Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 383: Kỳ Hóa Thần như tôi là giả đúng không

Tận mắt thấy An Kỳ Lân nổ tung, hai mắt An Lâm tối sầm, thiếu chút nữa bị dọa ngất.

Những người còn lại tim cũng đập thình thịch, trừng to mắt nhìn cảnh này.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã chứng kiến lôi điện ánh vàng nổ bung kia hóa thành quả cầu ánh sáng trực tiếp nhập vào thân thể của An Lâm, sau đó hòa thành một thể.

An Lâm chỉ thấy cả người run lên, cảm giác tê dại bắt đầu trải rộng toàn thân, nhưng ẩn sâu trong đó lại là cảm giác sảng khoái không thể hiểu nổi.

"An Lâm, cậu sao rồi?" Tất cả mọi người vây lại, đầy mặt hiếu kỳ hỏi.

"Tôi không sao. Nói chính xác hơn là sau khi thấy người tê rần thì không còn cảm giác gì khác nữa."

An Lâm khoát tay áo, tỏ vẻ mọi người không cần lo cho mình.

Hứa Tiểu Lan vẫn không yên lòng: "An Kỳ Lân đó chắc hẳn đã chạy vào trong thân thể cậu rồi, cậu không thể cảm ứng được hắn sao?"

"An Lâm, làm sao vậy?"

"Có... có một em bé màu vàng đang bơi lội ở trong khí hải của tôi..."

Sau đó, nó bắt đầu bơi lội, tạo thành những đoá bọt sóng văng tung toé.

Khoé miệng An Lâm co giật, không biết nên nói thế nào cho phải.

Trong không gian khí hải rộng lớn, được bao phủ một một lớp màu vàng nhạt.

"Ừm, mọi người không nghe nhầm đâu, đây là sự thật! Bơi ngửa, bơi ếch, bơi tự do nó đều biết cả, chơi tới vô cùng vui vẻ." An Lâm nói tiếp.

An Lâm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại lúc triệu hồi An Kỳ Lân ra, cũng là vì sử dụng chỉ thị từ bên trong, hắn thử dò xét khí hải của mình một phen. Vừa làm vậy, một suy đoán bắt đầu hiện lên trong đầu hắn.

Yên tĩnh, toàn trường đều yên tĩnh.

Một em bé toàn thân ánh vàng, có lôi điện quấn quanh đang cười khúc khích bắt chéo hai chân nằm trên khí hải, thân thể nó chập chùng theo gợn sóng, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.

Hắn bắt đầu dò xét khí hải của mình, nhìn xem bên trong đến cùng có thay đổi gì không, nhưng cảnh tượng lạ thường đã xuất hiện, khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Thấy vẻ mặt An Lâm khác thường, Hứa Tiểu Lan đứng bên cạnh dịu dàng hỏi.

Mặt ông hiện lên vẻ hoảng sợ, lắp bắp hỏi An Lâm: "Khí... Khí hải có thể bơi lội được ư? Không đúng, phải nói em bé vàng kia là thứ gì, vì sao có thể bơi lội trong khí hải?"

An Lâm: "..."

An Lâm u oán nhìn về phía Ngọc Hoa Thiên Tiên: "Hiệu trưởng, đáng ra thầy mới là người nên giải thích cho em hiểu chứ ạ, sao giờ thầy lại quay ngược sang hỏi em?"

Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn An Lâm, đôi mắt chớp rồi lại chớp thêm một cái.

Lăng Tiêu kiếm tiên nghe vậy chỉ biết im lặng, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nghe xong thì vỗ ót cái.

Sau đó lại là một khoảng thời gian im lặng dài ngoằn.

"Ừm... Tôi cảm thấy có lẽ An Kỳ Lân có quan hệ với lĩnh vực cá nhân của cậu, nếu không cậu thử sử dụng lĩnh vực của mình thử xem, biết đâu lại cảm nhận sự tồn tại của An Kỳ Lân." Lăng Tiêu kiếm tiên đề nghị.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa bắt đầu giải thích: "Lĩnh vực là một hình thái đạo chi thể của người tu tiên, bạn học An Lâm, cậu chỉ cần sử dụng ý niệm của mình, là có thể thả lĩnh vực ra rồi."

"Có thể triệu hoán An Kỳ Lân đi ra nữa không?" Lăng Tiêu Kiếm Tiên hỏi.

Không tưởng tượng ra được? Lĩnh vực là dựa vào tưởng tượng để xuất hiện hả?

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa: "..."

Im lặng một lúc lâu, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa biết chuyện này không dễ giải quyết, đành nghĩ ra một cách chiết trung: "Được rồi, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, hôm nay bạn học An Lâm vừa độ kiếp xong, cũng đã khá mệt mỏi, cứ về trước nghỉ ngơi cho tốt đi. Lăng Tiêu cậu quan tâm tới bạn học An Lâm hơn nhé, một khi có vấn đề gì thì phải đúng lúc báo cho tôi biết đấy."

Lần độ kiếp súc vật này không có một chỗ nào là bình thường cả, bây giờ An Lâm đúng là cảnh giới Hóa Thần Kỳ, nhưng mà là một Hóa Thần Kỳ không có Lĩnh Vực, nói ra làm gì có ai tin nổi?

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa há hốc mồm, nhưng bây giờ ông cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tôi vừa mới thử một rồi, không thể câu thông được..." An Lâm thở dài một hơi, mới nói.

Ý cảnh đạo niệm? Nói ra thì có hơi lúng túng đấy, nhưng ông đây chưa từng trải qua giai đoạn bước nửa bước vào kì Hoá Thần, lấy đâu ra ý cảnh đạo niệm gì đó chứ...

Im lặng lại lan tràn.

"Hiệu trưởng, em không có ý cảnh đạo niệm. Thầy cũng biết mà, em trực tiếp nhảy từ Dục Linh hậu kỳ tới kỳ Hóa Thần, lĩnh vực gì gì đó, em thật sự không tưởng tượng ra được..." An Lâm thành thật khai báo.

Đôi mắt An Lâm sáng rực lên, cách này có thể thử!

Người Lăng Tiêu kiếm tiên loạng choạng cái, hắn hết biết nói gì nhìn An Lâm.

Mặt An Lâm lộ vẻ khó xử: "Làm sao để triệu hoán lĩnh vực ra ạ?"

"Bạn học An Lâm, sao rồi?" Lăng Tiêu kiếm tiên không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.

"Vâng, hiệu trưởng, bạn học An Lâm vốn là người được chú trọng nhất trong học viên chúng ta, tôi sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện đâu." Lăng Tiêu Kiếm Tiên cười to, mở miệng đáp.

An Lâm nghe được vậy, biết phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng bó tay với chuyện này rồi.

Hai mắt hắn hơi tối xuống ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tuy rằng đã sớm biết rõ con đường tu tiên của mình sẽ có hơi lệch lạc, nhưng mà lệch thành thế này thì hắn cũng hết biết nói gì rồi đó.

Mình đã tấn cấp tới kỳ Hóa Thần Kỳ thật rồi sao?

Trong lòng An Lâm hiện lên cảm giác mê mang.

Hắn tạm biệt đám bạn của mình, quay trở về phòng, ngồi ngẩn người.

Hắn lại nhìn thử vào trong khí hải, em bé ánh vàng đã bơi mệt, nằm trên một cơn sóng thở hồng hộc, hai cái chân nhỏ lắc qua lắc lại, trong khá là đáng yêu...

Là cực kì đáng yêu!

An Lâm: "..."

Hình như đứa trẻ ánh vàng đã nghỉ ngơi đủ, nó đứng trên khí hải, hai chân mở rộng, có chất lỏng màu vàng bắn ra từ giữa hai chân nó, di chuyển theo đường cong rơi vào khí khải, khi rơi xuống còn tạo thành tiếng "lõm bõm".

Sau một lúc lâu, hắn nhịn hết nổi lại xâm nhập vào khí hải, nhìn An Kỳ Lân lần nữa.

An Lâm nhìn nhiệm vụ của hệ thống, im lặng lâu thật lâu.

Cho dù có, hắn cũng không uống, ok!

Nuôi em bé thì thôi đi, nhưng ai có thể nói cho hắn biết phải nuôi đứa bé ánh vàng này thế nào không, hắn làm quái gì có sữa chứ!

Hắn bình tĩnh lại, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu mới, bắt đầu mở hệ thống của mình ra xem.

An Lâm quyết định xem thử xem, giờ hắn muốn thăng cấp tới cảnh giới tiếp theo thì cần điều kiện thế nào.

Ấn mở một tad cảnh giới, nội dung bên trong đã thay đổi.

Hóa Thần trung kỳ — điều kiện đạt được: Tăng thể trọng của An Kỳ Lân lên một ki-lô-gram.

An Lâm: "..."

Tức là sao đây, ngay cả hệ thống cũng thừa nhận em bé lôi điện ánh vàng quái dị đó là An Kỳ Lân à?!

An Lâm ôm ngực, hắn có hơi muốn ói máu rồi đó.

Ha ha, mình đúng là hàng hiếm mà... người ta tới kỳ Hóa Thần Kỳ, thì cần phải luyện thần kì, ngưng tụ chân ý, thấu hiểu quy tắc.

Hắn thì sao đây? Cách tu đạo của hắn chính là nuôi dưỡng em bé?!

An Lâm nhìn Tiểu Sửu gật đầu nói: "Anh nói rất đúng, đường đều do con người ta đi mà thành, tôi đã trâu bò lâu như vậy, tin rằng tương lai cũng sẽ tiếp tục bước trên con đường trâu bò này Khuyến thiếu một vài thứ thì đã sao, có thể thành công là được rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà chán chường, dù cho phía trước không có đường, tôi cũng sẽ tự tạo ra một con đường mới!"

Có được lĩnh vực tuy rằng ngầu lòi, nhưng mà đối với người thực dụng mà nói, có thể bước thạt xa trên con đường tu tiên và có thể đủ sức để đối kháng lại nguy hiểm sẽ gặp trong tương lai, mới là hai thứ quan trọng nhất.

Phải nói chứ, mấy câu an ủi này của Tiểu Sửu rất hữu hiệu.

"Không có lĩnh vực thì đã sao chứ, anh An, khi anh ở kỳ Dục Linh đã có thể đánh khóc đám đại năng kỳ Hóa Thần có lĩnh vực kia. Giờ anh đã thăng cấp lên kỳ Hóa Thần, thực lực đã mạnh hơn xưa rất nhiều, cho dù không có lĩnh vực, tôi tin không ai ở kỳ Hóa Thần có thể đánh thắng được anh!"

Tiểu Sửu đi tới, vỗ mạnh lên bả vai An Lâm vài cái, an ủi: "Anh An, nghĩ thoáng chút đi, nói cho cùng từ giây phút anh ngưng kết ra thú đan, cũng đã định trước sẽ bước lên một con đường không tầm thường rồi."

An Lâm đỡ trán, quả thực không biết nên đối mặt với cái thứ lạ kì này thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận