Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 258: Cúi đầu trước thế lực thân thích xa tít

"Cái gì? Cô... Cô nói cô là Thần Âm!?"

Hứa Tiểu Lan trừng to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả lời nói cũng trở nên có chút không lưu loát.

An Lâm bị thương nặng ngã xuống đất. Tiểu Sửu, Đại Bạch đều mang một vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía cô gái váy trắng cách đó không xa.

Thần Âm? Nói đùa gì vậy!

Mộ RồngMùa Đông này không phải nơichôn cất của Thần Âm Ứng Long sao?

Người giữ mộ của Thiên Cung là Thần Âm, chuyện này chẳng phải thể hiện rằng chính cô đã xây cho mình một ngôi mộ, sau đó tự mình chơi trò làm người giữ mộ sao?

Làm gì có trò đùa như vậy!

Cô gái váy trắng nghiêm túc gật gật đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định câu hỏi của Hứa Tiểu Lan: "Tôi chính là Thần Âm, chủ nhân của ngôiMộ Rồng này."

Lần chiến đấu này đã khiến số linh thạch mà hai người máy gundam này phải hấp thụ lên đến mấy trăm ngàn. May mắn An Lâm là dân nhà giàu, nếu không thì thật sự đau lòng hơn chết.

Hứa Tiểu Lan cảnh giác hỏi: "Phép thuật gì?"

Nhóm người An Lâm nghe xong, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Thần Âm này là cao thủ của giới Phản Hư, muốn đánh bại cô ấy quả thực là lời nói không có căn cứ, bây giờ nghĩ lại về cuộc chiến vừa rồi cũng cảm thấy run sợ.

Cô vẫn nói chuyện với Hứa Tiểu Lan, rất rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú với Hứa Tiểu Lan: "Bạn nhỏ Hứa Tiểu Lan, cô có thể cho tôi sử dụng một phép thuật lên người cô không?"

Không để ý tới phản ứng của mọi người, cô gái váy trắng vung tay lên, một trận pháp trị liệu cực kỳ to lớn hiện ra, tiến hành chữa trị thương tích cho mọi người.

Hứa Tiểu Lan do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Hứa Tiểu Lan: ".."

"Một loại phép thuật giám định huyết thống. Thật sự không dám giấu giếm, tôi cảm thấy tôi với cô có quan hệ thân thích đấy."

"Tiêu chuẩn của lần khảo nghiệm sức chiến đấu này là chỉ cần chống đỡ nổi tôi trong thời gian mười hơi thở thì coi như các cậu được thông qua. Trong khoảng thời gian từ lúc tôi ra tay đến lúc bắt đầu nói chuyện với bạn nhỏ Hứa Tiểu Lan, tổng cộng đã trải qua thời gian mười hai hơi thở. Cho nên chúc mừng các cậu đã được thông qua khảo nghiệm sức chiến đấu." Cô gái tự xưng là Thần Âm này vừa cười vừa nói.

An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu: ".."

Sau khi mọi người miễn cưỡng chấp nhận sự thật cô gái váy trắng là Thần Âm, Thần Âm lại mở miệng nói.

An Lâm, Đại Bạch cùng Tiểu Sửu cũng đều mở to hai mắt nhìn, trước đó bọn họ đã suy đoán ngôiMộ Rồng này là do nhà Hứa Tiểu Lan mở, không ngờ bây giờ ngay cả chủ nhân ngôi mộ, Thần Âm Ứng Long cũng muốn thực hiện việc chứng thực này...

Trận pháp trị liệu vẫn còn tiếp tục, thương tích của nhóm người An Lâm được làm dịu đi không ít, họ lại có thể đứng lên. Đạt Nhất Đạt Nhị cũng trở về nhẫn không gian, bắt đầu hấp thu nguyên thạch bổ sung năng lượng, khởi động chương trình chữa trị thương tích tự động.

Đầu ngón tay của Thần Âm hiện ra ánh sáng màu đỏ, nhẹ nhàng điểm lên trán của Hứa Tiểu Lan.

"Bởi vì Tước Nhi cao ngạo tuyệt đối không thể chấp nhận một chủ nhân thực lực chỉ mới là tu sĩ Kỳ Dục Linh, trừ khi trên người của cô có mùi vị quen thuộc của tôi..." Thần Âm dùng âm thanh vô cùng dịu dàng mở miệng nói, trong mắt ẩn chứa sự mong chờ.

Với thực lực của Thần Âm, nếu muốn hãm hại cô ấy thì cứ cưỡng chế sử dụng phép thuật, cô ấy cũng không chống cự được. Thần Âm chủ động mở miệng yêu cầu, đây chính là một biểu hiện tôn trọng cô ấy. Cô cũng đang cảm thấy kỳ lạ về quan hệ giữa mình với Thiên Cung, nếu như thế, thật ra từ chối cũng không có lợi ích gì.

Đôi mắt của Thần Âm sáng ngời, nét mặt nhìn Hứa Tiểu Lam càng dịu dàng hơn.

Không có tiếng động kinh thiên động địa, toàn bộ quá trình đều diễn ra vô cùng bình thường.

Hứa Tiểu Lan há hốc mồm: "Hả?"

Toàn thân An Lâm tập trung nhìn chằm chằm vào thần sắc của Thần Âm, nhìn thấy gương mặt của cô ấy chuyển từ lạnh nhạt sang hoang mang, rồi lại giật mình.

Bờ môi Hứa Tiểu Lan run rẩy, cô đã biết, cô biết mình và Thần Âm là người thân!

Hứa Tiểu Lan nhắm hờ hai mắt, hàng mi rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp có vẻ hơi khẩn trương.

Gương mặt Thần Âm lạnh lùng, nói: "Gọi chị!"

"Thần... Thần Âm tổ bà bà..." Hứa Tiểu Lan rụt rè chào hỏi.

Nhưng mà... vai vế khủng bố như thế, cô nên xưng hô như thế nào với người bà con này đây...

Thần Âm để tay xuống, kết thúc việc thi triển pháp thuật.

An Lâm, Tiểu Sửu, Đại Bạch toàn bộ đều ngẩn người ra.

Thần Âm giải thích một lần nữa: "Nói một cách khác, ta chính là em gái của mẹ của cha của mẹ của mẹ của mẹ của cha con!"

An Lâm, Tiểu Sửu, Đại Bạch tiếp tục ngây người ra.

Hứa Tiểu Lan mở hai mắt ra, nhìn lên cô gái xinh đẹp thanh nhã trước mặt, có chút hồi hộp, lại có chút mong chờ.

Thần Âm dịu dàng nói: "Con chính là con gái của con trai của con gái của con gái của con gái của con trai của chị ta!"

Nghe thấy lời nói của Thần Âm, An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu hiểu là đã có hi vọng.

"Con gái, ta đã biết, ta đều đã biết, để ta nói cho con nghe chân tướng..."

Hứa Tiểu Lan giật mình, nhưng vị cao thủ Phản Hư này lạm dụng uy quyền, cô đành phải nghe theo: "Chị Thần Âm..."

Sau khi nói xong, cô bắt đầu ý thức được một vấn đề rất nghiêm túc, cô gọi Thần Âm là chị? Thế mẹ của cô gọi Thần Âm là gì?

Thần Âm sau khi nghe tiếng gọi "chị" của Hứa Tiểu Lan, khẽ gật đầu, trên mặt lần nữa hiện ra vẻ cưng chiều, nhẹ nhàng xoa đầu của Hứa Tiểu Lan, xúc động nói: "Không ngờ con gái của con trai của con gái của con gái của con gái của con trai của chị ta đã lớn đến như vậy..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm nghe xong, cuối cùng đã định thần lại được. Phong cách sướt mướt như vậy khiến hắn khiếp sợ không thôi, đồng thời không nhịn được mà chửi thầm trong lòng. Thần Âm đã khẳng định ngay cả con trai của con gái của con gái của con gái của con trai của chị cô cũng chưa từng gặp qua... Con gái của con trai của con gái của con gái của con gái của con trai của chị cô đã lớn như vậy cũng rất bình thường mà! Xúc động như vậy để làm gì!?

"Trên người của con có huyết mạch của Rồng tộc chúng ta, hơn nữa còn là hệ huyết mạch thuần chính nhất. Mẹ của con chắc là truyền nhân của Chu Tước tông, cho nên con cũng chảy trong mình dòng máu của thần hoàng. Tiềm chất huyết mạch đáng sợ như vậy... điều này chắc chắn cũng là lý do quan trọng tại sao kiếm Long Tước lại chọn con..." Thần Âm liên tục gật đầu.

Sau đó dường như cô lại nghĩ ra điều gì đó, mở miệng cười nói: "Xem ra đây quả thật là một loại duyên phận rồi, ban đầu ta chế tạo ra kiếm Long Tước chính là muốn chế tạo ra một loại thần binh có thể kết hợp sức mạnh của rồng và phụng lại với nhau một cách hoàn hảo. Kết quả là sau khi chế tạo ra kiếm Long Tước, ta lại không phù hợp với nó..." Nói đến đây, cô lại nhìn về phía Hứa Tiểu Lan: "Không ngờ rằng tám ngàn năm sau, nó gặp được con, con có được huyết mạch long phụng, có lẽ có thể kích hoạt được năng lực chân chính của kiếm Long Tước..."

"Duyên, tuyệt không thể tả!" Lúc này An Lâm chửi thầm.

Hứa Tiểu Lan nhìn kiếm Long Tước trong tay, suy nghĩ đến sững sờ.

Đúng vậy, tất cả đều thật sự quá trùng hợp, đây chính là duyên phận sao...

Kiếm Long Tước "vù" một tiếng, rời khỏi tay, đảo vòng quanh Thần Âm, tràn đầy sự quyến luyến và nỗi buồn, lại giống như đang phản đối câu nói "Không phù hợp" kia của cô ấy.

Thần Âm khẽ vuốt ve kiếm Long Tước, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

Cô nhìn Hứa Tiểu Lan, giống như là hiểu thấu chuyện gì đó, trực tiếp mở miệng nói: "Lực huyết mạch Rồng tộc của con chưa được kích hoạt, chủ yếu là do huyết mạch thần hoàng trên người con thức tỉnh sớm, sau đó áp chế đi việc thức tỉnh của lực huyết mạch Rồng tộc."

"Thôi được, để ta giúp con thức tỉnh lực huyết mạch Rồng tộc, tiện thể giao truyền thừa của ta và kho báu lưu giữ ở nơi này cho con."

Lúc lời này vừa nói ra, Hứa Tiểu Lan ngu ngơ đứng yên tại chỗ.

An Lâm không phục, giơ tay kháng nghị nói: "Chị Thần Âm, truyền thừa này không phải là phải trải qua mấy đợt khảo nghiệm, tuyển chọn người công bằng rồi mới quyết định sao!?"

Thần Âm cười ha ha: "Vốn là còn khảo nghiệm huyết mạch và khảo nghiệm tâm lý, nhưng mà bây giờ ta thấy em gái Hứa Tiểu Lan vừa mắt, cho nên truyền cho cô ấy. Thế nào, cậu có ý kiến à?"

"Chuyện này không công bằng, gâu!" Đại Bạch nước mắt giàn giụa kêu rên.

Nó đi dạo một vòng quanh khu mộ, vào sinh ra tử gì chứ, kết quả là không có gì cả, nó không phục!

"Đây là mộ do ta mở, bảo vật này là ta tạo ra, tất cả do ta quyết định!" Cằm của Thần Âm hơi hất lên, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn mọi người, mang theo uy lực của rồng không gì sánh bằng, lạnh lùng mở miệng nói.

Toàn thân An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu run lên, bọn họ đều không thể phản bác được lời nói này.

Đúng vậy, mộ này là do cô ấy mở, đem truyền thừa cho người thân thì đã sao?

Mọi người khẽ cúi đầu, cúi đầu trước thế lực thân thích xa tít kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận