Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1717: Chúng ta đi trả thù

Kết giới Cổ Thành đột nhiên mở ra.

Ban đầu tu sĩ trong thành còn thấp thỏm lo ấu, cuối cùng đã trở nên thoải mái hơn.

Họ cực kỳ vui vẻ chúc mừng, hướng về vị bề trên không nhìn thấy trên trời bái lạy liên tục, sau đó đi ra ngoài thành, tất cả đều trợn tròn mắt.

"Mẹ! Đây là nơi nào?"

Thành chủ Trần Điển vẻ mặt mông lung nhìn cảnh tượng ngoài thành: "Ông đây đã lên trời ư?!"

Trước mắt hắn chính là biển mây mênh mông bát ngát.

Thành thị của hắn đang ở trên mây!

Gió thổi từng cơn khiến Trần Điển không kìm được run lên, cũng khiến đầu óc hắn bừng tỉnh thêm một chút.

Ông chú trung niên lấy ra một bản đồ.

Trần Điển: "???"

"Trần Thành chủ." Ông chú trung niên hơi cúi chào.

Ông chú trung niên mỉm cười nói: "Xin hỏi, ông muốn cho tòa thành này đáp xuống chỗ nào của Cửu Châu, tôi có thể cho nó trở về An Gia một cách hoàn hảo."

Phong cảnh trước mắt rất đẹp, ở phương xa, mây bay bay, ráng chiều rực rỡ như biển.

"An Lâm, Đông Phương Tráng Thực không sao chứ?" Hứa Tiểu Lan khẩn trương nói.

"Chẳng có lẽ bề trên mang thành thị của chúng ta lên trời rồi? Rất có thể, nhưng tại sao người làm vậy, có thù oán gì sao?" Trần Điển sắp khóc.

Tứ Cửu Tiên Tông.

Nhưng Trần Điển không hề có ham muốn ngắm nhìn phong cảnh, đúng lúc này, ở trước mắt hắn xuất hiện hai người. Nam nhìn xa lạ, có một cái sừng kỳ quái, nữ lại rất quen mặt, là người đẹp số một trong thành của hắn, cũng là một bác sĩ cực giỏi.

Hắn là chủ một thành phố, gánh vác an nguy của cư dân tòa thành, giờ phút này lại cảm thấy bất lực và tuyệt vọng sâu sắc, hắn đã không biết phải làm gì bây giờ.

Trần Điển hơi bực mình, lấy bản đồ làm gì, giờ hắn không có tâm trạng xem bản đồ.

Hứa Tiểu Lan liếc An Lâm trắng mắt, khẽ sẵng giọng: "Dạ dạ dạ, An Lâm tuyệt nhất rồi."

"Xin chào, xin hỏi ông là..." Vẻ mặt Trần Điển vô cùng cảnh giác nói.

"Nói như vậy, cứu được Đông Phương tỷ tỷ rồi sao?" Diệp Linh cũng tới trước mặt An Lâm, xúc động nói.

An Lâm trở lại trụ sở.

An Lâm cười đắc ý: "Em nói xem anh đã tự mình ra tay, còn không giải quyết được chuyện ở đó?"

Đấu Chiên Thắng Phật lại tìm An Lâm đánh nhau.

"Đánh nhau không? Tôi cực đỉnh."

Ở Tứ Cửu Tiên Tông, không có việc gì thì trêu chọc Tiểu Cốt, lanh lợi rõ ràng, đánh Tiểu Hoàng một chút, lại hưởng thụ xoa bóp của Diệp Linh và tri kỷ Hứa Tiểu Lan một chút, không phải thật thoải mái sao, tại sao phải chạy tới Phật Quốc ở Tây phương xa xôi để đánh nhau, ăn no rửng mỡ hả?

"Không sao rồi, hôm nào dẫn các người đi gặp cô ấy." An Lâm cười nói.

Phía trước kính bị nứt vỡ vì không chịu nổi uy lực đáng sợ do An Lâm và Lâm Ngọc thiên thần luân phiên công kích. Tuy khí linh Tiểu Tước không sao nhưng mặt kính chính là gương mặt của cô ấy, hiện tại khuôn mặt Tiểu Tước bị hủy, cực thê thảm, đương nhiên An Lâm phải tận tâm khôi phục vẻ ngoài cho Tiểu Tước.

Cô ấy nghe Hứa Tiểu Lan kể chuyện tình của Đông Phương Tráng Thực và Đông Phương Mộng Khiết, có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với tình yêu bị chia cách bởi thời gian và sinh tử của họ.

"Chủ nhân!" Tuyết Trảm Thiên vui vẻ nhận lệnh, xé rách không gian chạy tới Thiên Đình.

"Vâng"

"Nói với Tử Vi Đại Đế, bất kể giá cao thế nào cũng sửa chữa tốt cho tôi, tiền không phải vấn đề." An Lâm đưa Chu Tước Cảnh cho Tiểu Thiên, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Xử lý xong chuyện Đông Phương Tráng Thực, trong lòng An Lâm cảm thấy rất tốt, giống như vừa buông bỏ được một chấp niệm, cả người đều sảng khoái.

An Lâm nhắn cho Đấu Chiến Thắng Phật: "Ngày khác đi"

Cuộc sống cá muối nhàn nhã vẫn kéo dài.

An Lâm giao Chu Tước Cảnh cho Tử Vi Đại Đế, hi vọng ông ta có thể sửa chiếc gương một chút.

Một tin nhắn từ nơi Tây Thiên Cực Lạc xa xôi.

Con trai ở bên ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, không thể ai hẹn cũng chọn, phải cẩn trọng, phải xem chừng, phải coi đối phương có thật lòng không.

Nhưng mà, sao An Lâm lại hẹn nhanh như vậy.

Từ sau khi Thiên Nhân Tộc làm con rùa đen rụt đầu, vị thiên hạ đệ nhất Hầu Vương vô cùng rảnh rỗi, sau khi biết tới sự xuất hiện của An Lâm, cả ngày lại nghĩ tới chuyện hẹn hắn ẩu đả.

Tiểu Tà thản nhiên nói: "Thật không ngờ nha, anh cũng rất có tình nghĩa với một khí linh."

An Lâm nói như không: "Đây không phải là chuyện nên làm sao, trong lòng nhóc tôi kém cỏi đến vậy?"

"Không," Tiểu Tà lắc lắc ngón tay nõn nà, "Anh trong lòng tôi còn tệ hơn anh nghĩ."

An Lâm: "..."

An Lâm không nói hai lời, phát nguyên khí thần binh vào cơ thể Tiêu Tà khiến cô nàng cuống quít làm nũng.

Đôi lúc, dùng lời nói không bằng dùng hành động thực tế chứng minh bản thân.

Quả nhiên sau khi Tiêu Tà ăn no, không bao giờ nói xấu An Lâm nữa.

An Lâm cũng gọi Tiểu Phúc ra, đút một miếng theo cách tương tự.

Những thứ này đều là khí linh, cũng đều "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực", rất nhanh đã phục tùng làm thần binh nguyên khí dưới tay An Lâm, tiếp đó là Tiểu Bàn Tử...

An Lâm đáp: "Đi thôi Tiểu Lan, chúng ta đi báo thù!"

Vẻ mặt Hứa Tiểu Lan rối bời: "An Lâm..."

Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh, nhìn thấy tin này, con ngươi cũng hơi co lại.

Cuối cùng An Lâm hiểu vì sao tin tức này lại quan trọng như vậy.

Có một đoạn đặc biệt dễ thấy: Hồn lực của thủy triều trên đại lục Thái Sơ đã lên tới đỉnh, miền nam đại lục xuất hiện ba lỗ hổng không gian, có thể đi thẳng tới Linh Tổ Linh giới, hiện nay hàng loạt Hư Linh Tộc đã tiến vào Linh giới tìm cơ duyên, bao gồm cả kẻ mạnh nhất Thôn Thần Khô Lâu.

Hắn tiếp nhận tin tức từ đệ tử, trên tin có một bản đồ thật lớn, là bản đồ miền nam của đại lục Thái Sơ, phía trên vẫn còn ba lỗ thủng rất to.

Rầm rầm rầm!

Mặt hồ đột nhiên nổ tung thành cột nước cao chót vót.

Hiên Viên Thành đứng thẳng tắp trên mặt hồ, nhắm mắt lại, dòng nước xung quanh cuồn cuộn chảy sau đó nổ tung, ầm ầm vỡ ra!

Hắn đang thử nghiệm làm cho nước tự phát nổ, xem ra hiện tại pháp thuật này đã thành công hơn một nửa.

Fan não tàn số một của Hiên Viên Thành, Thúc Hồng Lam ở bên cạnh hưng phấn vỗ tay, đôi mắt đẹp nồng nhiệt, trạng thái như mê muội trúng độc, giống như bây giờ anh Thành là mê người nhất.

An Lâm không nhịn được tò mò, hai con người cùng bị bệnh thần kinh này còn phải kéo dài bao lâu mới xác nhận quan hệ, bọn họ ở chung một chỗ sẽ có cơ hội sao?

"An Lâm tông chủ đại nhận, có tình báo khẩn cấp!"

Một đệ tử từ đằng xa vội vàng cưỡi kiếm mà tới.

An Lâm xốc lại tinh thần, nếu là chuyện thường tình, bình thường đều là trưởng lão đại diện, trực tiếp chạy tới báo cáo tông chủ, chẳng lẽ là Thiên Nhân Tộc tiến công quy mô lớn?

Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh cũng uống nước quả, tự nhiên mãn nguyện.

Uống xong nhìn lại mặt trăng hồ Bích Ba mênh mang trước mặt, chỉ cảm thấy vui tươi thanh thản, hết sức thoải mái hài lòng.

Mát lạnh tận tâm, tẩy rửa toàn thân, năng lượng tuôn trào, sảng khoái!

An Lâm trợn trắng mắt, nhận lấy linh dịch, uống một hớp.

"Anh An, đến uống bình Thận Bảo!" Đại Bạch hấp tấp chạy tới, trong miệng ngậm linh dịch, một chai nâng cao tinh thần, hai chai không còn mệt nhọc, ba chai trường sinh bất lão."

Hắn nuông chiều từng người một, cuối cùng tự khiến mình kiệt sức, thở hồng hộc dưới ánh nắng.

Trước tiên định vị mục tiêu nhỏ, ví dụ như một giây ghi nhớ: Đăng ký tạm trú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận