Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1109: Kẻ địch khủng bố đột nhiên xuất hiện

An Lâm cưỡi Đại Bạch, bay thẳng tới đại trận truyền tống Bảo Châu.

Phía sau hắn, là các bạn học cùng hắn tới Tứ Cửu tiên tông, tham dự hôn lễ của Tiểu Sửu.

Phần lớn những sinh viên này đều là nhân tài bị An Lâm đào đến Tứ Cửu tiên tông, Thiên Đế đã đau lòng không ít vì chuyện này.

Nhưng là đối với những người tài giỏi này, Thiên Đình vẫn không cưỡng chế hay ràng buộc, vì vậy cũng chỉ có thể yên lặng oán trách mấy câu, nghẹn lòng một chút, cũng không thể thật sự làm cái gì với bọn họ.

"An Lâm, anh đã hỏi Tiểu Sửu, hắn thiếu cái gì chưa? Lần này, em cũng không biết nên tặng hắn cái gì." Bên người, Hứa Tiểu Lan nhẹ giọng hỏi.

An Lâm cười nói: "Không phải là đã tặng quà tại hôn lễ ở thành Thanh Hồ lần trước rồi sao?"

"Không giống, lần thứ hai hắn kết hôn, hiển nhiên em cũng phải tặng quà thêm lần nữa hứ!" Hứa Tiểu Lan tỏ ra lý lẽ.

"Tùy tiện đi, người một nhà cả, khách sáo làm cái gì." An Lâm phất phất tay.

"Ha ha... Làm sao có thể!" An Lâm cười ngắt lời, đoạn nói, "Anh đã sớm chuẩn bị xong, một phần quà tặng rất tuyệt!"

An Lâm trầm ngâm chốc lát, đang muốn lấy ra một thứ tốt, thì kiếm Thắng Tà trong nhẫn không gian lại đột nhiên chiến động, bộc phát ra chiến ý mãnh liệt.

"Ặc..." An Lâm hơi sửng sốt.

Hứa Tiểu Lan vươn ra bàn tay như bạch ngọc, cười nói: "Anh định tặng cái nha? Lấy ra cho em xem thử."

Cuối cùng An Lâm bị thuyết phục.

Xoẹt!

"Người một nhà thì sao có thể tùy tiện? Chính là vì là người một nhà nên mới cần phải đối đãi cẩn thận đấy." Hứa Tiểu Lan phát biểu ý kiến của mình.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng trong mang theo sự vội vàng vang lên trong đầu hắn: "Cẩn thận! Có cường giả Hắc Vũ tộc đang tới gần!"

"An Lâm, anh ý định tặng cái gì?" Hứa Tiểu Lan lại hỏi.

Hai người xuất hiện ý kiến xung đột.

Còn lâu hắn mới thừa nhận, lần này hắn chỉ để ý xem sau buổi hôn lễ này tông môn sẽ nhận được những món quà gì, chứ không nhớ đến việc chuẩn bị quà cho Tiểu Sửu.

Hứa Tiểu Lan thấy thế, vẻ mặt cô trở nên mờ mịt: "Anh muốn tặng kiếm Thắng Tà?"

Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn An Lâm: "Không phải là anh vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện này đây chứ?"

"Mọi người cẩn thận! Có cường địch đang đến gần, tất cả nhớ tự bảo vệ tốt chính mình!" An Lâm đột nhiên la lớn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Mặt An Lâm liền biến sắc, có thể làm kiếm cho Thắng Tà trở nên như vậy, thực lực của cường giả kia chắc chắn là rất khủng bố!

Kiếm Thắng Tà xuất hiện ở trong tay.

Hắn không hiểu vì sao kiếm Thắng Tà cùng hắn chinh chiến tứ phương, lại sẽ nói ra câu nói này, nhưng lại biết giờ phút này vô cùng nguy hiểm, không thể ném đi khí thế.

Kiếm Thắng Tà càng thêm kích động, mở miệng nói: "Cậu đừng thả tôi ra, mau cất tôi đi!"

Kiếm Thắng Tà: "..."

An Lâm nhảy xuống từ trên người Đại Bạch, phóng ra Đạt Tam và Yêu Cơ, ra lệnh: "Bảo vệ tốt bọn họ!"

Mũi chân trắng nõn vượt qua khe không gian đầu tiên, ngay sau đó một cô gái váy đen chậm rãi đi ra, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Đám người Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành nghe vậy thì phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã rút ra vũ khí của mình.

Rõ ràng là ban ngày, bọn họ lại như thấy được một ánh trăng đẹp nhất.

Cô gái này xuất hiện đầy bắt mắt, không chỉ có Đại Bạch và An Lâm ngẩn ngơ một hồi, ngay cả Tô Thiển Vân và Hứa Tiểu Lan đều là mỹ nữ số một, cũng phải nhìn không nháy mắt.

Cô ta có dung mạo rung động lòng người, đôi mắt đen thăm thẳm đầy trầm tĩnh, da thịt như chói lọi như ánh trăng, váy dài đến gối, lộ ra bắp chân thon gọn hoàn mỹ.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy An Lâm lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế, không khỏi càng thêm khẩn trương lên.

Răng rắc.

Có âm thanh vang lên.

Một cái khe đen nhánh, xuất hiện ở trước mặt của của bọn hắn, sau đó khuếch tán.

An Lâm sửng sốt một chút, sau đó giận dỗi nói: "Đường đường là bội kiếm của An Lâm kiếm tiên, thế mà lại cậu có thể nói ra những lời yếu đuối này, cậu thật sự khiến tôi quá thất vọng!"

"Tôi không nghe, tôi không nghe!" An Lâm lắc đầu kiên định nói.

Kiếm Thắng Tà gấp giọng nói: "Đây không phải là vấn đề có sợ hay không, không có thời gian giải thích, cậu nghe lời tôi là được, nhanh lên!"

Chính mình còn chưa sợ đâu, vũ khí đã sợ hãi trước là thế nào đây?

"Ánh trăng đẹp quá, gâu!" Đại Bạch thấy vậy thì mở to đôi mắt chó ngốc, không nhịn được mà lên tiếng than thở.

Dĩ nhiên, sự xuất hiện của cô gái, cũng không khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác.

Cặp cánh màu đen phía sau cô thật sự là quá bắt mắt, gần như trong nháy mắt, mọi người lập tức đoán được thân phận của cô gái đột nhiên xuất hiện này.

Một vị đại năng Hắc Vũ tộc!

Khuôn mặt cô gái tựa như trăng lạnh, hai tròng mắt lưu chuyển, khóa ánh nhìn ở trên người An Lâm, khóe miệng cong lên, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, nói: "Kiếm Thắng Tà... An Lâm, rốt cuộc tôi cũng tìm được cậu."

Lòng An Lâm trầm xuống, quả nhiên là vị cường giả Hắc Vũ tộc này nhằm vào hắn!

Mặt Hứa Tiểu Lan lộ vẻ lo lắng, lúc trước cô đã phải bóp vỡ rồi một tấm lệnh phù để khẩn cấp kêu gọi Thiên Đình viện trợ, đó là lệnh phù cầu cứu chí cao yêu cầu bộ chấp hành của Thiên Đình tới đại địa Hắc Trạch cứu trợ.

Bây giờ lệnh phù không còn, cô phải làm thế nào đây?

Hiên Viên Thành vừa định lấy bùa truyền âm ra cầu cứu, cô gái váy đen liền dùng một tay nắm chặt hư không.

Khí thế mạnh mẽ đến mức làm cho người ta hít thở không thông bộc phát ra.

Ầm ầm...

Nguyệt Dạ Chân Vương đi về phía trước một bước, bàn chân ngọc tinh xảo đạp mạnh trên hư không.

"Kiếm Thắng Tà là cậu đoạt tới, nó vốn nên thuộc về Hắc Vũ tộc."

Thật ra thì đây cũng là phương pháp ổn thỏa nhất!

Rề rà có thể phát sinh biến cố, Nguyệt Dạ Chân Vương đã từng nếm qua thua thiệt vì hành động quá cẩn rồi, sống sờ sờ nuôi ra tên đại boss An Lâm này. Giờ phút này, cô định dùng tốc độ nhanh nhất, để hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Danh hiệu Nguyệt Dạ Chân Vương, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh ở đại lục Thái Sơ, là đại năng Phản Hư đỉnh phong cực mạnh, là cường giả Huyết tộc có cùng một cấp bậc với Chiến Thần của Thiên Đình - Nhị Lang Thần.

Chẳng qua là, giờ phút này, những lời cô ta nói lại khiến mọi người cảm thấy là lạ.

Chẳng phải cường giả ở cấp bậc này, là có thể quang minh chính đại, thoải mái giết người đoạt bảo ư?

Vì sao nhưng bây giờ lại dùng giọng điệu thân mật thương lượng với An Lâm, bọn họ chỉ cần kiếm, lấy được rồi sẽ đi, tuyệt đối không thương tổn một cọng tóc gáy của các người...

Không hiểu, một cái ý nghĩ đồng thời hiện lên trong đầu của mọi người.

Sao mà, Nguyệt Dạ Chân Vương của Hắc Vũ tộc... trông cứ sợ sệt thế nào ý nhỉ!

An Lâm nghe xong cũng sửng sốt, dễ nói chuyện như vậy sao?

Nguyệt Dạ Chân Vương đã trải qua điều tra cặn kẽ, hiển nhiên là sợ hãi rồi.

Dưới đáy lòng cô có một điểm mấu chốt không muốn cho ai biết, đó chính là không thể ép An Lâm đến bước đường cùng...

Mọi người ngẩn ngơ, bọn họ vốn tưởng rằng cường giả Hắc Vũ tộc tới tìm An Lâm để báo thù, lại không nghĩ rằng là muốn cướp kiếm của An Lâm!

Trên khuôn mặt tinh xảo của cô gái kia hiện lên nụ cười thân mật: "Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Nguyệt Dạ, không có tứ gì khác, chỉ là muốn lấy lại kiếm Thắng Tà thuộc về Hắc Vũ tộc, chỉ cần giao thanh kiếm kia ra đây, tôi bảo đảm không thương tổn bất cứ ai trong số các người."

"Đến cùng thì cô là ai?" An Lâm nghiêm trọng hỏi.

Lần này, không chỉ là bị chặt đứt con đường chạy trốn, mà ngay cơ hội dùng bùa truyền âm phù để liên lạc với bên ngoài cũng không còn!

Trời đất chấn động trong nháy mắt, không gian trong phạm vi một trăm dặm bị phong cấm!

Ầm!

Lực lượng Thần Đạo khuếch tán ngay lập tức, trong phạm vi trăm dặm, ban ngày biến thành đêm tối, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao phía chân trời, chiếu rọi xuống người Nguyệt Dạ Chân Vương, khiến cô tựa như một vị nữ thần ánh trăng vô cùng cao quý và thánh khiết.

Nguyệt Dạ Chân Vương đã cho An Lâm một cái lý do để trả lại kiếm Thắng Tà, đồng thời cũng thả lực lượng mạnh mẽ đến mức khiến người sợ hãi, ý định dùng cái này để ép buộc hắn đi vào khuôn khổ.

"Tôi đoạt kiếm bằng bản lĩnh của mình, sao có thể nói là kiếm của tộc các người!?"

An Lâm cảm nhận được kiếm Thắng Tà run rẩy và bất an, khí thế ầm ầm cất cao, giờ phút này đối mặt với khí thế kinh khủng của Nguyệt Dạ Chân Vương, mặt An Lâm không đổi sắc, phẫn nộ quát:

"Tiểu Tà là vật sở hữu của tôi, ai cũng không có thể đem cướp đi nó từ trong tay của tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận