Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 451: Tôi chỉ muốn phát "thức ăn cho chó"

Bốn tỳ nữ bước vào sương phòng, yên lặng đứng ở trong phòng vểnh tai chờ lệnh, con mắt to trong veo như nước len lén nhìn hai người đang ngồi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngồi đối diện nhau trên một cái bàn nhỏ, cũng không để ý tới bốn tỳ nữ không quá hiểu phép tắc.

"Anh đi một mạch tới đây chắc cũng mệt rồi, ăn chút gì đó chứ?" Hứa Tiểu Lan nhìn món ăn trên bàn ăn rồi mỉm cười nói.

An Lâm nhìn thấy món ăn trên bàn, lập tức định thần lại, cười nói: "Ăn mấy cái này làm gì, anh nấu mì cho em ăn!"

Hứa Tiểu Lan bỗng ngẩn người, sau đó khẽ cười rồi nói: "Vâng."

An Lâm gật đầu, gọi một tỳ nữ trong sương phòng lại rồi nói: "Tiểu Thu, dọn hết những món ăn trên bàn đi!"

"Dạ?" Một tỳ nữ dáng vẻ thanh tú hơi sững người, lúc này mới phản ứng lại, "Ồ! Dạ vâng!"

Tiểu Thu dọn những món ăn trên bàn đi một cách mơ màng, trong lòng không biết nấu mì ăn mà người công tử kia nói là thế nào, chẳng lẽ thật sự định xuống nhà bếp làm mì? Nhiều thức ăn ngon như vậy không ăn, tại sao lại muốn ăn mì?

"Tiểu Thu, lấy mì và trứng gà lại đây!" An Lâm lại gọi một tiếng.

Bốn tỳ nữ nhìn đến mức cả người đều mê mẩn.

Xuân Hạ Thu Đông: "..."

An Lâm thêm nước bằng thuật Tụ Thủy, đun sôi nước bằng Thần Hỏa, sau đó thả mì vào, thêm gia vị, lại đập thêm hai quả trứng gà rồi trực tiếp bỏ vào trong, sau đó khuấy đều, khuấy đều... Trông có vẻ như rất tùy tiện.

Tiểu Hạ chớp chớp hai con mắt, đang suy nghĩ xem có nên xuống nhà bếp nhóm lửa trước không.

"Ô... Thức ăn mà tôi tỉ mỉ chuẩn bị, vậy mà ngay cả loại mì này cũng không sánh nổi..." Mắt Tiểu Xuân nhòe đi, nhìn thấy từng đĩa từng đĩa thức ăn bị gạt sang một bên, trong lòng cô như bị đâm một nhát kiếm.

Tiểu Xuân chịu trách nhiệm làm bếp trưởng, càng đau lòng khi nhìn thấy thức ăn bị dọn đi. Những món ăn này đều do cô cực khổ làm ra, đây chính là tâm sức của cô mà! Chưa ăn một miếng nào đã bỏ đi rồi, cô luôn có cảm giác rằng thành quả lao động của chính mình đã bị quẳng cho chó ăn hết cả.

"Chí ít thì cũng có thể ăn nhỉ..." Tiểu Hạ nói.

Sau đó, các cô nhìn thấy chàng trai tóc trắng kia lấy một cái chảo ra, còn lấy một đống gia vị để lên trên mặt đất, dựng bếp bằng giá đỡ, bắt đầu nấu mì ngay tại chỗ.

Tiểu Đông khá lớn tuổi đăm chiêu suy nghĩ, đây có thể là một cách thể hiện tấm lòng của vị công tử kia, ăn đồ ăn do người mình thích tự tay làm sẽ có tình cảm hơn?

"Hả? Dạ!" Tiểu Thu mang vẻ mặt mơ màng chạy vào bếp lấy nguyên liệu nấu ăn.

Sau đó, Xuân Hạ Thu Đông phát hiện các cô đã sai rồi.

Trực tiếp nấu mì trên mặt đất? Các cô cảm thấy như mắt mình bị mù rồi!

"Trời ạ... Mùi vị này..." Tiểu Hạ hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh ngạc mà say mê.

"Ừ, miền chín là đều có thể ăn được, dù sao thì cô chủ thích là được rồi." Tiểu Đông ngây người nói.

Nước dùng nóng hổi, từng làn khói trắng vây quanh, sau đó trôi bồng bềnh trong không gian.

Mùi thơm thực sự quá mê người, bốn tỳ nữ nhìn món mì sợi này, ra sức kiềm chế lại ham muốn muốn vồ tới của bản thân.

Cô cảm thấy kia chính là tài nghệ bếp núc đã đạt đến đạo pháp Thiên Địa trong truyền thuyết!

Món mì trứng này bên ngoài trông có vẻ vô cùng tươi ngon, lòng trắng trứng hóa thành nước dùng, lòng đỏ trứng hòa vào trong sợi mì một cách hoàn mĩ, bày ra ánh vàng rực rỡ, ăn vào càng tươi ngon vừa miệng, cảm giác khi ăn rất bùng nổ.

Tiểu Thu ngửi thấy mùi thơm khiến cho cô dao động này, trong lòng có chút hiểu ra.

Bụng của Tiểu Thu kêu lên, cô nhìn người con gái tóc dài bên cạnh một cách đáng thương, khẽ giọng nói: "Chị Đông, tôi đói..."

"Lẽ nào đây là mùi hương mà món mì này tỏa ra? Tại sao món mì tùy tiện lật qua lật lại như vậy, lại có mùi thơm này chứ?!" Tiểu Đông bày ra vẻ mặt khó có thể tin được.

Lúc này đây, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã ăn xong món mì trứng trong bát.

Tiểu Xuân và Tiểu Hạ nghe thấy vậy thì ánh mắt liền sáng lên, dường như cuộc sống lại một lần nữa có thêm màu sắc.

Tiểu Đông dịu dàng an ủi: "Không sao, mì trong nồi là phần bốn người, chờ cô chủ và vị công tử kia ăn xong rồi, chúng ta sẽ xử lý chỗ đồ ăn còn dư, có thể ăn chỗ mì thừa lại!"

Tiểu Xuân thì mang theo vẻ mặt xấu hổ cùng thán phục, xấu hổ là vì lúc trước cô dè bỉu món mì này, thán phục chính là tài nghệ bếp núc của người con trai đáng sợ kia... Cô ngắm nhìn người con trai tóc trắng tuấn tú đó, trong mắt tràn đầy sự sùng kính và cuồng nhiệt.

Hai người ăn mì trứng một cách thích thú, nói về những chuyện thú vị của Thiên Đình, còn nói về những kế hoạch của thành Tây Hà, cực kỳ vui vẻ, thật giống như cuộc sống bình thường của một đôi vợ chồng trẻ.

Bốn tỳ nữ đáng thương kia đứng ở trong sương phòng mà không làm được chuyện gì, chỉ có thể ngửi mùi hương cực kỳ mê người đó, nhìn hai người nói chuyện trên trời dưới đất một cách buồn tẻ.

"Ùng ục..."

Những động tác đó mặc dù bình thường, thế nhưng lại đạt đến mức cao nhất!

Ánh mắt Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm đầy dịu dàng, vừa cười vừa gật đầu nói: "Ừm."

An Lâm làm mì sợi rất ngon, hắn múc một bát lớn cho Hứa Tiểu Lan, đặt trước mặt cô, sau đó bản thân cũng múc một bát, cười nói:"Mau ăn đi, mì này chắc chắn ăn rất ngon, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!"

Việc đau khổ nhất của đời người, không gì bằng... có đồ ăn vô cùng ngon đặt trước mặt bạn, nhưng bạn chỉ có thể ngửi, chứ không thể ăn.

Sau đó An Lâm lại hùng hục cầm lấy cái chảo, gắp tất cả mì sợi lên, đổ đầy vào bát hai người một lần nữa, ngay cả nước dùng cũng không buông tha, đổ tất cả vào đầy một bát lớn.

Chảo hết mì, sạch sành sanh.

Xuân Hạ Thu Đông: "..."

An Lâm vui tươi hớn hở nhìn Hứa Tiểu Lan: "Còn ăn được tiếp không?"

Hứa Tiểu Lan dịu dàng nở nụ cười: "Mì anh làm, em có thể ăn thêm nữa, với lại mùi vị thật sự rất đáng khen!"

"Ha ha, chỉ cần em thích, anh sẽ làm cho em ăn mỗi ngày, mỗi ngày một món ăn mới!"

An Lâm được khen ngợi, cười giống như một đứa trẻ hơn năm mươi cân, kích động mở miệng nói.

Hai người cứ anh anh em em, liếc mắt đưa tình như vậy.

Xuân Hạ Thu Đông lệ rơi đầy mặt, chuyện này là sao vậy!

"Bình thường cô chủ chỉ ăn có một bát cơm là nhiều mà, sao bây giờ có thể ăn hai bát mì lớn vậy?" Tiểu Thu méo miệng, nước mắt tuôn trào.

Xuân Hạ Thu Đông: "... Ợ."

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm nghe vậy liền gật đầu tán thành, sửa lại lời nói: "Ừm không đúng, chúng ta là bạn đời bên nhau lúc hoạn nạn."

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan hơi giương lên, trên khuôn mặt xinh đẹp thoán lộ ra ý cười: "Anh nói sai rồi, vẫn chưa chiếm được em thì chúng ta nào tính là vợ chồng?"

An Lâm xúc động nói: "Chúng ta thật sự là một cặp vợ chồng bên nhau lúc hoạn nạn."

Chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời...

Không phải có đồ ăn ngon đặt trước mặt bạn, nhưng bạn chỉ có thể ngửi, không thể ăn.

Mà là... Không những có đồ ăn ngon đặt trước mặt bạn, khiến cho bạn chỉ có thể ngửi không thể ăn, mà người ta còn không ngừng nhét "thức ăn cho chó" vào trong miệng bạn!

Bốn người tỳ nữ chưa từng trải qua sự tấn công này, vẻ mặt của ai cũng hoảng hốt.

Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan từ từ ăn hết chỗ mì trong bát, ngay cả nước dùng cũng uống sạch sẽ, hết cách rồi, thật sự là món mì trứng này quá ngon!

Hai người đều nhìn thấy vẻ mặt chưa hết thòm thèm của đối phương, không khỏi nhìn nhau nở nụ cười, một bầu không khí mập mờ và hạnh phúc tràn ngập trong sương phòng.

Hứa Tiểu Lan ngắm nhìn An Lâm, bỗng nhiên duỗi ngón tay ngọc ngà ra, vân vê sợi tóc bạc của hắn rồi nói với vẻ đau lòng: "Anh thật ngốc, em chưa từng gặp một người con trai nào ngốc như anh."

An Lâm vừa cười vừa nhéo nhẹ khuôn mặt trắng nõn kia, cười nói: "Anh cũng chưa từng gặp người con gái nào ngốc như em, hai ta đều ngốc, vừa vặn hợp thành một đôi."

Hứa Tiểu Lan cười khúc khích: "Thật không biết xấu hổ."

Bốn người tỳ nữ Xuân Hạ Thu Đông, chỉ cảm thấy không chỉ có cái bụng rỗng tuếch khó chịu không ngớt, ngay cả trái tim cũng trống vắng lạ thường.

Mì trứng gà vô cùng thơm ngon hấp dẫn này, cuộc nói chuyện yêu thương nồng đậm của hai người kia.

Ba người tỳ nữ còn lại gật đầu liên tục, thể hiện sự tán thành.

"Cái này chính là sức mạnh của tình yêu." Tiểu Đông giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đây chính là sức mạnh của đồ ăn hả... Ngon miệng là có thể ăn nhiều thêm một chút." Tiểu Xuân nhìn cái chảo bị vét sạch với vẻ mặt không cam lòng,thật muốn đi liếm một chút xem là mùi vị gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận