngày hôm nay lại thấy được cảnh tượng mà tôi hằng mong ước này..."

"Tôi tên là Long Ngạo, xin hỏi vị đạo hữu này tên gì vậy?" Người đàn ông trung niên hăng hái mở lời.

Khóe mắt ông ta đỏ lên, trong khoảnh khắc này chất chứa rất nhiều cảm xúc.

Long Ngạo đang muốn tiếp tục nói chuyện với Hứa Tiểu Lan. Ngay lúc này nghe những lời của An Lâm, lập tức lắc đầu nói: "Anh bạn trẻ này, tôi tên Long Ngạo, không phải Long Ngạo Thiên..."

An Lâm gật đầu, điệu bộ giống như vốn phải như vậy, sau đó truy hỏi: "Tiền bối Long Ngạo Thiên, ông còn chưa trả lời tôi, nơi này có còn thứ gì khác tốt nữa không..."

Long Ngạo Thiên nghe vậy, vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt.

Long Ngạo Thiên nghe được câu trả lời của Hứa Tiểu Lan, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ: "Cô... Cô có quan hệ như thế nào với Thần Âm?"

Long Ngạo Thiên nghiêm túc nói: "Rốt cuộc chỗ nào của tôi không giống nhân vật phản diện chứ, tôi thay đổi còn không được sao!"

Hứa Tiểu Lan lắc đầu, vẻ mặt đầy kiên định nói: "Tôi luôn cảm thấy Thiên Cung có mối liên hệ gì đó với tôi. Có một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt, đó chính là nếu tôi không đi đến nơi đó, thì nhất định sẽ hối hận suốt đời."

Đám người An Lâm nghe vậy, biết là không có cách gì. Tình hình cụ thể bên trong Thiên Cung như thế nào, cũng chỉ có đi mới biết.

Sau một lát, ông mới tiếp tục mở miệng nói: "Nếu các người muốn đoạt được huyết mạch truyền thừa cùng với kho báu của Thần Âm, hãy đến Thiên Cung ngay đi. Có điều tôi hy vọng đạo hữu Hứa Tiểu Lan dừng tay lại tại đây. Tôi không muốn nhìn thấy kiếm Long Tước vất vả lắm mới nhận được chủ, chỉ vài ngày sau lại phải thủ tiết..."

"Từ xưa tới nay, nhân sinh không làm gì được, mọi sự nơi hồng trần ngoảnh lại đều là chuyện không đâu. Mỉm cười nhìn đất trời gió mây lay động, ung dung một mình tiêu dao chín tầng trời."

Dứt lời, Long Ngạo Thiên bộc phát ra khí thế ngút trời. Đó là một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ, vô cùng tự tin.

Long Ngạo Thiên vẫy vẫy ống tay áo của mình, ôm quyền quay về phía mọi người nói: "Long Ngạo Thiên tôi bởi vì đắc tội với Thần Âm mới bị mắc kẹt ở nơi này hơn tám ngàn năm. Vốn tưởng rằng cuộc đời này không có khả năng thoát khỏi sự giam cầm nữa, nhưng các người đã khiến cho kiếm Long Tước thành công nhận chủ, để cho tôi được tự do lần nữa. Ơn này tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Ngày sau gặp lại, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định dốc hết sức lực để hỗ trợ!"

Chẳng biết tại sao sau khi An Lâm nghe được những lời này của Hứa Tiểu Lan, một ý nghĩ cũng càng trở nên mãnh liệt hơn. Đó chính là Mộ Rồng Mùa Đông nhất định là do nhà Hứa Tiểu Lan cô xây dựng!

Ánh mắt An Lâm hơi sang lên: "Tiền bối nhân vật phản diện, ông mau giễu cợt những kẻ rác rưởi chúng tôi sau khi đến Thiên Cung, sẽ bị nguy hiểm nào đó giết chết, sẽ gặp kẻ địch điên cuồng tàn bạo nào đó đi."

Long Ngạo Thiên: "..., mặc dù tôi rất dễ nói chuyện, nhưng xin đừng làm nhục chỉ số thông minh của tôi."

"Nói thật cho cậu biết nhé, thật ra bên trong Thiên Cung có kẻ địch gì thì tôi cũng không biết, chỗ đó ngay cả đặt chân đến, chúng tôi cũng bị ngăn cấm. Tôi chỉ biết huyết mạch truyền thừa và kho báu của Thần Âm đều ở đấy thôi."

Hứa Tiểu Lan lắc đầu: "Tôi không biết... Tôi chưa từng nghe người nhà đề cập đến cô ấy."

Nét mặt An Lâm đầy chân thành nhìn Long Ngạo Thiên: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Long Ngạo Thiên: "..., Cậu thật sự coi tôi là người phe mình sao?"

An Lâm thấy vậy mở lời đề nghị: "Nếu không thì tiền bối Long Ngạo Thiên cũng đi cùng chúng tôi đến Thiên Cung. Hứa Tiểu Lan sẽ do ông bảo vệ, như vậy thì không sợ kiếm Long Tước thủ tiết nữa rồi!"

"Các vị đạo hữu, tôi đi trước một bước. Ông trời muốn dồn ép tôi, tôi buộc phải làm trái đạo trời! Ngày cậu và tôi gặp lại, ắt sẽ là lúc Long Ngạo Thiên tôi vang danh chấn động đại lục!" Long Ngạo Thiên hào sảng vô tận, phô bày bóng dáng to lớn, ngạo mạn, huy hoàng kia của ông ta trước đám người An Lâm, bay lên không trung rồi biến mất...

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng co giật, trong lòng như có hàng vạn thần thú đè ép, nghiền nát qua.

Chẳng lẽ tên gọi này làm cho ông ta thức tỉnh thuộc tính nào đó ư? Tiếng tăm Long Ngạo Thiên của ông không ai không biết, không ai không rõ, đã vang danh chấn động đại lục từ lâu rồi cơ mà!!

Cho dù như thế nào, cuối cùng Long Ngạo Thiên kia cũng vẫn rời đi.

An Lâm trấn tĩnh lại tinh thần một chút, bắt đầu nhìn về Hứa Tiểu Lan đang chơi đùa cùng với kiếm Long Tước.

Kiếm Long Tước giống như cô bé nghịch ngợm vậy, bay tới bay lui vòng quanh Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan dùng ngọn lửa đốt thanh kiếm, nhưng thanh kiếm lại khống chế ngược lại ngọn lửa của Hứa Tiểu Lan, làm cho ngọn lửa chuyển động vòng quanh thân kiếm giống như tinh linh nhảy nhót, quấn quít.

"Ôi, người đẹp kiếm tốt, sự kết hợp hoàn mỹ..." An Lâm lắc đầu khen ngợi.

Hắn lấy kiếm Thắng Tà ra, nhìn thân kiếm đen thui như mực này, bắt đầu quở trách: "Cậu nhìn Long Tước của người ta đi, còn có thể chơi đùa cùng chủ nhân! Cậu thì sao? Ngây dại, ngay cả linh tính cũng không sinh ra được! Cậu nói xem, cậu và cục gạch hợp kim hỗn độn xấu xí kia có gì khác nhau!? Hai người đều đen như vậy, có phải hai anh em hay không chứ?"

Kiếm Thắng Tà không nói gì, yên lặng để An Lâm cầm lấy.

"Haiz, may mà cậu vẫn còn là tiên khí đứng đầu, ngay cả đại đế Tử Vi cũng xem trọng cậu, tại sao bây giờ không chịu hăng hái như vậy thế nhỉ..."

"Ôi, chủ nhân quá yếu, tôi không muốn nói chuyện."

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Kiếm Thắng Tà vạch ra một đường parabol trên không trung, sau đó trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì nó rơi xuống đất, phát ra một âm thanh "loảng xoảng ", không nhúc nhích.

Kiếm Thắng Tà: "..."

Kiếm Thắng Tà đen thui như mực yên lặng nằm trong tay An Lâm, không có một chút động tĩnh.

An Lâm chớp mắt một cái, tiếp tục nói: "Cậu không nói chuyện nữa, vậy lát nữatôi sẽcắm cậu vào trong đống phân trâu cho thoải mái."

"Cút!"

Một âm thanh yêu kiều của một cô gái quát to, nổ vang ở trong đầu của An Lâm.

Tiếng quát mềm mại này rất có lực sát thương, khiến cho đầu An Lâm giống như bị sấm sét đánh trúng.

Nhưng hắn không giận, ngược lại còn rất vui mừng, cực kỳ sung sướng nói: "Ha ha ha ha! Mọi người mau nhìn xem, kiếm của tôi cũng có linh hồn rồi!"

An Lâm hô thật to khiến Hứa Tiểu Lan, Đại Bạch và Tiểu Sửu lập tức liếc mắt nhìn sang.

An Lâm ném kiếm Thắng Tà lên trời, lớn tiếng nói: "Tiểu Tà, múa một điệu kiếm trên trời cao cho tôi!"

An Lâm nhìn kiếm Thắng Tà trong tay, một suy đoán vô cùng kích động dâng lên trong đầu: "Tiểu Tà... Là cậu sao? Là cậu đang nói chuyện sao?"

Đợi một chút... Giọng nói này ở đâu ra...

Đột nhiên trong đầu An Lâm vang lên giọng nói trong trẻo, lạnh lùng. Hắn bị dọa sợ, cả người run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận