Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 261: Bị giết người đoạt bảo

Trên cao nguyên tiếp giáp với Thiên Hà Châu và Thạch Long Châu, những đám mây may mắn bảy màu đang trôi lơ lửng trên không trung.

Cánh cửa không gian vốn luôn tản ra ánh sáng màu trắng giờ đang dần dần trở nên ảm đạm, tựa như lúc nào cũng có nguy cơ tan vỡ.

Đường chủ Từ Đồng và phó đường chủ Từ Dũng Nam của Thất Sát đường đang đứng canh giữ ở cách đó không xa.

Phía sau bọn hắn là hai mươi đệ tử tinh nhuệ của tông môn.

Thất Sát đường là một môn phái tu tiên trung đẳng trên cao nguyên Tháp Lý Mộc, từ hai ngày trước, sau khi đệ tử trong đường nhìn thấy cảnh tượng kì dị phát sinh tại nơi này, Từ Đồng đã lập tứctự mình dẫn đệ tử tinh nhuệ của tông môn trấn thủ ở chỗ này.

Trên trời giáng xuống dị tượng chứng tỏ có dị bảo hiện thế, sự cám dỗ của dị bảo là rất lớn, nó lại còn đại diện cho kỳ ngộ, khiến cho toàn bộ Đại Châu chấn động, nếu như dị bảo này bị Thất Sát đường bỏ vào trong túi, nói không chừng Thất Sát đường có thể nhờ vào đó mà nhảy một bước trở thành môn phái tu tiên tầng lớp thượng lưu!

Tuy nói bọn họ không thể đi vào cửa không gian, nhưng họ vẫn có thể chờ người bên trong lấy dị bảo ra rồi ra tay cướp đoạt.

Lúc này, ánh sáng phát ra từ cánh cửa đang chớp nháy liên tục, đột nhiên có một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ầm!

Sau khi bọn họ xuất hiện không lâu, cánh cửa không gian liền hoàn toàn tan vỡ, hóa thành một đám bụi sáng.

Rõ ràng Từ Đồng cũng có chút rầu rĩ, nhưng chỉ chốc lát, hắn lại kiên quyết nói: "Chúng ta đứng ở đây ngắm phong cảnh không được sao? Nơi này vốn chính là khu vực màThất Sát đường quản lý, chúng ta tới nơi này đi dạo một chút thì ai cấm được? Chỉ cần cuối cùng có thể gặp được tu sĩ yếu hơn chúng ta đi ra, chúng ta sẽ sỉ nhục hắn! Nếu tu sĩ đi ra mạnh hơn chúng ta, chúng ta sẽ giả bộ ngắm phong cảnh xung quanh..."

Ở trên cục gạch đen còn có một nam một nữ, một khỉ và một chó.

Từ Dũng Nam và Từ Đồng đều là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, trong giới Cửu Châu cũng coi như là cường giả một phương, nhưng khi bọn hắn chờ ngoài cửa không gian thì đã thấy rất nhiều tên tu sĩ, không rõ năng lực tu luyện sâu cạn thế nào liên tục đi ra. Những người họ đều có thái độ như nhau, dáng vẻ cao ngạo không thèm đếm xỉa tới bọn hắn, cứ thế mà nghênh ngang rời đi.

Từ Đồng tàn nhẫn cười một tiếng: "Xem ra lần này trời cũng muốn giúp Thất Sát đường chúng ta, tất cả mọi người chuẩn bị, phát động Thất Sát trận, bắt đầu vây giết!"

Lão giả kia liếc nhìn đám người Thất Sát đường, ngay cả chào hỏi cũng lười nói, trực tiếp tung người lên không bay đi. Ông ta cứ như lão quái đã sống gần trăm ngàn năm, đến nỗi một chút hứng thú nói chuyện với đám nhóc con này ông cũng không khơi lên được.

Đây là nhóm tu sĩ cuối cùng! Vẻ mặt Từ Đồng và Từ Dũng Nam đều cứng lại rồi.

Như vậy có thể kết luận, thứ nhất, tu sĩ xông xáo bên trong bí cảnh có thể yếu đến đâu.

"Đại ca... Lại có một thế lực lớn chúng ta không biết rõ đến đây, xem ra những tu sĩ đi vào bí cảnh tìm bảo vật toàn là người không dễ chọc nha..." Phó đường chủ Từ Dũng Nam lau mồ hôi lạnh, có chút thấp thỏm không yên mở miệng nói.

Cửa không gian lần nữa xuất hiện động tĩnh, một cục gạch đen lao ra khỏi cửa lớn.

Trong trận pháp, kiếm bay ngang dọc, cây mây và giây leo ẩn núp xung quanh, gai băng treo khắp không trung, rồng lửa gầm thét bay lượn trên mặt đất, còn có cát bay đá chạy, gió cắt như đao, sấm sét cuồn cuộn, cuồng nộ đại diện cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, bảy loại lực lượng cường đại hoàn toàn bất đồng, sát khí lẫm liệt.

Từ Dũng Nam biết là ông anh của mình đã quyết, cũng chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, không nói thêm nữa.

Ngay sau đó, một đám tu sĩ mặc áo đen hiện hình trong trận pháp.

"Một tu sĩ Dục Linh sơ kỳ, một con chó to Dục Linh trung kỳ, một tu sĩ Dục Linh hậu kỳ, và một con khỉ đã bước nửa bước vào kỳ Hóa Thần... Anh cả, không ngờ bọn họ yếu như vậy..." Từ Dũng Nam vốn tưởng rằng tu sĩ dẫn đội tiến vào bí cảnh thì ít nhất cũng phải có một người đạt Hóa Thần, nhưng không ngờ cảnh giới của tất cả bọn họ đều từ Hóa Thần trở xuống, ý nghĩ này làm cho Từ Dũng Nam bắt đầu rục rịch.

Đám người An Lâm vừa mới cưỡi gạch đi ra, còn chưa kịp xúc động vì được đắm mình trong ánh mặt trời tươi đẹp thì đã thấy một trận pháp to lớn đột nhiên xuất hiện, bọn họ bị bao vây bên trong một đống lộn xộn.

An Lâm có chút kích động, tu tiên lâu như vậy rồi, rốt cuộc hắn cũng gặp được chuyện này.

Từ Dũng Nam lạnh lùng cười nói: "Đàng hoàng giao bảo vật ra thì chúng ta sẽ cho các người thoải mái một chút, nếu không sẽ để các người sống không bằng chết trong Thất Sát trận!"

Thất Sát trận thanh thế ngút trời, dù là tu sĩ Kỳ Hóa Thần cũng có thể bị tiêu diệt, những người này còn chưa đạt tới Kỳ Hóa Thần, bọn họ làm sao có thể chống đỡ.

Khóe miệng An Lâm hơi méo mó, đậu xanh, vừa ra khỏi cửa liền gặp phải ăn cướp, bọn họ thật xui xẻo!

Đúng vậy, không phải hắn chính là một chàng trai rất chói mắt đó sao?

Từ Đồng cầm đầu cười ha ha chắp tay nói: "Kẻ hèn là Từ Đồng, đường chủ của Thất Sát đường, chúc mừng các vị đạo hữu đã tìm được bảo vật trong bí cảnh, bây giờ thì mời các đạo hữu giao bảo vật ra."

Bốn con mắt của Tiểu Sửu và Đại Bạch đều lóe lên ánh sáng xanh lè, nhìn chằm chằm đám tu sĩ Thất Sát đường như sài lang hổ báo.

"Bọn họ thích giết người đoạt bảo, như vậy chắc chắn là trong nhẫn không gian có không ít thứ tốt... Tôi đã từng nói với mọi người, ai giành được nhẫn không gian thì nó sẽ thuộc về người đó, không được có bất kỳ bất mãn nào..." Ánh mắt An Lâm sáng ngời, hắn liếm liếm khóe môi.

"Thất Sát đường là tông phái tà tu, chúng ta không cần nương tay."

Hắn nhẹ nhàng trả lời: "Nếu chúng ta không giao ra thì sao?"

Hứa Tiểu Lan thấy trận pháp nguy hiểm tứ phía, gương mặt xinh đẹp dường như đang chìm vào hồi ức: "Cảnh tượng trước mắt rất giống với tình huống mà Thần Âm gặp phải lúc trước, liệu sẽ có một chàng trai cực kỳ chói mắt xuất hiện ở nơi này hay không đây?"

An Lâm nghe vậy thì trong lòng hơi động, bước về phía trước một bước: "Tiểu Lan đừng lo, càng không cần ra tay, toàn bộ kẻ địch hãy để một mình tôi đối phó!"

Hứa Tiểu Lan thấy bóng lưng của một chàng trai chắn trước mặt mình thì hơi ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào.

"Ồ? Giết người đoạt bảo?"

"Ha ha, không ngờ con chó này lại biết nhiều chuyện như thế, nhưng biết thì thế nào chứ, các người đã bị nhốt trong trận pháp Thất Sát thì dù có mọc cánh cũng khó thoát, hãy ngoan ngoãn chịu chết đi!" Từ Đồng bày ra vẻ mặt đắc chí.

Thần Thú tông của Đại Bạch ở ngay tại Thạch Long Châu, vì vậy nó tương đối hiểu biết về các tông phái tu tiên ở Thạch Long Châu.

Lúc này Đại Bạch cũng mở miệng: "Anh An, Thất Sát đường này là một tông môn tu tiên trung đẳng ở Thạch Long Châu, là chi nhánh của thế lực Đại Thánh Ma tông! Bình thường, thủ đoạn Thất Sát đường thích làm nhất chính là giết người đoạt bảo, nhưng bởi vì mỗi lần ra tay bọn hắn đều cố sức che giấu, hành tung khó mà xác định, cho nên vẫn chưa bị tiêu diệt."

Mẹ nó! Mất công đi dạo một vòng Đông Nhật Long Mộ mà một cọng lông cũng không nhặt được, bọn họ có thể không bực bội sao?

Hẳn là ông trời cảm thương cho bọn họ, bây giờ lại đưa một nhóm tà tu thường xuyên giết người đoạt bảo tới.

"Ha ha ha..."

Một người một khỉ một chó đều phát ra tiếng cười đầy thâm ý.

Hứa Tiểu Lan xoa trán, cảm thấy hơi nghèn nghẹn ở ngực.

Là cô đã vui mừng quá sớm, không ngờ hình tượng chàng trai tỏa sáng như ánh mặt trời của An Lâm lại tan vỡ nhanh như vậy...

Từ Dũng Nam thấy biểu cảm của đám người An Lâm thì lại bỗng có cảm giác lạnh cả người: "Anh cả, sao em lại có cảm giác bọn họ chính là thợ săn, mà chúng ta mới là chính con mồi vậy..."

Từ Đồng thấy nụ cười quỷ dị kia thì trái tim cũng run lên, nhưng hắn vẫn cố giữ ánh mắt giá rét như cũ mà thúc giục trận pháp: "Một đám Kỳ Dục Linh thì có thể tạo ra sóng gió gì, chẳng qua là bọn họ cứng rắn chống đỡ thôi, bây giờ anh sẽ dùng trận pháp tiêu diệt bọn họ!"

Từ Đồng quát nhẹ một tiếng, rốt cuộc thì Thất Sát trận chính thức bắt đầu diệt sát.

Bảy loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ầm ầm bùng nổ, nghiền ép về phía đám người An Lâm, khí thế hết sức lớn lao.

Đối mặt với đòn đánh phô thiên cái địa, cặp mắt An Lâm trở nên trắng dã như tuyết, hắn cong ngón tay búng đinh Phá Giới màu đỏ máu về một phía nào đó trong hư không.

An Lâm vốn muốn sử dụng khí kình, nhưng có lẽ nó sẽ bị trận pháp kinh khủng kia xoắn nát, nhưng đinh Phá Giới lại không như thế, nó chính là tiên khí phá trận, gần như là món vũ khí mang sức mạnh vô địch. Đinh Phá Giới hóa thành một lưỡi đao máu xuyên qua trận gió xoáy, đâm rách thân thể rồng lửa, sau cùng đánh trúng vào một vị trí nào đó trong hư không.

Trong ánh mắt khiếp sợ của Từ Đồng và Từ Dũng Nam, sát trận kinh thiên đủ để tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần kia, giống như tòa thành bằng cát gặp phải cơn lốc vậy, ầm ầm sụp đổ.

"Chúng ta xông lên!"

Cặp mắt của An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu đều lóe lên ánh sáng xanh lè, mạnh mẽ bổ nhào về phía đám tu sĩ Thất Sát đường giống như là sói đói, tạo ra cơn ác mộng khủng khiếp nhất cho đám tu sĩ Thất Sát đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận