Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 279: Ảo tưởng sụp đổ

An Lâm nhìn về phía sau lưng, bầy quỷ xương hẳn đã không đuổi theo kịp nữa rồi.

Hắn thở dài một hơi: "Hừ... Có điên mới cùng đám người của hắn chiến đấu trực diện với bầy quỷ xương! Chỉ là không ngờ cái người tên là vương tử Xích Ô kia bán đồng đội còn gọn gàng hơn mình..."

"Hắn là Long tộc, lại được người ta xưng là vương tử, chắc không phải là vương tử nào đó của Long Đình chứ? Gâu!" Đại Bạch cưỡi gió bay đi, chậm rãi mở miệng nói.

An Lâm gật đầu nói: "Chắc hẳn là vương tử của Long Đình rồi. Long Vương thật biết sinh con, số lượng con trai con gái của ông ta sắp đủ để thành lập hai đội bóng đá rồi. Là vương tử nào đó cũng không có gì kỳ lạ, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta nhanh chóng tìm xem không gian kia ở đâu đi."

Trên suốt chặng đường bay, hễ nhìn thấy không gian bị nứt vỡ thì họ tránh ra từ đằng xa, để tránh bị những trận cuồng phong hỗn độn thổi xuyên qua làm cho bị thương. Trong lúc đó họ cũng gặp phải một số quỷ xương, nhưng đều là riêng lẻ, không hợp lại thành bầy, tất cả đều bị An Lâm tiện tay chém chết hết.

"Tôi nhớ cửa vào của không gian nằm ở tây bắc bộ của di tích, bên cạnh một cái đầu lâu khổng lồ." An Lâm hồi tưởng lại bức họa trong trí nhớ của mình, chậm rãi nói.

"Anh An, chúng ta có muốn làm một chuyến mạo hiểm tìm bảo vật ở nơi này không?" Ánh mắt Đại Bạch sáng ngời, nóng lòng muốn thử thách, mở miệng nói.

An Lâm vỗ vỗ cằm suy nghĩ, cuối cùng thì gật đầu: "Việc này... có thể có! Nhưng phải đi lấy Tử Cổ Đằng và chân huyết Ứng Long trước rồi nói."

Nhưng nó còn chưa tiếp cận được tới phạm vi ba trượng xung quanh An Lâm thì đã bị lưỡi kiếm chém đứt thành hai mảnh, tiêu tán trên không trung.

"Nghe nói lần trước lúc Thần Âm tới nơi này, hình như không có nhiều ác quỷ tới vậy! Gâu!" Đại Bạch nhìn thấy ác quỷ liên tục không ngừng xông về phía họ, bắt đầu phàn nàn nói.

"Phía trước âm khí rất nặng, mọi người nên cẩn thận đấy." An Lâm lên tiếng nhắc nhở mọi người, đồng thời cũng rút kiếm Thắng Tà ra.

Phong Nhận, Hắc Viêm lúc này đánh về phía ác quỷ, xé rách cơ thể của bọn chúng.

"Ầm ầm ầm..."

"Ha ha, chắc chắn không phải là vật tầm thường!" Ánh mắt An Lâm cũng sáng lên.

Mộ Rồng Mùa Đông sụp đổ làm họ bị thương khá lâu, cho nên đây chính là lúc phải tranh thủ cơ hội một lần nữa.

"Đều đã qua gần mười ngàn năm rồi, có chút thay đổi cũng là bình thường thôi." Ngược lại An Lâm lại cảm thấy không có gì quá kỳ lạ nên nói một cách lơ đễnh.

Tiếng sấm rền từ đằng xa vọng tới, như là tiếng gầm thét của loài dã thú nào đó.

Bay được một khoảng thời gian thì không biết vì sao ánh sáng của kết giới lại trở nên tối sầm lại.

Nhung đây chỉ mới là màn khởi đầu. Rất nhanh sau đó liền có năm sáu con ác quỷ nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía họ.

An Lâm không nói thêm lời nào, bay về phía ngọn cỏ màu xanh lam, hái nó xuống.

Quả nhiên không lâu sau, một con ác quỷ với hình dáng của một cái đầu lâu đen xông tới.

Thuật Thần Giám!

Lúc này, Tiểu Sửu nhìn thấy ở đằng xa có một loại thực vật nào đó, liền kinh ngạc kêu lên: "Các anh mau nhìn bên cạnh tảng đá khổng lồ đằng kia đi, có một ngọn cỏ tỏa ra ánh sáng màu xanh lam kìa!"

Cách xa như vậy hắn cũng có thể cảm ứng được sóng năng lượng phát ra từ ngọn cỏ kia.

Vì để không thu hút sự chú ý, An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu tiến về phía trước từ trên mặt đất.

Hắn không nói thêm lời nào, cất Thông U thảo vào nhẫn không gian trước.

Khóe miệng Tiểu Sửu hơi run rẩy: "Ít nhất hơn mười ngàn con..."

Hai mắt An Lâm sáng ngời, cảm xúc dâng trào.

An Lâm nhìn về phía đông bắc của vùng đất đỏ thẫm, nơi đó ác quỷ tập trung vô cùng đông đúc, dày đặc đến mức gần giống như một tấm màn đen lúc nhúc, không nhìn thấy kẽ hở.

"Thông U thảo, vật chí âm, sinh trưởng ở nơi tràn đầy tử khí, lấy tử khí làm chất dinh dưỡng, lấy ma huyết làm căn cơ. Ba trăm năm trưởng thành giai đoạn đầu, ba ngàn năm hoàn toàn trưởng thành, đây là tiên thảo nhất phẩm hoàn toàn trưởng thành."

"Vậy chúng ta có đi cứu họ không?" Tiểu Sửu hỏi.

"Xem ra có người bị nhốt ở trong đó rồi." An Lâm hơi xúc động nói.

Nhưng hắn vẫn nhìn xuyên thấu qua bầy quỷ, mơ hồ nhìn thấy được một vòng sáng màu xanh lam đang phóng ra lôi điện.

Tiên thảo nhất phẩm đấy... Lần này đúng là kiếm bộn rồi!!

Trước mặt của họ là một vùng đất rộng lớn màu đỏ thẫm.

Phía trên vùng đất là hằng hà vô số ác quỷ chằng chịt che khuất cả bầu trời. Trong không gian bốn phía phiêu đãng tỏa ra khí tức âm u và hung bạo, nhìn thấy cảnh tượng này khiến người ta nổi cả da gà.

"Anh An, mau nhìn bên kia đi, hình như có một vòng sáng màu xanh lam phóng ra tia điện. Gâu!" Đại Bạch ra hiệu bằng ánh mắt.

Sau đó chuyển ánh mắt nhìn về một nơi không xa khác, hiếu kỳ nói: "Này, tiếng sấm hình như là phát ra từ bên đó, chẳng lẽ cũng là dị bảo xuất thế?"

An Lâm kinh ngạc nói: "Mẹ nó nơi này rốt cuộc có bao nhiêu con ác quỷ vậy?"

"Khà..."

Với tâm trạng mong chờ nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt, mọi người đều hít một hơi thật sâu.

An Lâm quẹt quẹt khóe miệng, lắc đầu nói: "Không thân không quen với chúng ta, cứu họ làm gì chứ? Hơn nữa nơi này còn nguy hiểm tới vậy, làm không tốt còn phải hi sinh cả cái mạng nhỏ của chính mình, không đáng đâu."

Sau đó dường như hắn phát hiện ra thứ gì đó, ánh mắt sáng lên: "Các cậu nhìn đi! Cách vòng sáng màu xanh về phía bắc khoảng ba trăm mét, hình như là có đồ tốt đấy!"

Tiểu Sửu và Đại Bạch nhìn qua, quả nhiên có thể nhìn thấy loáng thoáng có một gốc cây nhỏ bốc lên ngọn lửa màu đỏ rực...

"Đạt Nhất Đạt Nhị mở đường, Tiểu Sửu, Đại Bạch bảo vệ tôi, nhân lúc bọn ác quỷ này bị vòng sáng màu xanh kia thu hút, chúng ta nhổ cái cây nhỏ đó ra rồi bỏ chạy ngay!" An Lâm tràn đầy phấn khởi, ra lệnh nói.

Tiểu Sửu, Đại Bạch hơi im lặng gật đầu, chỉ cảm thấy chủ nhân của chúng càng ngày càng không có giới hạn cuối rồi.

Cùng lúc đó, bên trong vòng sáng màu xanh.

Một thiếu nữ toàn thân mặc áo trắng, mặt mũi yêu kiều đang nắm chặt Lôi Châu trong tay, duy trì trận pháp phòng hộ.

Hai người thị nữ mặc trang phục xanh còn lại đang đứng bên cạnh thiếu nữ mặc áo trắng, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng.

"Làm sao bây giờ, công chúa Ngân Ngư. Năng lượng của trận pháp Tuyệt Lôi chỉ có thể duy trì hai canh giờ, bây giờ sắp đến thời gian rồi..." Một thiếu nữ áo xanh trong số đó nói bằng một giọng điệu run rẩy.

Bên trong vòng sáng màu lam, đôi mắt xinh đẹp của ba thiếu nữ mở trừng trừng, họ bắt đầu rơi vào trạng thái trầm mặc một hồi lâu.

Ngay sau đó, người máy gundam màu bạc, chàng trai Kiếm Tiên, chó, khỉ đi lướt qua từ bên cạnh vòng sáng màu xanh, ngay cả liếc nhìn ba thiếu nữ rảnh rỗi này một cái cũng không có, mà tấn công thẳng về phía bắc.

Chỉ là... phương hướng tiến tới của họ hình như có hơi lệch đi rồi...

Khuôn mặt Ngân Ngư ửng đỏ, nhìn thấy anh hùng đối đầu với vạn quỷ xông về phía bên này, bóng dáng kia khắc sâu trong tâm trí của nàng.

Lại nói họ thật sự rất mạnh mẽ, đối mặt với làn sóng ác quỷ dày đặc chi chít kia lại mở ra được một lối đi, hơn nữa chàng trai cầm kiếm đứng giữa kia lại còn rất đẹp trai...

Chẳng lẽ đây là trợ thủ mà anh Xích Ô tìm đến giúp đỡ? Hay là một đám cường giả trùng hợp bước vào chiến trường, nhìn thấy các cô ấy lâm nguy nên có lòng tốt mạo hiểm xông đến cứu giúp?

Ba thiếu nữ bên trong vòng sáng đều toàn thân run rẩy, lập tức nhìn về phía ánh sáng pháo laser đang phóng tới.

"A... Tôi nói rồi, anh Xích Ô nhất định sẽ tới cứu tôi..."

Ngân Ngư nhìn thấy được niềm hy vọng sống sót, nhìn thấy anh của cô ấy thật sự liều mình chạy đến cứu cô ấy, tình cảm bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát ra, không tự chủ được rơi nước mắt.

"Ầm ầm!" Lại là một dòng năng lượng pháo laser xuyên qua.

Ngay sau đó, trước mặt cô ấy xuất hiện hai dáng người đang khua lưỡi kiếm màu bạc.

Phía sau của chúng là một chàng trai dáng vẻ tuấn tú, cùng một con chó và một con khỉ mang mặt nạ.

Ba thiếu nữ nhìn thấy cảnh tượng này, giật mình lần nữa.

Tình hình gì vậy? Người đến lại không phải là vương tử Xích Ô!!

Ánh mắt của công chúa Ngân Ngư dịu dàng, trong đầu hiện ra một vài suy đoán.

"Ầm ầm!" Năng lực mạnh mẽ nóng rực tấn công trực tiếp vào đám ác quỷ tiếp xúc với nó, biến chúng thành tro bụi.

Đúng lúc này, một dòng năng lượng pháo laser từ một nơi cách đó không xa xuyên qua vòng sáng màu lam.

Ngân Ngư lắc đầu, vẫn không hề từ bỏ hy vọng: "Có lẽ... anh ấy đang ở bên ngoài nghĩ cách chăng?"

"Anh ta sớm đã biết chúng ta ở trong này rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đến cứu viện, rõ ràng là tham sống sợ chết, không dám đến mà!" Một thiếu nữ mặc áo xanh khác căm hận nói.

Thiếu nữ mặc áo trắng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, miễn cưỡng trấn tĩnh nói: "Đừng lo lắng, vương huynh của tôi nhất định sẽ đến cứu chúng ta, cố gắng kiên trì thêm một chút nữa, có lẽ họ sắp đến rồi!"

Một khi trận pháp không còn năng lượng thì thứ nghênh đón họ chính là sự cắn xé của vạn quỷ, kết cục đó còn đáng sợ hơn so với chết ngay lập tức. Có lẽ khi trận pháp vừa vỡ, các cô ấy đều sẽ lựa chọn cách tự tử trước.

Thân thể mảnh mai của công chúa Ngân Ngư hơi chao đảo một chút, trái tim dường như bị thắt lại, hít thở cũng trở nên không thoải mái: "Mục đích của họ... là Hỏa Huyết Thần Thụ ư?"

Hai thị nữ còn lại gật đầu, cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân không hề xảy ra.

Mục đích của những người kia và các cô ấy là như nhau, đều là Hỏa Huyết Thần Thụ kia.

Trạng thái tình cảm này đúng là thay đổi rất nhanh chóng...

Thậm chí những người kia có thể còn có suy nghĩ để cho các cô ấy thu hút sự chú ý và bao vây của bầy ác quỷ, từ đó thừa cơ bước tới đoạt lấy bảo vật.

Công chúa Ngân Ngư không hề nhục chí. Đây chính là hy vọng cuối cùng mà các cô ấy có được nên lúc này lập tức lớn tiếng hô lên:

"Đạo hữu, xin các anh ra tay cứu giúp chúng tôi, sau khi ra ngoài nhất định sẽ hậu tạ!"

Âm thanh rất lớn, các chàng trai bên ngoài cách mấy trăm mét nhất định có thể nghe thấy.

An Lâm đương nhiên là nghe thấy, nhưng nhiều ác quỷ như thế bản thân họ đã khó tự bảo toàn rồi, làm gì còn tâm trí để ý quan tâm tới những cô gái đang bị nhốt trong kia. Hắn xông tới cái cây rực lửa màu đỏ trước mặt, dùng sức nhổ lên!

Ây da! Sao khó nhổ như thế!?

Công chúa Ngân Ngư nhìn thấy những người kia đã nghe được tiếng của cô ấy nhưng ngay cả quay lại liếc nhìn một cái cũng không thèm nhìn, chỉ lo ở bên kia làm hành động giống như nhổ củ cải vậy, dùng hết sức cố gắng rút Hỏa Huyết Thần Thụ ra.

Ngay cả một câu trả lời đơn giản cũng không có, việc này bảo các cô ấy phải làm sao?

Công chúa Ngân Ngư trước giờ chưa từng chịu đựng nỗi tuyệt vọng và lạnh lùng đến mức này, lúc ấy bực tức đến sắp phát khóc.

Mà đám người An Lâm thì vẫn cứ tiếp tục nhổ cây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận