Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1866: Cảm giác vô địch tịch mịch đến mức nào

"Lão đại An Lâm, chúc mừng anh đã luyện thành thần công!"

Lam Tiểu Nghê lắc đuôi cá đi đến cạnh An Lâm, hơi lo lắng, nhưng vẫn vươn cánh tay nhỏ nhắn mềm mịn nhéo nhéo cánh tay An Lâm, đôi mắt xanh lam trong suốt tò mò đảo tới đảo lui.

"Trời ạ, cảm giác sờ vào vẫn giống như trước..."

An Lâm nghe vậy nở nụ cười: "Tuy rằng bên ngoài nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng giờ nếu tôi có nằm trên đất để cho đại năng siêu cấp Hợp Đạo đánh suốt một ngày thì bọn họ cũng không làm tôi xước da được."

Lam Tiểu Nghê biến sắc: "Lợi hại như vậy?!"

Phải biết rằng nếu một số đại năng siêu cấp Hợp Đạo dùng hết toàn lực thi triển sức mạnh thần đạo thì ngay cả tiên khí cũng có thể đập nát, nếu nói như vậy thì da của An Lâm còn rắn chắc hơn cả tiên khí sao?

An Lâm và Lam Tiểu Nghê sửa soạn lại một phen, sau đó tiếp tục bay về chỗ liên minh Tây Hải.

Dị tượng trong trời đất cũng đã biến mất, nhưng sự việc này đã kinh động đến toàn bộ Tây Hải.

An Lâm nghe vậy nghiêm mặt nói: "Ta luyện công pháp vô cùng lợi hại, tên là Thiên Địa Vô Cực Huyền Minh Đại Lực Xuất Kì Tích Âm Dương Ngũ Hành Quy Nhất Tạo Hóa Công."

Môn công pháp này, chỉ nghe tên là đã thấy rất lợi hại đấy!!

"Cái loại dị tượng đến mức độ này thì không biết tiền bối An Lâm đã luyện thành công pháp gì đây?"

Mọi người nghe cái tên đó không nhịn được hít vào một ngụm hải khí.

"An Lâm tông chủ luyện thần công, thật đáng vui mừng!"

"Đúng rồi, An Lâm tông chủ, không biết ngài và Lam Mnh chủ đi vào sâu bên trong Tây Hải điều tra động tĩnh bất thường, có thu hoạch được gì không?" Đại tế ti Cổ Tự mở miệng hỏi.

Những sinh linh ở Tây Hải cho dù là ở đâu cũng đều có thể nhìn thấy sức mạnh của ngũ hành từ trên trời đánh xuống. Chúng tỏa ra màu sắc rực rõ, giống như một dải lụa nhiều màu rơi xuống nhân gian, đạo cảnh thâm thúy ảo diệu, giống như thần tích vĩ đại bao la hùng vĩ, khiến cho các cường giả của liên minh Tây Hải suýt chút nữa là nghĩ Thiên Thần Hải Dương đến trái đất, trong chốc lát lòng người hoảng sợ, người người bất an.

Sau đó lại là một đợt chúc mừng điên cuồng và thổi phồng ca ngợi.

"Quả không hổ là ánh bình minh của Tây Hải chúng ta, ánh sáng của trận doanh chống lại thiên nhân tộc, nói đột phá là đột phá, nói trâu bò thì càng ngày càng trâu bò, lão rùa già ta phục rồi!"

An Lâm và Lam Tiểu Nghê quay về liên minh Tây Hải, sau khi giải thích một phen, chúng sinh linh mới bừng tỉnh hiểu ra.

Hít...

Lời vừa nói ra, lại khiến cho đại điện bùng nổ.

Trong lúc tất cả đại năng đang vô cùng vui vẻ, nhiệt liệt chúc mừng, một tướng lĩnh của ngư tộc lại vô cùng tò mò tiến đến trước mặt hỏi An Lâm đã luyện thành công pháp gì.

"Ôi trời ơi! Đánh nhau với Thiên Thần Hải Dương đấy!?

An Lâm đã sớm miễn nhiễm đối với loại trường hợp khen tặng này, tính cách tu luyện thành công cũng không quan tâm hơn thua, vô cùng khiêm nhường có lễ đáp lại.

"Thu hoạch khá lớn!" Bấy giờ Lam Tiểu Nghê mới lên tiếng: "Chúng ta phát hiện Thiên Thần Hải Dương ở bên trong một cái động, còn đánh nhau to với Thiên Thần Hải Dương một trận!"

An Lâm thì vẫn ưỡn ngực, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Mọi người yên tâm, tôi còn ở đây một ngày, Thiên Thần Hải Dương cũng không dám lỗ mãng ở Tây Hải!"

Tất cả đại năng ở Tây Hải đều thổi phồng Lam Tiểu Nghê và An Lâm đến tận trời.

Các đại năng lại hò hét hưng phấn, người người đều giống như là đánh máu gà.

"Quá lợi hại!!"

Cô trong lòng các cường giả Tây Hải rất có uy vọng, vừa mở miệng thì đại điện liền yên tĩnh lại.

"Lợi hại, đánh nhau một trận với Thiên Thần Hải Dương mà vẫn toàn thân trở ra? Cái này chẳng phải chứng tỏ An Lâm tông chủ và Lam Minh chủ cũng không thua thiên thần có quyền hành tối cao hay sao?"

Trận chiến với ba thiên thần tối cao mới trôi qua không bao lâu, những nàng tiên cá ở đây lại có thể chơi đùa vui vẻ.

An Lâm thì lại chạy đến một cái hồ nhỏ trong suốt như ngọc bích phơi nắng. Một nhóm người cá xinh đẹp dáng vẻ thướt tha đang đùa giỡn quay cuồng ở hồ, chơi bóng chuyền nước, tỏa ra hơi thở thanh xuân. Ánh sáng mặt trời chiếu lên dáng người tuyệt đẹp của các cô, khiến da thịt mềm mại nõn nà giống như những khối ngọc tuyệt mĩ sáng bóng.

Lam Tiểu Nghê bắt đầu phân phó những thứ cần chuẩn bị cho chiến tranh.

"Đâu chỉ có thế, sau khi An Lâm tông chủ đại chiến một trận còn xuất hiện lĩnh ngộ rồi đột phá, lĩnh ngộ được thần công rồi đó!!"

Hiện trường nhất thời hơi mất khống chế.

Vỗn dĩ An Lâm chỉ muốn ổn định quân tâm, khích lệ sĩ khí một chút, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy hình như quân tâm hơi bành trướng rồi đó...

"Được rồi, được rồi! Mọi người đừng quên, ba tháng sau Thiên Thần Hải Dương sẽ đánh đến Tây Hải, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một cuộc chiến lớn, chúng ta phải nhanh chóng làm một số công tác chuẩn bị!"Đúng lúc này Lam Tiểu Nghê đứng dậy, thay đổi thành dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, mở miệng nói lớn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tiểu Nghê cũng bị thổi đến phát ngượng.

"Thiên thần quyền hành tối cao thì sao chứ, sớm hay muộn cũng bị An Lâm tông chủ nuốt một ngụm vào bụng!"

"An Lâm tông chủ thần công cái thế, chiến lực vô song!!"

"Hay! An Lâm tông chủ thật mạnh mẽ!"

Không biết tại sao, nhìn thấy cảnh tượng yên bình như vậy, thể xác và tinh thần của An Lâm cũng không hiểu sao được thả lỏng không ít, lặng lặng hưởng thụ thời gian yên bình hiếm có này.

Lúc này, một lão rùa già chậm rãi đến gần, chủ động đưa cho An Lâm một ly nước trái cây.

Phẩm chất của ly nước trái cây này không thấp, lại còn tản ra dao động tiên cấp.

"An Lâm tông chủ, tôi là thượng tiên tổng quản Lục Sa, đây là Tinh Lạc quả nổi tiếng nhất của đảo Thiên Tinh Tây Hải chúng tôi, mời ngài hưởng dụng..." Mặc dù lão rùa đen là đại năng Phản Hư, nhưng vẻ mặt lại vô cùng cung kính nói.

"Cảm ơn."An Lâm cũng không khách khí, cầm lấy nước trái cây vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất hưởng thụ.

Vừa xem người cá chơi đùa trong nước, vừa tắm nắng, nhấm nháp nước trái cây, đây mới thực sự là hưởng thụ.

Lục Sa thấy vậy thì không rời đi, vui tươi hớn hở nhỏ giọng nói: "An Lâm tông chủ, không biết ngài có cảm thấy hứng thú với nàng tiên cá nào không, nếu cảm thấy hứng thú, bọn họ đều có thể để cho ngài dùng..."

"Khụ khụ khụ..." An Lâm mém tí nữa là bị sặc nước trái cây: "Ông nói cái gì? Tôi cũng không ăn người cá! Đâu có biến thái đến mức đấy!!"

Lục Sa chấn kinh, hai chúng ta đang nói cùng một ý ư?

"À... An Lâm tông chủ, không phải là dùng kiểu này, mà là cái kiểu giữa nam và nữ ấy..." Lục Sa nhếch miệng cười, dùng sức nháy mắt, như muốn biểu đạt cái này ngài cũng biết mà: "Tiên cá cao quý xinh đẹp, lại còn có sức hấp dẫn đặc biệt, những người ở đây đều là người đẹp nổi danh trong tộc, da thịt cực kì mềm mại trắng nõn nà, chỉ cần sờ vào cũng đã thấy thoải mái, nhất định có thể mang đến cho ngài những cảm nhận không giống nhau đấy..."

An Lâm: "..."

"Nếu ngài lo lắng bọn họ không tự nguyện vậy thì cứ yên tâm đi, bọn họ đều rất sùng bái ngài, có thể cam tâm tình nguyện để ngài làm bất cứ chuyện gì." Lục Sa cười hắc hắc nói.

An Lâm há miệng, không ngờ nhìn qua con rùa đen này thành thành thật thật, vậy mà lại đen tối như vậy.

"Ông làm cái này, không sợ Lam Tiểu Nghê sẽ treo ngươi lên hả? An Lâm hỏi.

"Không sợ, không sợ, vì để ngài vui vẻ, bị nện một chút thì có sao đâu?" Vẻ mặt Lục Sa kiên quyết nói.

"Được, nếu ông muốn thì tôi chiều!"Bỗng nhiên phía vang lên một giọng nói trong suốt dễ nghe, có điều bên trọng lại truyền ra khí lạnh.

Cả người Lục Sa run lên, nhìn về phía sau, phát hiện không biết từ bao giờ Lam Tiểu Nghê đã đứng ở đằng sau, lạnh lùng nhìn mình.

"A... Lam Minh chủ oan uổng quá, ngài hãy nghe tôi nói..."

"Người đâu! Tha Lục Sa ra ngoài cho treo lên cho ta!"

Lam Tiểu Nghê ra lệnh một tiếng, vài tên đại năng ngư tộc trực tiếp mang Lục Sa xuống.

Lục Sa sợ tới mức lui cả bốn chi và đầu vào mai rùa, run lập cập không ngừng hối hận.

Lam Tiểu Nghê lạnh lùng, trong lòng hừ lạnh, dựa vào những mặt hàng đó mà cũng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của lão đại An Lâm sao? Nghĩ hay nhỉ, bản cô nương ta vẫn chưa chiếm đủ đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận