Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2250: Quê hương của mặt trời

An Lâm cảm giác đám đại lão này có phần bành trướng.

Sự huy hoàng của cổ vực Thái Sơ, há lại có thể dễ dàng tái hiện như thế.

Vượt xa đại lục Thái Sơ, kia càng là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Phải biết rằng, đại lục Thái Sơ bây giờ, có không ít nhân vật trâu bò. Đám Thần Linh Sáng Thế Hắc Thạch, Thiên Y, đúng là rất cường đại, nhưng An Lâm cũng biết, bọn họ vẫn có phần chênh lệch nhất định với đám Thần Linh Sáng Thế như Trần Trần, Tây Lý Nhĩ cùng với Nữ Oa đợi.

Về phần Bàn Cổ đã sáng tạo ra đại lục Thái Sơ, thì lại càng là tồn tại cao hơn cả sáng thế, Đề Na muốn chế tạo thế giới Kính Thần vượt xa Thiên Đạo, cảnh giới ít nhất cũng phải không kém hơn Bàn Cổ, thử nghĩ mà xem, chẳng phải chuyện này rất làm cho người ta tuyệt vọng ư.

Dĩ nhiên, An Lâm sẽ không hủy bỏ suy nghĩ của những đại lão này.

Không có nguyên nhân nào khác, đều là bởi vì hắn là người tin tưởng vào kỳ tích. Lý trí nói cho hắn biết là không thể, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần cố gắng, là sẽ có được vô vàn khả năng.

Thái Sơ Thánh Địa đã loại bỏ tất cả nguy hiểm rồi.

"Tại sao nó không nói lời nào? " An Lâm tò mò hỏi, "Đáng lý ra, thì coi như là tảng đá tu luyện thành cảnh giới Sáng Thế, cũng có thể phát ra giọng nói chứ!"

"Đúng vậy a, bởi vì nó không nói lời nào. " Đề Na nói.

Phía trước, một đám Thần Linh Sáng Thế bắt đầu cáo biệt với sinh linh ở Thánh Địa. Bọn họ nói cho cùng còn có một thân phận, đó chính là cái tên đứng đầu bảng của các khu, còn có rất nhiều fan, dĩ nhiên, bây giờ lại càng có nhiều fan hơn, thế nên trước khi rời đi liền đơn giản cáo biệt.

An Lâm kinh ngạc: "Cô biết bọn họ lâu thế rồi, mà cũng không biết?"

Nghĩ thì thấy bọn họ cũng rát là đáng thương, chỉ vì cái tên Bạch Hoàng thần kinh kia, đã khiến tất cả bọn họ bị đưa vào chỗ chết, muốn chết được chết thì cũng không có gì đáng nói, nhưng những sinh linh không muốn chết lại bị ép phải chết, quả thật là quá thảm. . .

An Lâm cũng chủ động bay tới hướng Thái Sơ Thánh Địa, cáo biệt với các fan của mình.

Các sinh linh có thể tiếp tục cuộc sống ở bên trong cái vòng phòng hộ đặc biệt này rồi.

An Lâm đần mặt ra.

"Người khổng lồ An Lâm, anh không tạm biệt bọn họ ư? " Đề Na nghiêng đầu cười nói.

An Lâm và Đề Na kết thúc nhiệm vụ, đáng tiếc là không thể cứu được trăm vạn sinh linh ở khu thứ nhất, bọn họ vĩnh viễn biến mất dưới thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo.

Đề Na lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Một số sinh linh được ăn gà của An Lâm làm, lại càng có tư cách để khoác lác, không chỉ cảm giác hạnh phúc tràn đầy, mà còn có thể bốc phét về chuyện này đến mấy trăm năm.

Ngay cả Mặc Ngữ, một cái tảng đá trong vo cũng "thùng thùng" mà vang lên hai tiếng.

Có một số fan hâm mộ khá lớn gan, còn khẩn cầu An Lâm biểu diễn vũ điệu nấu nướng cho bọn họ xem thêm một lần nữa, nhưng hiển nhiên là An Lâm đã uyển chuyển từ chối.

Khoan khoan, hình như có chỗ nào đó không đúng. . .

Các fan hô to tên An Lâm thần sử, cũng hô to tên Lưu Đại Bảo, rồi hô to vũ điệu nấu nướng, hiển nhiên là vẫn nhớ mãi không quên với thịt gà của hắn.

"Không đúng, không đúng. . . Là An Lâm thần sử. . . " nàng bày ra dáng vẻ mắc phải sai lầm, hốc mắt cũng rươm rướm nước mắt.

"Đại Bảo ca, ta đánh cược thua ngươi rồi, hình như ngươi vẫn chưa yêu cầu ta làm chuyện gì đâu. . . " tiếu sinh sinh trắng trẻo đứng ở trước mặt An Lâm, gương mặt đỏ bừng, rốt cuộc vẫn phải nói ra câu nói kia.

"Chỉ thế thôi á? " Oánh Bảo có phần mất mát mà nhận lấy ngọc bội, thầm nghĩ, ngài liền không cần một cái người hầu, một đứa nha hoàn sao?

Bây giờ còn chưa hết ngày đâu!

Nàng biết vật An Lâm cho Oánh Bảo có ý nghĩa như thế nào.

Một ngày cái chảo chỉ có thể giúp tăng mùi vị lên một lần.

Năm Thần Linh Sáng Thế đều trở về thế giới Kính Thần, bây giờ thế giới Kính Thần đang hừng hực khí thế tiến hành gây dựng lại, cần đến lực lượng của bọn hắn, thế nên chuyện vừa xong xuôi, bọn họ liền đi trở về, căn bản không có thời gian lưu luyến.

An Lâm cáo biệt những người bạn ở Thái Sơ Thánh Địa.

Có nghĩa là Thái Sơ Thánh Địa đã có thêm một cái núi dựa vô cùng cường đại a! !

Hắn cũng sẽ không làm ra chuyện ảnh hưởng đến hình tượng.

"Ngươi đừng nghĩ chuyện này nhỏ nhặt! Đây là chuyện rất lớn đấy, chuyện liên quan đến sự an nguy của cả Thái Sơ Thánh Địa đấy. " An Lâm nghiêm nghị nói, "Ngươi có thể làm được chứ?"

Oánh Bảo vừa nghe An Lâm nói như thế, lập tức có cảm giác mình mang một sứ mạng rất lớn, nghiêm túc gật đầu, nói, "Ta làm được! !"

Hồng Hoàng ở một bên rất hứng khởi.

Nói xong nàng liền luống cuống, càng không ngừng lắc đầu.

"Ừ. . . Chính là ngươi thay ta trở thành người giám sát Thái Sơ Thánh Địa đi, nếu như Thái Sơ Thánh Địa có cái tình huống gì đột phát, ngươi liền bóp nát cái liên lạc phù thông hai giới này. " An Lâm đưa cho Oánh Bảo một miếng ngọc bội màu đỏ khắc phù văn.

"Chuyện gì? Nói đi, ta nhất định sẽ làm được. " Oánh Bảo tỏ vẻ ngoan ngoãn đáp.

An Lâm cảm thấy Oánh Bảo như thế hết sức đáng yêu, không nhịn được vuốt tóc Oánh Bảo, cười nói: "Đúng là ta có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ."

An Lâm nhìn về phía Đề Na, nói: "Cô có muốn trở về xem một chút không?"

Tất nhiên là Đề Na biết An Lâm đang nói đến địa phương nào.

Cô chần chờ chốc lát, liền gật đầu cười một tiếng: "Được!"

Hai người bắt đầu bay tới lãnh thổ Cổ Thần.

Lãnh thổ Cổ Thần là một cái thế giới tương đối độc lập ở cổ vực Thái Sơ, nơi đó không có vô tận tinh không, không có các loại tuyệt cảnh kinh khủng, mà có nhật nguyệt giao thế, có ánh sao lấp lánh, thoạt nhìn giống như là một cái thế giới hoàn chỉnh.

Cuộc sống của sinh linh ở nơi này, có thể nói là khá hạnh phúc, dĩ nhiên cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Có thể ở đây, đều phải đối mặt với thử thách sinh tử của ngày tận thế, may mắn còn sống sót đều là các loại sinh mệnh biến dị điên cuồng, có thể còn sống đã là hết sức hiếm thấy.

Tính ra nơi hạnh phúc nhất, chắc chắn chính là cố hương của Đề Na rồi.

Nơi đó thậm chí còn có thanh sơn lục thủy, có các loại sinh linh trí tuệ, căn bản là một cái thế ngoại đào nguyên a!

An Lâm và Đề Na phi hành sang một hướng khác, tu vi của bọn họ đã đạt đến cảnh giới cực kì khủng bố, căn bản không cần tìm đường, mà chỉ cần thông cảm ứng, là có thể xác định vị trí quê quán của Đề Na.

Bọn họ lướt qua một cái vòm trời rạn nứt.

Lướt qua vô tận hỗn độn.

Sau đó bay ra từ một cái địa phương rạn nứt khác, liền đi tới lãnh thổ Cổ Thần.

"Hô. . . Nơi này vẫn là ban ngày. " An Lâm nhìn lên hai cái mặt trời trên không trung, khẽ mĩm cười nói.

Đồng thời, đầu của nó bắt đầu dời đi, mặt trời trên bầu trời hóa thành hai tròng mắt sáng ngời, chớp chớp, âm thanh hùng hậu vang lên: "Bây giờ, ta cho các ngươi nhìn hết sạch, đã hài lòng chưa?". . .

An Lâm nghe thế thì nhìn kỹ hơn một chút, càng xem càng cảm thấy kỳ quái: "Đích xác là có vấn đề, cảm giác như đang cất dấu cái gì đó. . ."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng bay về phía hai vầng mặt trời.

"Đậu má! Sao bọn họ lại bay tới đây? Chẳng lẽ ta bị lộ rồi? ! " một cái ý nghĩ đột nhiên dâng lên, hai cái mặt trời bốc cháy càng thêm không ổn định.

"Này! Mặt trời lão ca, đừng chạy, ta nhìn thấy ngươi! " An Lâm hô to.

"Thật không nghĩ tới, mặt trời ở đây lại là một sinh mệnh, mình lại bị lừa lâu như thế. . . " hai tròng mắt Đề Na lộ ra vẻ hưng phấn, " Ông mặt trời, mau mau hiển linh, cho chúng ta xem thử dáng vẻ của ngài nào!"

Mặt trời: ". . ."

Trong lúc bất chợt, hào quang mặt trời trở nên ảm đạm.

Một cái thân thể lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, bắt đầu xuất hiện.

Đã không thể dùng bốn chữ che khuất bầu trời để hình dung, bản thân nó chính là một cái đại lục lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, mỗi một miếng vảy màu xanh thẫm ở phía trên, đều có một tòa thành trì lớn.

Hai tròng mắt Đề Na khẽ lóe lên, ảnh ngược ra hai cái mặt trời, nói: "Cái mặt trời này. . . Hình như có gì đó khang khác. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận