Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1013: Hôn lễ của Tiểu Sửu

Bốn mươi chín vị tông tiên nòng cốt đã vào chỗ.

Thú cưng của An Lâm ngoài Tiểu Hoàng ở ngoài thì các thành viên còn lại đều vào chỗ.

Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Na, Tiểu Thiên, Tiểu Cốt đứng ngang hàng.

Ngay cả đồ đệ Tiêu Trạch và Diệp Linh cũng đến đây.

Bố Lai Tư và Tiểu Lang vẫn canh giữ ở cửa.

Diệp Linh thì lần đầu đến giới Cửu Châu, nhìn thấy đại lục Thái Sơ kỳ lạ.

Đặc biệt là cô nhìn thấy ở nơi tổ chức hôn lễ có rất nhiều sinh linh kì lạ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên nhợt nhạt, phải níu chặt ống tay áo An Lâm cô mới có chút cảm giác an toàn.

"Sư phụ, sư phụ, sao cà rốt lại chạy được?"

Những sinh linh kì quái có mặt càng lúc càng nhiều khiến Diệp Linh được mở rộng tầm mắt.

Cùng một lúc có hai hôn lễ khiến vẻ mặt Thanh Ảnh Hồ buồn bực, không biết phải làm sao nhưng người chủ trì có năng lực ứng biến rất nhanh, sau một hồi tính toán hắn đã chuẩn bị tốt để chủ trì hôn lễ này.

"Ai... Việc này phải kể từ chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa."

Phụ trách chủ trình hôn lễ này vẫn là người chuyên nghiệp với tiêu chuẩn vô cùng cao Thanh Ảnh Hồ.

"Vì bánh bao kia đã thành tinh."

Nếu không chú ý đến dung mạo thì Tiểu Sửu có rất nhiều mặt có thể kiêu ngạo. Dĩ nhiên dung mạo cũng có thể thổi phồng một tí ví như long trời lỡ đất, tà mị...

"Bởi vì cà rốt đã thành tinh."

Tân khách gần như đã đến đông đủ, ngày lành tháng tốt, hoa tươi đầy trời, đàn hạc trắng và thải tước bay lượn trên không trung, giai điệu vui tươi cũng nổi lên.

"Sư phụ, sư phụ, sao ở đây có nhiều đồ vật thành tinh có thể nói chuyện?"

"Sư phụ, sư phụ, sao bánh bao biết bay?"

Tân lang và tân nương đến cung điện được chuẩn bị, người chủ trì cũng đã sắp xếp xong.

Tiểu Sửu một thân hỉ bào, đầu đội mũ tân lang, vô cùng nghiêm nghị bước đến nơi tuyên thệ, khí thế ngang tàn tỏa ra xung quanh.

An Lâm mang vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích những hiện tượng mà hắn cũng khó lòng hiểu rõ, cố gắng làm tốt bổn phận của một người sư phụ.

Hắn chỉ cần liếc nhìn đám sinh linh xung quanh là đã lập tức khiến tim của các sinh linh đập liên hồi.

Thanh Ảnh Hồ đứng trên cao lớn tiếng tuyên đọc thân phận của tân lang.

Rất nhanh tân lang đã xuất hiện.

Trên khuôn mặt lộ nụ cười tươi khuynh thành tuyệt thế, vô cùng hạnh phúc.

Không bao lâu sau tân nương cũng xuất hiện.

Cô xấu hổ cúi đầu, tiếp tục bước từng bước nhẹ nhàng về phía Tiểu Sửu giống như đang đi về hướng hạnh phúc của cuộc đời mình.

Thanh Ảnh Hồ ổn định tinh thần, bắt đầu tuyên đọc thân phận của tân nương.

Tộc Bạch Hồ chúc phúc cho cô, người thân của Tiểu Sửu chúc phúc cho cô, tất cả sinh linh cũng chúc phúc cho cô, đây là chuyện tốt đẹp biết bao...

Tiểu Sửu bước lên đài tuyên thệ, mắt sáng rực nhìn bốn phía, ánh mắt có thần, sắc bén, chứa đựng uy thế đất trời nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ngang tàn không thôi.

"Em không nghĩ rằng đời này có thể gả cho anh." Bạch Dao xúc động nói.

Hai người đứng chung một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Bạch Dao từng bước đến bên cạnh Tiểu Sửu, giống như một vị công chúa hào hoa phong nhã tiến đến chàng kị sĩ của mình. Kị sĩ không phải quá tuấn tú nhưng nhất định hắn là một người ôn nhu, rất đáng tin cậy.

Chuyện này hắn rất thông thạo, Bạch Dao dù có giá trị nhan sắc, tư chất hay gia thế đều có thể kiêu ngạo. Dù sao cô cũng là nữ tử của Hồ tộc tuyệt mĩ, có kiêu ngạo thế nào cũng không quá đáng.

Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ tới hôm nay có thể gả cho Tiểu Sửu. Cho dù chỉ làm bạn một tháng cũng đủ làm cô thỏa mãn nhưng trời xanh lại ưu ái trao cho cô cơ hội có được hạnh phúc này.

Niềm hạnh phúc này khiến cô ở nơi trang trọng này không nhịn được mà hốc mắt đỏ ửng.

Cô sẽ thành thân, gả cho người cô thích nhất.

Bạch Dao một thân váy cưới thuần khiết, phiêu diêu như tiên nữ.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Bạch Dao không khỏi nhảy dựng lên.

Tiểu Sửu cũng nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa.

Cô không nhìn xung quanh, đôi mắt đẹp chỉ chăm chú nhìn Tiểu Sửu cách đó không xa, xem Tiểu Sửu mới là quang cảnh đáng giá để cô lưu luyến nhất thế gian này.

"Đối với chuyện lấy em, anh đã tưởng tượng rất nhiều, trong mơ cũng thấy rất nhiều lần." Tiểu Sửu cười đáp lời.

Bạch Dao hé miệng cười: "Thật khéo, em cũng vậy."

Thanh Ảnh Hồ ở một bên há miệng muốn nói lại phát hiện tân lang và tân nương đã tự mình hàn huyên tâm sự, không khỏi im lặng.

Này, tôi còn chưa đọc tuyên thệ đâu! Mấy ngươi cứ nói những lời đường mật như vậy sao?

Bỏ qua tuyên thệ hả?

Cuối cùng hai người cũng ngừng nói chuyện phiếm.

Thanh Ảnh Hồ lập tức nắm bắt cơ hội, bắt đầu tuyên thệ.

Giờ phút này An Lâm bên cạnh Bạch Lăng đột nhiên cau mày.

Cô chậm rãi nói: "Không gian bạch tinh linh xuất hiện dao động bất thường, có kẻ địch đến."

Cứ như vậy Bạch Lăng mang theo lực lượng đông đảo biến mất vào không gian.

Hiện tại có một vị tiện tay hỗ trợ cũng không có chỗ hại.

Tuy bốn mươi chín vị tông tiên lợi hại nhưng lợi hại hơn chính là bốn mươi chín vị tông tiên sau lưng thiên đình.

"Ha ha... Không cần khách khí, ngứa tay muốn đánh nhau mà thôi." Nhạc Đấu khoát tay, cười nói.

An Lâm nhìn Nhạc Đấu, cung kính hành lễ: "Nhạc Đấu tiền bối, tôi thiếu ngài một ân tình."

Nhạc Đấu do dự một lúc rồi cũng đi tới bên cạnh An Lâm.

Bạch Lăng cười lạnh, đi về phía cửa: "Tôi dẫn đường!"

Tinh thần của bốn mươi chìn tông tiên nổi lên, ai cũng chiến ý mười phần nhìn cửa trên không gian.

Bạch Mộ Vũ lặng lẽ đến bên cạnh An Lâm, kế bên còn có năm vị khác...

Cô mở miệng nói: "Tôi cũng đi, đây là lúc thích hợp."

Một nam nhân có diện mạo tuấn mỹ, mặc áo màu xanh cũng bất giác tới bên cạnh An Lâm.

Hắn híp đôi mắt sâu không thấy đáy, trên mặt lộ nụ cười thản nhiên: "Tôi cũng đi qua xem thử."

An Lâm ngạc nhiên trong lòng, vị nam tử trước mặt này đúng là Thanh Hồ trong hôn lễ hoàng cung ngày hôm đó. Khiêng cầm tộc Thanh Hồ, đời sau vô cùng xuất sắc... Thanh Bắc Thần.

Từ sau khi tộc Hắc Hồ và tộc Linh Ngư liên hôn, tộc Bạch Hồ và tộc Thanh Hồ liền bí mật hợp thành một chiến tuyến thống nhất để kiềm chế sự bành trướng của tộc Hắc Hồ.

Mọi người cũng chú ý tới biến cố bên này, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì chẳng qua không liên quan tới lợi ích của bọn họ nên chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Sau đó ánh mắt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, tiếp tục nói: "Nhưng mà... Cho dù như thế lại có kẻ dám quấy nhiễu hôn lễ của Tiểu Sửu thì nhất định không thể tha!"

An Lâm cười nhạt: "Đám ngốc kia dự hôn lễ cũng tới muộn, không cứu."

Hiện trường hôn lễ vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng với tiếng hoan hô vui vẻ.

Hai người xúc động hôn nhau.

Lúc này Tiểu Sửu và Bạch Dao đã nói: "Tôi nguyện ý."

Bạch Lăng biết tộc Hắc Hồ và tộc Linh Ngư, kẻ phía sau tới đây chỉ có thể là kẻ địch. Chẳng qua kẻ địch là ai không đoán ra được, chỉ biết không gian bạch tinh linh xuất hiện năng lượng cực kì khủng bố.

Mọi người chăm chú nhìn người mới An Lâm rời đi đều rơi vào trầm mặc.

Tiểu Sửu cười nói: "Bạch Dao, gặp được em chính là chuyện hạnh phúc nhất nhưng gặp được đám An Lâm cũng là chuyện anh cảm thấy may mắn nhất."

Bạch Dao cũng cười: "Tiểu Sửu, em đi với anh, em gả cho anh thì cũng phải tôn kính bốn mươi chín vị tông tiên của anh."

Hai người không cần nhiều lời cũng hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.

Tiểu Sửu nắm chặt tay Bạch Dao: "Đi, chúng ta cùng nhau đi hỗ trợ."

Cứ như vậy, một đôi tân lang tân nương vừa mới kết hôn, nghi thức còn chưa xong đã bỏ lại mọi người, quang minh chính đại rời đi.

Đúng vậy, hai người bỏ trốn, bay theo phương xa.

Người chủ trì Thanh Ảnh Hồ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận