Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1590: Chôn cất cô

Thiên Thần Đại Địa rời đi, khiến tất cả mọi người cùng sửng sốt một hồi lâu.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng loạt bộc phát ra tiếng hoan hô kích động nhất!

"Thiên Thần Đại Địa thực sự chạy rồi? Đây quả nhiên chính là điều khiến mọi người khó có thể tin được!"

"Quá tốt rồi, chúng ta thắng rồi!!"

"Không dễ dàng mà, hu hu hu... Đã mấy lần tôi còn tưởng rằng chúng ta sắp thua rồi nữa cơ..."

"Đâu chỉ thế, có mấy lần tôi còn cho rằng chúng ta sắp chết rồi ấy chứ!"

"Đáng tiếc, Lạp Phỉ Nhĩ tỷ tỷ, chị ấy..."

"Haiz..."

Bạch Lăng cũng điều khiển phi thuyền không gian Bạch Tinh Linh từ phía xa tiến lại gần.

Nhẫn không gian của Cổ Long Đế lóe lên, cô chuyển thân thể của một cô gái xinh đẹp từ trong nhẫn không gian ra ngoài.

Hứa Tiểu Lan chậm rãi đáp xuống mặt đất, An Lâm bước ra từ trong quan tài, cả người nhẹ bẫng, sắc mặt tái nhợt, thực sự chính là kiểu đang cố gắng chống đỡ để mình không ngất đi, tất cả họ đều đưa mắt nhìn về phía Cổ Long Đế.

Đám Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Đề Na, Tiểu Hồng, Tôn Vũ Lạc, Quyền Thánh cùng bước ra khỏi phi thuyền.

Trong cuộc chiến có cấp bậc như thế này đương nhiên không thể không có người chết, thậm chí số lượng người chết ít như vậy đã là điều vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, có thể nói là thắng lợi lớn rồi.

Phần lớn mọi người trong số họ đều đã từng có tiếp xúc với Lạp Phỉ Nhĩ.

Tất cả mọi người, có người thích thú reo hò, có người lại thở dài phiền muộn.

Thân thể của cô đã được Cổ Long Đế khôi phục lại như lúc ban đầu, hai tay đặt chồng lên nhau ở trước bụng, đang nhắm mắt an lành. Làn da của cô vẫn trắng muốt thông thấu như trước, bộ trang phục của Đại Thiên Sứ mềm mại ôm sát lấy thân hình yêu kiều, càng làm nổi bật rõ ràng đường cong cơ thể lung linh xinh xắn, trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết còn mơ hồ lộ ra một chút biếng nhác, hệt như một nàng tiên đang say ngủ, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Ngay cả khi đã tự an ủi bản thân như vậy, nhưng họ vẫn không thể kìm nén được sự bi thương trong lòng.

Điều duy nhất khiến cho họ cảm thấy đau lòng chính là cô gái Lạp Phỉ Nhĩ xinh đẹp dịu dàng kia, cứ như vậy ngã xuống, đã rời khỏi họ mãi mãi.

Phượng Hoàng và Cửu Thải Thần Tước bay quanh một vòng trên bầu trời, tô điểm thêm cho màn đêm một vẻ tươi sáng chói lọi.

Những lúc đó, Lạp Phỉ Nhĩ dành cho họ sự quan tâm chu đáo tỉ mỉ nhất, để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng họ, nhưng họ lại không ngờ rằng, cô gái dịu dàng hiền lành nhất ấy, lại rơi vào kết cục bi thảm trong trận chiến này.

Thân hình Trần Trần chớp lóe, cũng đi đến bên cạnh Cổ Long Đế.

"Nếu như không có Lạp Phỉ Nhĩ, có khi tôi đã sớm chết trong trận chiến này rồi." An Lâm nhìn vào cô gái đang nằm trên mặt đất, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, nhẹ giọng thở dài.

Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp này, trong lòng mọi người lại không kìm được mà bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Lúc cùng nhau luyện tập thuật pháp hệ Phá Thiên, Cổ Long Đế là thầy của họ, còn Lạp Phỉ Nhĩ chính là thầy thuốc tốt nhất mỗi lúc họ bị thương, mỗi lúc họ mỏi mệt. Bất cứ ai trong số họ bị thương, cô cũng đều sẽ chạy đến chữa trị cho đối phương trước, nụ cười dịu dàng và ánh mắt rung động lòng người đó, đã từng khiến cho trái tim của các đệ tử cấp cao trong Tứ Cửu tiên tông bị lay động.

Cô không biết đánh nhau, thuật pháp đầu tiên mà cô học được chính là trị liệu. Có một lần cô sử dụng thuật trị liệu để chữa cho một bạn nhỏ bị thương ngoài ý muốn, nhìn thấy đám bạn nhỏ từ đang khóc lớn trở nên vui vẻ, cô liền cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, ý nghĩ tu luyện thuật trị liệu cũng càng thêm kiên định.

Hai người họ cách nơi Lạp Phỉ Nhĩ vẫn lạc gần nhất, được tặng nhiều nhất, không chỉ cảm nhận được rõ ràng thần đạo chi ý của Lạp Phỉ Nhĩ, mà còn được chứng kiến cả cuộc đời của cô gái ấy...

Những người bị bệnh tật quấn quanh, những người trúng độc, bị nguyền rủa, những chủng tộc suy mòn, huyết mạch nhân quả sụp đổ...

"Chị ấy đúng thật là một cô gái rất tốt." An Lâm nói.

Khi Thiên Nhân tộc đột kích, Nhân tộc đứng trước nguy cơ bị tiêu diệt, cô cũng chính là người đầu tiên của Thánh Vực Nhạc Viên đứng ra nói rằng muốn trợ giúp Nhân tộc, không thể cứ trơ mắt mà nhìn một chủng tộc bị tiêu diệt như vậy được.

Hứa Tiểu Lan cũng gật đầu theo: "Chị ấy chữa khỏi thương tích cho chúng ta, cho dù sau khi mất đi, trở về với Hợp Đạo, cũng sẽ luôn tồn tại mãi ở nơi này của chúng ta. Nếu như không phải vậy, chúng ta căn bản không có sức để tiếp tục chiến đấu với những Thiên Thần còn lại kia..."

Nhưng không ngờ, kết cục cuối cùng của cô lại là bị Thiên Thần Đại Địa đánh lén rồi chết.

Sau đó, cô còn chủ động gia nhập bang Phá Thiên, đi lên chiến trường, cùng góp sức chống lại liên quân Thiên Nhân tộc. Vào thời điểm đưa ra quyết định kia, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hi sinh vì Nhân tộc rồi.

Tuy nói rằng Bạch Vũ tộc và Nhân tộc cũng không thường hay lui tới, nhưng việc này có liên quan đến sự tồn vong của cả một chủng tộc, có lựa chọn giúp đỡ Nhân tộc hay không, bên trong những người ở tầng lớp cao cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau. Lúc đó, Lạp Phỉ Nhĩ chính là người đầu tiên bước ra tỏ thái độ, có thể nói cô đã làm ra hành động có tính tác động cực lớn.

Hứa Tiểu Lan cực kỳ tán thành gật gật đầu.

Hết lần này đến lượt khác, Lạp Phỉ Nhĩ đều dùng sự cố gắng của chính mình để giúp cho những sinh linh đã phải trải qua tra tấn kia một lần nữa thấy được sự tốt đẹp của sinh mệnh và hi vọng.

Đúng vậy, vô vàn sinh linh đều thờ phụng cô - nữ thần đầu tiên của đại lục Thái Sơ, không chỉ bởi vì dung mạo của cô, mà càng là bởi vì thuật trị liệu không có gì sánh được của cô đã cứu vớt rất nhiều sinh linh.

Cuối cùng Lạp Phỉ Nhĩ liền trở thành người đầu tiên hợp đạo của hệ trị liệu.

Từ nhỏ Lạp Phỉ Nhĩ đã rất hiền lành, không thích tranh đấu, còn thường xuyên giúp đỡ những bạn nhỏ khác gặp khó khăn.

Cả cuộc đời này của cô, số sinh linh mà cô cứu giúp đâu chỉ có trăm vạn nghìn vạn?

Suy nghĩ của Lạp Phỉ Nhĩ bé nhỏ rất đơn giản, cô muốn trị hết bệnh cho càng nhiều người, nhưng chính cô lại không hề nghĩ rằng, suy nghĩ này vừa hình thành thì cũng kéo dài một mạch đến mấy vạn năm.

Nếu như có thể được nhìn thấy người bên cạnh không còn tiếp tục gặp phải cảnh ngộ ốm đau tra tấn, đó chính là chuyện tốt đẹp đến nhường nào... Mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để giúp càng nhiều người có thể nở nụ cười trên môi một lần nữa!

Lúc này, Lạp Phỉ Nhĩ đang nằm tĩnh lặng trên mặt đất, bên dưới người cô, cỏ xanh đã mọc lan, hoa tươi nở rộ.

Cổ Long Đế quỳ một gối trên đất, duỗi bàn tay trắng mềm khẽ vô về khuôn mặt trắng nõn của Lạp Phỉ Nhĩ, dịu dàng nói: "Cô ấy từng nói rằng, nếu như có một ngày cô ấy chết đi trong chiến trận, vậy hãy chôn cô ấy ngay tại chiến trường, để thi thể của cô ấy có thể giúp chiến trường bị tàn phá thê thảm một lần nữa trở thành một nơi xinh đẹp..."

Mọi người nghe xong lời này đều hơi sững người một lát, tiếp theo đó hốc mắt cũng lập tức ửng hồng.

Nơi chôn cất một vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp có thể hội tụ linh vận của trời đất, khiến nơi đó trở thành tiên cảnh nhân gian, thành thánh địa tu luyện. Rất nhiều đại năng đều lựa chọn mai táng tại tông môn của mình, phù hộ cho đệ tử trong tông môn, nhưng Lạp Phỉ Nhĩ lại nói rằng muốn được chôn cất trên chiến trường máu tươi chảy đầy đất, khắp nơi là cảnh hoang tàn...

Kết thúc sinh mệnh ở nơi này, vậy thì hãy để nơi này nở rộ ra bông hoa xinh đẹp nhất.

"Vậy hãy chôn cất cô ấy ở chỗ này đi." Trần Trần cũng gật đầu nói: "Tôi sẽ bố trí một cái kết giới, một kết giới cho dù là Thiên Thần cũng không có cách phá vỡ được nó, cô ấy ở nơi này sẽ rất an toàn."

Mọi người cùng chôn cất Lạp Phỉ Nhĩ ngay tại chỗ, còn dựng lên một khối bia mộ.

Dưới sự tẩm bổ của thân thể cô, một vùng đất bị tàn phá đã được thay cũ đổi mới bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Thời gian dần trôi qua, dưới sự đồng tình của trời và đất, phạm vi hơn một trăm dặm xung quanh lại một lần nữa trở thành tiên cảnh chim hót hoa nở, đồng thời, sự thay đổi này vẫn còn đang từ từ lan dần ra.

Đám An Lâm nhìn mà cũng phải ngạc nhiên.

Lúc này, Trần Trần đã cúi đầu thật thấp với bia mộ trước mặt: "Lạp Phỉ Nhĩ, cảm ơn cô, hi vọng cô có thể đi tới được Thánh Vực trong lòng mình, có một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi."

Mọi người thấy vậy cũng đều cúi người thật thấp với bia mộ.

Đối với Lạp Phỉ Nhĩ, trong lòng họ đều mang theo một sự kính nể vô cùng lớn.

Phượng Hoàng khẽ bay múa trên không trung, vẩy xuống những đốm lửa như rải hoa khắp trời, vừa rực rỡ lại lãng mạn.

Cửu Thải Thần Tước bay xẹt qua bầu trời, mang theo chín loại màu sắc rực rỡ như ảo mộng, kinh diễm cả trời đêm.

Hai Thần thú đều đang sử dụng cách thức của chính mình để tưởng niệm đồng đội đã hi sinh của tiểu đội Phá Lộ.

Đây chính là tang lễ của Đại Thiên sứ trưởng Vườn Địa Đàng – nữ thần trị liệu Lạp Phỉ Nhĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận