Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2291: Kiếp cô độc

Tây Lý Nhĩ chậm rãi đâm sâu hắc bạch trường mâu vào vết rách trên bầu trời thêm mấy phần, vết nứt giống như mạng nhện trên bầu trời càng lúc càng lớn, bên trong là hỗn độn cùng hư vô màu đen.

Hơi thở hủy diệt cùng bi thương, thổi quét khắp thiên địa.

Các thành viên bang Phá Thiên, hồi hồn lại từ kiếp nạn bổn nguyên, liền tiếp tục quán chú lực lượng của mình vào đại trận phá thiên.

Cổ Long Đế ngước mắt nhìn hai vị thiên tử đại triển thần uy trên bầu trời, phát hiện ra mình lại chẳng thể giúp ích được gì, coi như là kiếp bổn nguyên, cô cũng chỉ là có thể giữ vững trạng thái, cố không quỳ xuống mà thôi, đạo trong nội tâm đã sớm phải gánh chịu sự tàn phá nghiêm trọng tới cực điểm, thậm chí còn sinh ra dao động.

Rõ ràng đều là thiên tử, vì sao chênh lệch lại lớn đến thế . . .

Cái danh hiệu thiên tử của cô thật sự có ý nghĩa không?

Cổ Long Đế cảm giác rất thất bại, nhưng cô vẫn không ngừng truyền lực lượng vào đại trận phá thiên. Phá thiên chuyện này, không phải là vì chính cô, coi như là vì tộc linh chúng sinh, cũng phải tiếp tục làm cho xong!

Trần Trần nhìn vết rách trên bầu trời, lúc này, đột nhiên có sự vật màu sắc hắc ám đột nhiên bao phủ vòm trời, ngay sau đó là đại địa, rồi đến hư không.

Ngay sau đó, trước người của hắn xuất hiện hàng tỉ vì sao. Hắn đã ở trong tinh không, trước mắt là cảnh tượng vô cùng tráng lệ, thoạt nhìn rất làm cho người ta rung động.

Cảm giác đầu tiên của hắn khi thấy được vô vàn vì sao trước mắt là cái gì?

Nếu như là công kích năng lượng, bất kể là cái cấp bậc gì, hắn đều có thể phá vỡ trong nháy mắt.

"Thật là dụng tâm, xem ra cái kiếp nạn này chỉ nhằm vào một cá nhân, chứ không phải là quần thể. Muốn đối phó với ta trước sao, cũng đúng, suy cho cùng bắt giặc phải bắt vua trước. . . " Trần Trần cười cười, sau đó bình tĩnh nhìn về phía những vì sao trước mắt.

"Không đúng, không phải là công kích năng lượng!"

Thật sự là hắn đang đứng ở trung tâm tinh vực, đập vào mắt là vô vàn vì sao, đem đến cho hắn rất nhiều cảm xúc.

Hết thảy trước mắt đều biến thành hắc ám.

Là kinh diễm, là tráng lệ, là muốn cảm tại sao thán thế gian có thể có cảnh tượng tráng lệ như thế.

Một giây sau khi, Trần Trần liền hủy bỏ suy đoán của mình.

Trần Trần nâng cao cảnh giác: "Đây là. . . công kích năng lượng nào đó?"

Hiển nhiên Trần Trần biết, không phải là Thiên Đạo muốn cho hắn ngắm phong cảnh.

Hắn giống như là vua của muôn vàn vì sao, quan sát hàng tỉ vì sao.

" Biến đổi và trài nghiệm của thế giới ư? " Trần Trần cảm nhận toàn bộ xung quanh, phát hiện ra cũng không phải là ảo cảnh hay ảo giác gì đó.

Trần Trần hưởng thụ suốt cả một ngày, suốt cả một tháng. Thời gian dần qua, với hắn mà nói, sao trời sáng chói trước mắt, không còn có vẻ tráng lệ nữa, thậm chí còn có chút. . .

Mà cảnh tượng này, Trần Trần biết, là chân thật.

Đối mặt với cảnh tượng hiện giờ, thật ra đối với hắn thì có thể nói là hưởng thụ.

Trần Trần biết, thứ màThiên Đạo muốn hắn cảm thụ, không phải là thứ này.

Biển sao trường tồn bất biến, cho dù tinh thể dịch chuyển, thinh hà vận chuyển, đối với hắn mà nói, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu trở nên đơn điệu, trở nên không có chút đặc sắc nào.

Trần Trần cười cười, hắn biết kiếp thứ tư của Thiên Đạo Cửu Kiếp là cái gì rồi.

Đúng, có chút khô khan.

Trần Trần biết, cô độc sẽ ép điên một người.

Khô khan?

Chẳng qua là vách tường hơi lớn chút mà thôi. ? ?

Bây giờ, biển sao trời trước mắt cũng chính là bốn vách tường của Trần Trần.

Nếu như là người phàm, làm cho đối phương ở trong một căn phòng bí mật, không làm bất cứ chuyện gì, không được trao đổi với ai, chỉ có thể ngủ, thức dậy thì chỉ nhìn thấy bốn vách tường, khiến cho hắn cứ thế ở trong mấy ngày, tuyệt đối sẽ ép cho hắn phát điên.

khi

Kiếp cô độc.

Để cho Trần Trần cảm thụ được kiếp nạn cô độc.

Thật ra thì bản thân Thiên Đạo chí cao, nhất định phải trải qua chuyện này.

Về phần cảm xúc rung động khi chứng kiến cảnh tượng này, đã không còn tồn tại nữa, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.

Làm vưa của các vì sao thật là nhàm chán a. . .

Trần Trần không có ai để trao đổi, không có ai để tiếp xúc, hắn chỉ có biển sao trời trước mắt, không có thể ăn, không thể ngủ, không thể làm bất cứ chuyện gì, mà chỉ có thể nhìn.

Thời gian trôi qua một năm, qua mười năm, đã trăm năm. . .

Trải qua thời gian lâu rất lâu.

Một vạn năm, hai vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm. . .

Trần Trần cảm giác được, tinh không xung quanh, đã hoàn toàn hóa thành bốn bức tượng rồi.

Coi như là hằng tinh nổ tung, hắc động cắn nuốt, tinh hà vặn vẹo sụp xuống, một loạt kỳ cảnh trong vũ trụ, cũng không cách nào nhấc lên một tia gợn sóng ở trong đầu của hắn.

Nhàm chán chứ?

Rất nhàm chán.

Cô quạnh chứ?

Vô cùng cô quạnh!

Thậm chí hắn còn có loại cảm giác thất lạc, không biết mình là ai, không biết vì sao mình lại ở chỗ này, không biết tại sao mình tồn tại.

"Trần Trần. . . Trần . . ."

"À. . . Đúng rồi. . . Mình tên là Trần Trần . . ."

Trần Trần vươn ra hai tay, nhìn mình.

"Mình là ai. . ."

Trần Trần nhìn tinh không vô tận, đột nhiên khàn giọng nói.

"Mình nên làm gì đây?"

Đây vốn không phải là trải nghiệm mà một sinh mệnh nên thừa nhận.

Phải biết rằng, tuổi thọ của một cái đại năng cảnh giới Phản Hư chỉ có trăm vạn năm. Mặc dù đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp có thể có được tuổi thọ gần như vô hạn, nhưng bởi vì kiếp nạn nhân quả tồn tại, tuổi thọ trung bình vẫn không đủ một trăm triệu năm.

Trần Trần đây ngắm nhìn tinh không biết bao lâu rồi?

Mười tỷ năm? Trăm tỷ năm?

Quá lâu, hắn thật sự nhớ không rõ nữa rồi.

Hắn có loại trực giác, rằng nếu như hắn không cách nào vượt qua cái kiếp nạn này, hắn sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn đối với mảnh sao trời này, loại trải nghiệm này có khác gì với cái chết?

Đương nhiên là có sự khác biệt. Loại trải nghiệm này còn khó chịu hơn cái chết gấp tỷ lần!

Bị cảm giác cô độc nhìn không thấy tới cuối không ngừng hành hạ, chưa trải qua, là sẽ không tưởng tượng nổi nó đáng sợ đến mức nào.

Cô độc còn đang kéo dài, cũng không biết đã qua bao lâu.

Trải nghiệm cô độc giữa năm tháng vô tận ở nơi này, không nói tới tu sĩ bình thường, coi như là đại năng Hợp Đạo siêu cấp, thậm chí là Thần Linh Sáng Thế, cũng sẽ không chỉu nổi rồi phát điên.

Nhưng hắn không ngủ, hắn đang cảm thụ sự cô độc.

Nội tâm của hắn không dao động chút nào, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Thậm chí Trần Trần còn thấy được toàn bộ quá trình từ lúc ra đời đến lúc hủy diệt của một cái tinh cầu.

Đặc biệt là mấy trăm triệu năm sau, mấy tỷ năm sau. . .

Nội tâm có mạnh mẽ đến mấy, cũng khó mà thừa nhận nổi sự cô độc trước năm tháng vô tận.

"Đúng rồi, mình là Trần mà . . ."

Hai mắt mê ly của Trần Trần dần dần trở nên tỉnh táo lại.

"Mình vốn nhỏ bé như bụi, đứng trong vũ trụ không chút thu hút. . . Song, bụi sao trôi lơ lửng giữa vũ trụ, lại có thể trải nghiệm hàng tỉ năm tháng mà không tan biến, chẳng phải điều này rất vỹ đại ư?"

"Coi như là bụi đất, cũng có thể tồn tại trong vũ trụ. . ."

"Nhỏ bé cũng không hèn mọn."

"Cô độc nhưng vẫn giữ vững đạo."

Trần Trần giống như đạt được một lần tẩy lễ, hai cái đồng tử đen nhánh càng phát ra vẻ trong suốt sáng ngời. Ảnh ngược ở trong con mắt là hàng tỷ vì sao, trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Nếu như đây chính là kết quả của đạo mà mình giữ vững. . ."

"Vậy thì mình sẽ đối mặt."

"Mình vốn chính là một hạt bụi."

Trần Trần đứng ở trung tâm tinh vực, mở ra hai cánh tay về phía hàng tỷ vì sao.

Dần dần, thân hình của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, hình như đã thật sự hóa thành một hạt bụi, sáp nhập vào trong vũ trụ vô hạn, nhỏ bé đến mức không thể nhìn rõ.

Sau một trận vật đổi sao dời.

Cảnh tượng trước mắt dần dần biến đổi.

Thân hình Trần Trần một lần nữa xuất hiện ở bầu trời phía trên Phá Thiên Lưu Ly điện.

Tất cả thành viên bang Phá Thiên, đều cảm giác được chính mình bị giam ở trong một căn phòng tối nhỏ, ngay cả Tây Lý Nhĩ cũng là như vậy.

Chỉ có Trần Trần, là vẻ mặt trở nên tang thương hơn rất nhiều.

Tây Lý Nhĩ thấy bộ dạng này của Trần Trần, trong lòng có chút lo lắng, hắn biết, cái kiếp nạn này, tuyệt đối cũng là Trần Trần phá vỡ.

"Anh không sao chứ, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? " Tây Lý Nhĩ không nhịn được cất tiếng hỏi.

Trần Trần cười lắc đầu, ngẩng đầu, cặp mắt vô cùng trong suốt nhìn vết rách không ngừng mở rộng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, không hề xảy ra chuyện gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận