Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 681: Nên dạy những gì?

"Oáp..." Đôi môi anh đào của Đề Na khẽ nhếch, đánh một cái ngáp nhỏ, đôi mắt màu xanh biếc hơi phủ sương: "Người khổng lồ An Lâm, tôi vừa mới sử dụng lực thiên khải, bây giờ mệt mỏi quá, hay là ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi?"

An Lâm gật một cái, sau đó lại như nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói: "Bây giờ bản thể của cô cũng vào đây rồi, vì sao không nghỉ ngơi ở thế giới này?"

Đề Na chớp chớp hai tròng mắt trong suốt như đá quý, cười nói: "Người khổng lồ An Lâm, tuy tôi hòa làm một với thế giới này, trên lý thuyết có quyền hạn và lực lượng vô tận, nhưng lại cần lực lượng gốc của nguyên thể để hỗ trợ."

"Nói cách khác, thật ra căn nguyên của tôi chính là tôi của đại lục Thái Sơ. Tôi ở đây không ngừng đồng thời sử dụng quyền hạn và lực lượng, bản thể gốc của tôi kia cũng sẽ xảy ra sự truyền lực lượng, kiểu truyền lực lượng này nhất định phải về tới đại lục Thái Sơ để bổ sung và khôi phục."

An Lâm nghe vậy mới hiểu ra, trong lòng lại có một suy đoán khác.

Nếu theo như lời Đề Na nói, mặc dù cô là thần của thế giới này, nhưng lực lượng vẫn chịu hạn chế cá thể của đại lục Thái Sơ. Như vậy phải chăng có thể nói đẳng cấp thế giới của đại lục Thái Sơ cao hơn thế giới Kính Thần này không? Cho nên mới lấy đẳng cấp thế giới của đại lục Thái Sơ làm chủ?

Hắn biết trật tự thế giới có thể nhảy vọt, liệu có một ngày thế giới Kính Thần của Đề Na có thể sánh ngang, thậm chí là siêu việt hơn thế giới của đại lục Thái Sơ không? Khi đó Đề Na lại đến đại lục Thái Sơ, liệu có phải sẽ có quyền hạn và địa vị cao hơn, giáng lâm giống như là thần Sáng Tạo không?

Nghĩ đến đây, bản thân An Lâm cũng không nhịn được bật cười lắc đầu, chấm dứt suy nghĩ hoang đường này.

Hiển nhiên trong lòng bọn họ An Lâm là người vô cùng đáng được hoan nghênh và ngưỡng mộ, tôn trọng.

"Ài, trên đường đến đây thật sự là nhờ vào sự kiên trì của chính bản thân mình, mỗi một niềm vinh quang này, thật sự không dễ có được." Viền mắt An Lâm ửng đỏ, bị mình làm cho cảm động.

An Lâm đặt Đề Na trên lưng Đại Bạch, bảo Đại Bạch trông chừng vị tinh linh đang ngủ say này, sau đó liền bước chậm trên đầu tường thành Hoàng Tuyền.

Ừm... Thậm chí có thể nói là ông vua của vườn trường.

An Lâm tìm Đại Bạch hỏi nó rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày, sau đó phát hiện chỉ mới qua ba ngày.

Hai người bọn họ đang ở một bên xì xào bàn tán, Hứa Tiểu Lan còn lấy Long Tước Kiếm ra múa may ở bên cạnh.

Đề Na kéo An Lâm chớp nhoáng một cái lại quay trở về tường thành Hoàng Tuyền.

Sau đó hắn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng cách hơn ngàn mét bên ngoài tường thành, người đó là anh Thành. Hắn vẫn ở chỗ cũ khổ luyện lĩnh vực, xung quanh là những ổ gà ổ voi lớn nhỏ, may là thổ địa ở đây không đáng tiền, không đúng, cũng may đó là lãnh thổ của vùng đất Hắc Trạch, nếu không thì không biết phải đền bao nhiêu tiền.

Hắn bấm ngón tay tính toán, khoảng cách đến kỳ thi cuối kỳ càng gần, chỉ còn có năm ngày.

Lúc này mặt trời đang chính đỉnh nắng chói chang.

An Lâm có muôn vàn cảm khái trong lòng đối với việc này, xuất thân rễ cỏ như hắn, qua ba năm bền bỉ phấn đấu cuối cùng cũng đuổi kịp anh Thành đẹp trai đến không có bạn bè và Tố Tố xinh gái không có đối thủ, trở thành ông vua của lớp học.

Gương mặt tươi cười của Tô Thiển Vân hiện lên vẻ đỏ ửng, cô cúi đầu xuống.

Rất nhiều bạn học nhìn thấy An Lâm đều sẽ nhiệt tình chào hỏi.

"Tránh ra đi!" Hứa Tiểu Lan liếc An Lâm một cái, tức giận nói.

Đi thêm một đoạn nữa An Lâm liền nhìn thấy bóng dáng Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân.

"Ấy, hai người đang nói chuyện gì vậy?" An Lâm tò mò bước tới.

"Sư phụ, trải qua một trận đánh nhau với Lạp Đăng con cảm thấy khả năng tự bảo vệ mình của con vẫn còn thiếu hụt khá nhiều, thầy có thể chỉ con một chút không? Ánh mắt Tiêu Trạch hừng hực nhìn An Lâm, cõi lòng đầy mong đợi mở miệng nói.

"Sư phụ, rốt cuộc thầy cũng về rồi!" Hai mắt Tiêu Trạch sáng lên, có chút hớn hở mà mở miệng nói.

"Tôi không ghét bỏ cậu, tôi thật sự không biết dạy thế nào mà... Còn về vì sao lực phòng ngự của tôi mạnh như vậy đều là bởi vì nhờ thân thể Chiến Thần!" An Lâm đen mặt lại, bộ dạng như muốn hỏi bộ phim truyền hình thanh xuân này là gì đây?

Cái gì vậy, lẽ nào vẫn còn bí mật gì hắn không thể nghe ư?

"Sư phụ, thầy đừng gạt con, những thứ đó không phải là năng lượng của tu luyện thần thể sao? Cảm ngộ thần thể và dung hợp tâm đắc về đạo cảnh hoàn toàn khác cái này, một bên là năng lượng, một bên là đạo..."

An Lâm hơi ngây ra, sau đó có chút buồn bực rời đi.

Viền mắt Tiêu Trạch cũng đỏ lên, nghĩ lại bản thân làm đại đệ tử, là đệ tử duy nhất lại không được sư phụ dạy dỗ thì cũng thôi, còn bị sư phụ coi là kẻ ngốc mà lừa gạt... Vừa nghĩ tới đây cậu ta liền đau lòng vô cùng, không nhịn được mà rơi lệ.

"Hu... Sư phụ, thầy không muốn dạy con thì thôi, đừng coi con là kẻ ngốc mà lừa dối con!"

"Ầy, nếu tôi nói tôi chỉ hấp thu tinh nguyên thế giới màu vàng sau đó liền "tăng" lên một bậc, biến thành chút thành tựu là cơ thể Chiến Thần, cậu có tin không?"

Cứ bước chầm chậm về phía trước như vậy, cuối cùng gặp Tiêu Trạch đang ngồi thiền.

Tiêu Trạch nhìn qua, lẩm bẩm nói: "Thân thể Chiến Thần à? Nếu là thần thể thì chắc chắn có quan hệ với kinh nghiệm về mặt bảo vệ thần thể, nếu không làm sao có thể tu thành loại thần thể phòng ngự cực mạnh này được?"

An Lâm bị cứng họng, Tiêu Trạch nói hoàn toàn có lý!

"Cậu cũng biết thần thể của tôi là hấp thu tinh nguyên thế giới màu vàng mới tu luyện thành công..."

"Ừ, tôi về rồi, gần đây cậu thế nào?" An Lâm thấy đồ đệ nhiệt tình như vậy không khỏi cảm thấy sung sướng, mỉm cười gật đầu mở miệng nói.

"Không phải đâu, sư phụ, rõ ràng thầy là cảnh giới Hóa Thần, lực phòng ngự lại mạnh mẽ đến mức đại năng Phản Hư cũng không thể phá nổi, tuyệt đối là phải có lĩnh ngộ sâu sắc về mặt phòng ngự thì mới có thể làm được!" Tiêu Trạch tỏ vẻ ảo não nhìn An Lâm: "Sư phụ, có phải thầy vẫn còn ghét bỏ con không? Không sao, con sẽ biểu hiện tốt hơn nữa, con có thể chờ!"

"Khụ... Vi sư lĩnh ngộ không sâu đối với cách phòng ngự..."

Khóe miệng An Lâm khẽ cong lên, muốn hắn hướng dẫn một đại năng của Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp ư? Đùa gì vậy!

An Lâm cũng rất phiền não, không phải là hắn không muốn dạy đồ đệ của mình, quan trọng là hắn không biết dạy!

Ngay cả bản thân tu tiên kiểu gì hắn còn không biết, dạy cái rắm à.

Vậy thì rốt cuộc hắn biết cái gì chứ...

An Lâm khổ sở suy nghĩ một hồi.

"Chuyện đó..." An Lâm lưỡng lự một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng.

Tiêu Trạch thấy thế, hơi thở cũng dồn dập, ánh mắt sáng quắc nhìn An Lâm.

"Cậu có muốn theo tôi học nấu ăn không?" An Lâm tỏ vẻ chân thành nói.

Cơ thể Tiêu Trạch hơi lung lay, như muốn phun một ngụm máu ra.

Đúng vậy, An Lâm nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng biết mình biết làm gì rồi.

Bởi vì quan hệ với chảo đế bằng, hắn không ngừng kiên trì nghiên cứu kỹ năng làm bếp, kỹ năng nấu nướng càng tinh xảo hơn, nghiễm nhiên có thần thái của đại gia, đây đã là kỹ năng độc đáo nhất mà hắn thực hiện.

"Nhưng sư phụ à, con không có hứng thú với nấu ăn." Tiêu Trạch ôm ngực mở miệng nói.

"Vậy thì tôi chẳng có gì để dạy cả." An Lâm thở dài một hơi.

Tiêu Trạch ngân ngấn nước mắt chực khóc.

An Lâm thấy thế thì không đành lòng, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Hay là cậu theo tôi học cách làm sao để ra oai, thế nào?"

Tiêu Trạch: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận