Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2009: Thật sự tức giận

Phòng nhỏ Sinh Mệnh.

"Ha ha ha... Cười chết tôi, ha ha ha..."

Đạo Đức Thiên Tôn không quan tâm hình tượng cười ha ha.

Nữ Oa lạnh mặt, tức giận ngồi bên cạnh, không nói một lời. Khuôn mặt dịu dàng đủ để mê hoặc chúng sinh kiềm nén đến mức hơi đỏ lên.

Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà đứng bên cạnh im bặt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt. Đã bao nhiêu năm nương nương không lộ ra vẻ mặt này rồi? Vậy mà An Lâm có thể khiến người lộ ra vẻ mặt này, suy xét về một phương diện nào đó, An Lâm thật sự lợi hại!

"Cười đủ chưa?" Giọng nói Nữ Oa lạnh lùng.

"Ha ha ha... Chưa đủ!" Đạo Đức Thiên Tôn cười ha ha nói.

Nữ Oa nghiến răng, bàn tay trắng nõn thon dài nắm chặt, dường như đè nén lửa giận trong lòng.

Không phải hắn vừa mới gia nhập bang Bổ Thiên sao, sao mới một ngày không gặp thì đã thành thiên tử thứ ba của bang Phá Thiên rồi?

Nữ Oa tức giận đến mức suýt nữa đã nhịn không được chửi ầm lên, thẳng tay ngắt điện thoại.

Đây là trò gì?

Nữ Oa nói thẳng đừng để cô biết An Lâm có liên quan đến bang Phá Thiên, bây giờ An Lâm thật sự không thông báo với cô mà gia nhập bang Phá Thiên, nhưng Tây Lý Nhĩ lại chạy đến khoe khoang...

Tây Lý Nhĩ hưng phấn khoe với Nữ Oa, An Lâm đồng ý gia nhập bang Phá Thiên, hơn nữa còn đảm nhiệm làm thiên tử thứ ba, An Lâm là người của bang Phá Thiên chúng tôi.

Nữ Oa xắn tay áo, muốn đến Nguyệt Đồng Thần Thành đánh An Lâm một trận, kết quả đi đến cửa lại dừng bước, thầm nghĩ không được, phải giữ gìn hình tượng nữ thần bí hiểm, thiện lương xinh đẹp của cô.

Vốn dĩ cô rất vui vẻ, sau khi trở về hưng phấn khoe khoang với Đạo Đức Thiên Tôn, cuối cùng cô cũng lôi kéo thành công An Lâm gian nhập bang Bổ Thiên, sự nghiệp Bổ Thiên thu được đột phá to lớn, cho dù không có Đạo Đức Thiên Tôn ông giúp đỡ, bản Nữ Oa cũng không sợ, vân vân mây mây...

Bang Bổ Thiên của ta là nơi nào, chơi gái một lần rồi phủi mông bỏ đi sao?

Nữ Oa lập tức kinh ngạc.

Thời điểm đang khoe khoang, Tây Lý Nhĩ gửi bùa truyền âm đến.

Rất nhanh sau đó, Nữ Oa đã nhớ lại lời An Lâm nói với cô lúc ấy, 'nếu ký khế ước Bổ Thiên thì có thể gia nhập bang Phá Thiên hay không', lúc đó lời này khiến cô vô cùng tức giận.

Một màn này đều bị Đạo Đức Thiên Tôn nhìn thấy, Nữ Oa lúc trước vô cùng đắc ý và Nữ Oa đang tức giận bây giờ hoàn toàn đối lập, khiến ông nhịn không được cười ha ha, vì vậy mới xảy ra một màn trước mặt.

Thiên tử thứ ba?

"Hừ, An Lâm người này thật là..." Nữ Oa khẽ cắn môi, sau đó bỗng nhiên không biết nên miêu tả đối phương như thế nào.

Mẹ nó, người khác chơi gái còn biết kéo dài vài ngày, An Lâm cậu vừa mới ra khỏi cửa, kết quả còn chưa kịp thở đã chạy đến bang Phá Thiên làm thiên tử rồi hay sao?

Cô tức giận ngồi xuống, đùa nghịch bàn cát bên cạnh.

"Tôi cũng gia nhập bang Bổ Thiên." Đạo Đức Thiên Tôn vuốt râu cười nói.

Nữ Oa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Chẳng lẽ, ông..."

Trên bầu trời, mây mù tạo thành một cái đầu già nua, hiện ra, thản nhiên mở miệng nói.

Nữ Oa hít sâu một hơi: "Nhưng mà chuyện này xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa vui vẻ xong, hắn đã đánh cho tôi một đòn mạnh mẽ rồi, điều này làm cho tôi rất đau lòng..."

Tất cả những gì An Lâm làm, tuy thật sự khiến họ không ngờ đến, nhưng người điều khiển toàn bộ hướng đi của cuộc chiến vẫn là những Thiên Thần mang quyền hành tối cao. Tất cả những gì xảy ra đến nay, làm cho nhịp điệu của họ thay đổi, việc thực hiện kế hoạch cũng gặp khó khăn nhưng thực ra chưa ngăn cản được việc thực hiện kế hoạch quan trọng của họ.

"Ha ha ha... Cô cũng đừng trách An Lâm, An Lâm vốn là người không đi theo lẽ thường, chẳng lẽ cô muốn hắn ngoan ngoãn ở yên trong bang Bổ Thiên sao?" Đạo Đức Thiên Tôn vui vẻ nói.

Nữ Thần Sinh Mệnh nhìn xuống phía dưới, lỗ tai vừa nhọn vừa dài giống như bươm bướm nhẹ nhàng đập cánh, còn phóng thích ra nhiều ánh sáng màu vàng, khóe miệng tinh xảo khẽ nhếch lên khó có thể nhận ra.

"Tất nhiên, bang Phá Thiên đã muốn mở màn trận quyết chiến rồi, chắc chắn họ đã bắt đầu hành động." Thiên Thần Thiên Không gật đầu, nói.

"Tiếp theo, Quang Minh, Đại Địa, Hải Dương, ba vị nhất định phải bắt đầu quyết chiến trước chứ hả?" Thiên Thần Sinh Mệnh cười, nói.

"Cô cũng đừng quá thất vọng, phải biết rằng An Lâm quyết định gia nhập bang Bổ Thiên đã thay đổi suy nghĩ của một số người nào đó." Đạo Đức Thiên Tôn nhìn thẳng Nữ Oa nói.

"Nhưng mà... Hắn mang đến rất nhiều chuyện xấu cho chúng ta." Nữ Thần Sinh Mệnh mím môi, hai mắt màu vỏ quýt nhìn về phương bắc, nhìn thành lũy hùng vĩ hóa thành điểm đen ở phía xa, đáy mắt lo lắng, lẩm bẩm: "Rất nhiều hành động của hắn đều vượt quá dự đoán của chúng ta, ví dụ như hành trình ở Tinh Vực, ví dụ như tai ương của một tỷ trứng Thiên Nhân... Chỉ sợ đây dấu hiệu không tốt."

"Sinh Mệnh, cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Hắn có nhảy như thế nào cũng chỉ có thể nhảy trong bàn cờ mà thôi, mà chúng ta là người chơi cờ, An Lâm là quân cờ, cho dù thế nào cũng không thể thay đổi được hướng đi, không thể nhảy khỏi bàn cờ, càng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta..." Thiên Thần Thiên Không vẫn giữ dáng vẻ hờ hững, giống như bĩnh tĩnh kể một câu chuyện có thật.

"Cũng đúng, cho dù hắn nhảy như thế nào cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi." Nữ Thần Sinh Mệnh khẽ gật đầu.

"Đúng vậy."

"Sao vậy? Thật ra thực lực của hắn đối với chúng ta không là gì cả."

"Thiên Không, có phải chúng ta bồi dưỡng An Lâm quá lợi hại rồi không?"

Không biết tại sao gần đây Nữ Thần Sinh Mệnh cảm thấy không an tâm.

"Thật sự mong chờ... Phần trình diễn của Thiên Thần Hải Dương..."

Lúc này, ở một tinh cầu màu xanh biếc phía xa.

Trên vũ trụ ngay sát bên cạnh hệ Thái Dương.

Cô gái có lỗ tai thỏ vừa trắng vừa dài, dáng người thon thả lả lướt, đang cầm cái muỗng xào rau, vừa xào rau vừa bất mãn nói thầm: "An Lâm chết tiệt, An Lâm thối! Đã nói đến canh giữ tại địa cầu của ta thì phải làm món ăn siêu ngon cho ta, một tuần ba bữa! Kết quả, bây giờ lấy cớ chiến đấu bận rộn để ta phải tự xào... Lão nương tự xào, còn cần đến đồ ăn ngươi làm sao?!"

"Người đàn ông xấu xa! Thật sự là người đàn ông xấu xa!"

"Cái tên móng heo to chỉ biết nói lời xằng bậy!"

Thố Tử Cơ nhe răng thỏ, lẩm bẩm lầu bầu một mình, rất không hài lòng.

Nếu không phải An Lâm đưa đến một chiếc chảo đế bằng có thể tăng thêm mùi vị đặc biệt thì với kỹ thuật nấu nướng kém cỏi của cô, không chừng có thể nấu ra một đống phân.

"Ah... Thơm quá... Kỹ năng nấu nướng của bản thỏ cũng không quá kém..." Hai mắt Thố Tử Cơ híp lại, ngửi mùi thơm truyền đến từ trong nồi, vẻ mặt ngây ngất.

Đúng lúc này, cánh cửa khổng lồ nối hai không gian bỗng nhiên run lên.

"Thình thịch..."

Bỗng nhiên một ác ma cả người vặn vẹo nhảy ra từ cửa không gian, trong tay cầm một vật màu đen, ném thẳng về phía Thố Tử Cơ, một luồng tanh tưởi giống như đạn hạt nhân nổ mạnh truyền đến.

Thố Tử Cơ kinh ngạc.

"Ah ah ah ah... Chết đi!" Cô thét chói tai, lập tức dùng một chưởng nghiền nát vật màu đen tà ma kia thành tro bụi.

"Đồ ăn của ta... Đồ ăn siêu cấp mỹ vị của ta..." Thố Tử Cơ nhìn đồ ăn trong nồi, lập tức nước mắt rơi như mưa: "Xong rồi, không có đồ ăn..."

Thật vất vả mới xào ra một nồi đồ ăn có mùi vị thơm ngon.

Kẻ địch bỗng nhiên nhào đến, ném phân vào nồi của cô?!!!

Chiêu thức khiến người ta buồn nôn như vậy, là ai đã nghĩ ra?!

Là tên đáng chết nào nghĩ ra!!!

Tuy không dính vào trong nồi, nhưng đáng sợ nhất là Thố Tử Cơ đã ngửi thấy mùi thối rồi.

"Đánh nhau ba ngày đều không nghiêm túc, chỉ phái một vài tiểu binh ném phân vào bản thiên vương sao."

"Được lắm, mấy người đã thành công chọc giận bản thiên vương rồi!!!"

Thố Tử Cơ nhìn vị trí không gian ngăn cách giữa hai thế giới đang phóng thích ra ánh sáng, giọng điệu lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận