Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 435: Họa trời giáng

Mấy chục ngàn tên đệ tử đồng thời vỗ tay hoan hô, ăn mừng Mạc Hải thành công hấp thu năng lượng Thánh Viêm.

Sau đó, rất nhiều đệ tử đều dùng vẻ mặt đồng tình để nhìn Quý Vĩnh Phương, nhìn cái nhân vật truyền kỳ mà tràn đầy bi kịch này.

"Hết lần này tới lần khác, đúng lúc hắn lên pháp đàn thì Thánh Hỏa lại uể oải không phấn chấn, thật là đủ xui xẻo."

"Vốn là tôi còn cảm thấy An Lâm hấp thu quá nhiều Thánh Viêm, cũng cảm thấy khá là khó chịu vì hắn đã khiến cho Mạc Hải sư huynh không hấp thu được Thánh Viêm, nhưng bây giờ nhìn lại, thì tôi thấy khá..."

"Này, thế thì cậu nói xem, cậu nghĩ như thế nào về Quý sư huynh?"

"Hắn đã lấy khóc ở trước mặt mấy chục ngàn đệ tử đến ba lần rồi, thật sự là thê thảm đến mức không nỡ nhìn."

"Lúc trước Mạc Hải nói Quý sư huynh là thần khóc số một của Chu Tước tông, tôi còn không tin, bây giờ thì tin thật rồi!"

"Thê thảm đến mức này, cũng sắp vượt qua cả Thượng Quan Nghệ sư tỷ luôn rồi ấy nhỉ?"

An Lâm liếc mắt lườm Mạc Hải một cái: "Tội này tôi không gánh đâu nhé, từ đầu tới cuối tôi thật sự không làm gì cả, là hắn tự làm tự chịu, đứng có đổ tội lên đầu tôi nhé."

Lúc này, đại trưởng lão Trần Tín Nhiên của Chu Tước tông lại hắng giọng mở miệng nói: "Thứ sáu, Thượng Quan Nghệ, mời lên pháp đàn."

Cuối cùng hắn chỉ có thể than thở mà lắc đầu, đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Mạc Hải rất không hiền hậu mà cười ra tiếng: "Đúng là quá tức cười."

Quý Vĩnh Phương bị đả kích liên tục, bây giờ đã xấu hổ đến mức chỉ muốn kiếm một cái hố để trốn, cũng không dám tranh cãi với An Lâm nữa, chỉ hy vọng trận nghi thức này có thể mau mau kết thúc một chút, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây!

Thượng Quan Nghệ khẽ gật đầu với đám người An Lâm, cô đã sớm chuẩn bị chuẩn bị tâm lý để đón nhận sự thất bại, vì vậy trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc hồi hộp, nhẹ nhàng bước đi liên tục, không nói một lời tiến thẳng về phía pháp đàn.

"Có ai nói là không phải đâu, chúng ta nhất định phải nhịn xuống, không thể cười hắn nữa."

"Thượng Quan sư tỷ, cố gắng lên!" An Lâm lên tiếng cổ vũ.

Quý trưởng lão thì nhìn Thánh Hỏa hết sức chuyên chú, song cũng chẳng thể cảm nhận được cái gì.

"Được, ngày mai chúng ta lại cười tiếp..."

Quý Vĩnh Phương nghe được câu này thì lắc người xoay lưng, đi vài bước về phía bên cạnh.

Nếu như nói trận náo loạn giữa An Lâm và Quý Vĩnh Phương vượt ngoài dự tính của bọn hắn, như vậy Thượng Quan Nghệ chính là chuyện đã nằm sẵn trong dự đoán của bọn hắn, các đệ tử cảm thấy nếu như không xảy ra chút chuyện gì ở trên người Thượng Quan Nghệ thì mới là không bình thường.

Mạc Hải trở lại bên cạnh An Lâm, mặt hắn như đang nghẹn cười, mở miệng nói: "Người anh em, cậu được lắm đấy, xem thử Quý sư huynh bị cậu bắt nạt thành cái dạng gì rồi kìa, đoán chừng đời này hắn sẽ nhớ tới cậu mãi không quên!"

Tất cả các vị trưởng lão đều là chăm chú nhìn cô gái ở trên pháp đàn, ai cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

"Thả lỏng một chút, không cần để ý quá nhiều." Lỗ Gia Trí cũng mở miệng nói.

Mấy chục ngàn tên đệ tử cũng bắt đầu hội tụ ánh mắt ở ở trên người cô gái mặc áo trắng này.

Thượng Quan Nghệ thả ra Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm mà mình đã đạt được, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Tước Thánh Hỏa ở ngay phía trên.

"Có ba con dị thú cách đây mười dặm có dị động, chẳng qua là đã bị tôi đốt chết rồi."

"Hơn nữa không phải là các cậu không biết, thể chất của cô ấy hoàn toàn là khác biệt với viêm hệ. Thể chất như thế, làm sao có thể có đạt được lực lượng Thánh Viêm của Chu Tước Thánh Hỏa?"

"Không có, bên trong bán kính một trăm dặm vẫn rất bình thường, không hề phát hiện ra luồng năng lượng dị thường nào."

Đúng lúc này, ngọn lửa thuần sắc trắng khẽ lay động, lực lượng Thánh Viêm tinh lọc vạn vật bắt đầu khuếch tán ra khắp bốn phía.

"Tiêu trưởng lão, khí hậu như thế nào, phải chăng có năng lượng dị thường dao động?"

Giờ phút này Thượng Quan Nghệ tựa như một đóa sen trắng xinh đẹp, nở rộ ở giữa bầu trời đêm.

Trong mắt mấy chục ngàn tên đệ tử nóng lên, rất hưng phấn dâng lên một cái suy nghĩ ở trong đầu: Cuối cùng thì... Thượng Quan Nghệ... đã thành công!

Một luồng lực lượng từ trên trời giáng xuống, bắt đầu dẫn ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ tiến lên bầu trời, sau đó bị Thánh Hỏa cắn nuốt!

"Chu trưởng lão, có phát hiện vật thể không xác định nào tới gần không?"

"Cũng không thể nói như vậy được, còn thiếu chuyện kỳ lạ từng xảy ra với cô ấy à. Nếu như như chúng ta đoán ra được, vậy thì không thể gọi là ngoài ý muốn rồi, thế nên lần này chắc chắn lần này sư tỷ sẽ thành công!"

"Coi như là phát sinh vấn đề, cũng không thể nào phát triển theo hướng tốt được..."

"Vậy còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác, có khi nào Thánh Hỏa sẽ bị cô ấy đóng băng luôn không?

"Lưu trưởng lão..."

"Chuyện này cũng khó nói lắm, từ trước đến giờ cô ấy vẫn rất xui xẻo..."

"Các cậu nói Thượng Quan Nghệ sư tỷ có được Chu Tước Thánh Hỏa công nhận không?"

Đông đảo đệ tử đều không nhịn được mà thấp giọng nghị luận.

Hốc mắt cô ửng đỏ, cảm xúc phập phồng kịch liệt, suýt nữa thì bật khóc lên.

Đã bao nhiêu năm rồi, cô vẫn một mực giữ vững một thứ gì đó, một mực cố gắng hướng sang một hướng đi khác...

Cô cũng nhiệt tình yêu thương Chu Tước tông không kém bất kỳ ai, cũng mong muốn được sử dụng thuật pháp viêm hệ hơn bất cứ một người nào.

Cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc thì cô đã đạt được sự thừa nhận của Chu Tước Thánh Hỏa! Ánh sáng Thánh Hỏa rực rỡ ẩn chứa lực lượng Thánh Viêm có thể làm khơi thông kinh mạch, Thánh Viêm ngưng tại khí hải tụ, sau đó có thể chân chính sử dụng thuật pháp viêm hệ!

Thánh Hỏa màu trắng bắt đầu chuyển động, chuẩn bị muốn phủ xuống ánh sáng lực lượng Thánh Viêm rực rỡ.

Đúng lúc này, ngọn lửa Thánh Hỏa bỗng nhiên bùng lên cực lớn, luồng hào quang trắng lóa vô tận chiếu lên bầu trời đêm tựa như ban ngày.

Ngay sau đó, Thánh Hỏa hóa thành thánh kiếm dài đến hơn một nghìn mét, treo ở phía chân trời cao cao.

Tất cả mọi người đều ngây dại, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Thân thể Thượng Quan Nghệ lại càng mềm mại, trong lòng dâng lên những cảm xúc vô cùng khổ sở, tại sao luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy đến với mình?

Hơn hai mươi vị trưởng lão đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng thời đứng bật dậy, toàn thân bộc phát hơi thở, mênh mông mãnh liệt, trong đó có mười vị trưởng lão còn đạt tới cảnh giới Phản Hư, những hơi thở kinh khủng kia liên hợp lại cũng đủ để đè sập bầu trời.

Thánh kiếm thay đổi, chỉ về phía nơi nào đó trong hư không, trực tiếp đâm tới.

"Ầm!"

Ánh kiếm hỏa diễm màu trắng chạy ngang phía chân trời, giống như một dải ngân hà, phân cách đem bầu trời thành hai nửa, chạy dài tít tắp không thấy điểm dừng!

Cầm Thảo! Tại sao lại là mấy cô ấy!?

Sau khi nghe thấy cái giọng nói này, con ngươi của An Lâm co rụt lại, đứng sững tại chỗ, trong lòng nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn.

Trong lòng An Lâm tràn ngập nỗi bất an rung động, phảng phất như có một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ đang đến gần.

Hắn yên lặng đem lấy kiếm Thắng Tà ra, chăm chú nhìn về một nơi nào đó trong hư không.

Ánh kiếm tan biến, nơi nào uy năng đi qua, nơi đó nứt ra một lỗ hổng cực lớn, có những vệt máu màu lam từ từ chảy ra, một loại hương thơm quện với mùi tanh tràn ngập ở trong không khí.

"Chu Tước Thánh Hỏa quả là danh bất hư truyền, chỉ với một kích mà đã có thể giết sạch tiên thú ở trên hư không của Thánh Địa tộc ta, chẳng qua là nó vẫn chậm một bước..."

Một giọng nói ẩn chứa luồng uy lực vương giả mênh mông vô tận cuồn cuộn vang lên, khiến cho người nghe phải sinh lòng thần phục, cái loại giọng nói cao cao tại thượng này, cứ như thể trừ người đó ra, trong thế gian này tất cả chỉ đều là con kiến hôi.

Cái lỗ hổng đen kịt từ từ mở rộng, từ lúc mới bắt đầu chỉ chừng khoảng mười trượng, bây giờ đã biến thành hơn mười dặm.

Lia mắt nhìn lại, liền cảm thấy giống như hư không bị một luồng sức mạnh to lớn nào đó xé mở tạo thành vết sẹo khổng lồ.

"Chư vị Chu Tước tông, mượn Thánh Hỏa của quý tông dùng một chút."

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khác vang lên, trong giọng nói này cũng ẩn chứa uy lực vương giả cực kỳ đáng sợ, chỉ có điều là còn hơi non nớt.

Mấy chục ngàn tên đệ tử đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.

Hơn một nửa cư dân ở Bạch Hoa châu đều có thể nhìn đến dải ánh kiếm đáng sợ này, nó sáng lóa chói mắt ở giữa bầu trời đêm như thế, mang theo uy lực không thể địch nổi như thế, dường như muốn thiêu rụi cả vùng trời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận