Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1973: Chiến đấu với thiên thần nắm quyền chí cao

An Lâm lập tức cảm thấy nghiêm trọng.

Hắn đã thầm hiểu một cách hết sức rõ ràng rằng Thiên Thần nắm quyền chí cao đại biểu cho điều gì.

Bọn họ không chỉ là "Trời" có thể thể hiện trạng thái thực lực mạnh nhất, mà ngoài ra còn có thể thâu tóm vạn vật, xa hơn những đại biểu pháp tắc chí cao trong tầng sức mạnh bình thường.

An Lâm chưa từng thực sự ra tay với một Thiên Thần nắm quyền chí cao.

Nhưng hắn từng thấy Thiên Thần nắm quyền chí cao ra tay.

Trần Trần có thể tiện tay đánh bay Thiên Nhân Tộc cảnh giới Thiên Thần đã mở hết Thần hoàn, ngoài ra khi dùng tuyệt chiêu, hắn có thể nghiến bọn họ như nghiến con kiến, nhưng đối diện với Thiên Thần Đại Địa, lại chỏ có thể chiếm được một chút ưu thế nhỏ nhoi mà thôi.

Thậm chí Trần Trần còn bị thương nặng khi đối diện với Thiên Thần Quang Minh lúc giận dữ.

An Lâm không quên ngày trước hắn nhìn thấy một cảnh kia tại vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng, mặt đất hóa thành nham thạch nóng chảy vô tận, từng con rồng khổng lồ bằng nham thạch gầm thét, che khuất bầu trời, chấn động thiên địa. Một thân thể to lớn bằng ánh sáng xông lên trời, dáng vẻ phóng thích đạo pháp tối cao...

Ầm!!

Nhưng giờ đây, khi hắn đánh vào tay của Thiên Thần Đại Địa, song hắn lại cảm giác như đánh vào một mảnh đất lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Mảnh đất kia rất rất lớn, không thể diễn tả, không thể đo lường, không thể nhìn thấy một điểm cực nào, mênh mông vô tận. Sức mạnh của hắn dù có mạnh hơn nữa nhưng vẫn có giới hạn, căn bản không thể phá vỡ nổi mặt đất vô hạn.

Ánh mắt của Thiên Thần Đại Địa vốn hờ hững bị chấn động mạnh, hiển nhiên hắn không ngờ rằng đối phương tuy đã nhận ra thân phận của mình nhưng vẫn dám ra tay.

An Lâm dám cam đoan, nếu một quyền này đạp lên một tinh cầu bình thường thì tuyệt đối có thể hủy diệt nó.

"Tiếp thêm một quyền của ta!" Nắm đấm còn lại của An Lâm nắm chặt, sức mạnh ngũ sắc quấn quanh, bùng nổ ánh sáng còn chói mắt hơn Đại Nhật. Chiến thể Ngũ Hành thúc giục cực hạn, toàn bộ lực lượng Ngũ Hành bộc phát, đồng thời chân ý Phá Thiên điên cuồng tuôn ra: "Thiên Đạo Nhất Quyền!!"

An Lâm chợt vỡ lẽ ra thêm một chút, Thiên Thần Đại Địa hoàn mỹ đã chuyển dời tất cả sức mạnh của hắn tới mặt đất của đại lục Thái Sơ?

Đúng vậy, An Lâm biết Thiên Thần nắm quyền chí cao mạnh như thế nào, hắn cũng từng nhìn thấy dáng vẻ của Thiên Thần nắm quyền chí cao khi ra tay. Vậy nên hiện tại hắn có vẻ chú trọng mà trước giờ chưa từng có.

Sức mạnh của nắm đấm như thủy triều lên, bị bàn tay của Thiên Thần Đại Địa hút sạch sẽ.

Nắm đấm khuếch trương vô tận như các vì sao sụp đổ, hủy diệt Thần chùy tối cao của Thiên Đạo, hung hãn đập xuống gương mặt thanh tú của Thiên Thần Đại Địa kia!

Đồng thời cũng có sự hưng phấn chưa từng thấy bao giờ...

Uy năng bùng nổ ra thực sự khó có thể diễn tả bằng lời.

Két... Ầm ầm!!

Hắn đưa bàn tay khác ra đón lấy một lần nữa.

Chu vi mấy nghìn mét mặt đất quanh đấy chợt sụt xuống.

Mặt đất rung động kịch liệt thêm một lần nữa, dư chấn của lần rung động này chừng hơn vạn dặm.

Cũng trong lúc này, một lực lượng Phá Thiên đột ngột phá vỡ sự chuyển dời hoàn mỹ kia.

Hắn không ngờ trong thời gian ngắn, sức chiến đấu của An Lâm lại tăng cao như vậy. Không ngờ lực lượng ngũ hành cộng thêm lực lượng Phá Thiên lại có thể phá vỡ sự thăng bằng trên mặt đất của hắn.

Thiên Thần Đại Địa: "..."

An Lâm toét miệng cười một tiếng: "Chuyện bất lợi với ngươi chính là chuyện có lợi với ta... Ta thích nhất làm những việc khiến ngươi chán ghét!!"

Cảnh này làm An Lâm cũng hơi bất ngờ.

Thiên Thần Đại Địa: "..."

Hai chân của Thiên Thần Đại Địa cũng trượt về phía sau vài mét.

Khi một quyền rơi xuống, An Lâm nhìn thấy mặt đất mênh mông vô tận đập tới trước mặt.

Thần quang nhạt màu xanh vàng bao phủ nắm đấm.

"Ngươi không ngăn được ta." Thiên Thần Đại Địa không phòng ngự nữa mà đáp lại bằng một quyền.

Hắn không khỏi toét miệng cười một tiếng: "Gì vậy, ta còn tưởng rằng ngươi mãi mãi không xi nhê gì cơ đấy."

"Xem quyền!!"

"Thiên Đạo Nhất Quyền!!"

Vòng tròn Ngũ Hành sau lưng An Lâm chuyển động, chân ý Phá Thiên trút xuống theo nắm đấm.

Quả thực thiếu niên dáng dấp thanh tú kia có hơi kinh ngạc.

"Hiện tại vẫn không phải lúc quyết chiến, liều chết với ngươi sẽ bị kẻ địch có tâm thừa dịp chiếm tiên cơ." Đại Địa không giấu giếm, hắn hờ hững mở miệng nói.

An Lâm hơi bất ngờ: "Hình như ngươi không có bao nhiêu lòng thù địch với ta nhỉ?"

"Còn muốn đánh nữa không?" Thiên Thần Đại Địa hờ hững hỏi.

Không thể tưởng tượng cảm giác sợ hãi đó là như thế nào.

Cảm giác mạnh mẽ, cảm giác nghẹt thở, cảm giác nhỏ bé... Lúc này, vô số xảm xúc tiêu cực ùa vào lòng.

Nhưng đây chẳng phải là chiêu thức quấy nhiễu tâm trí địch thủ.

Mà là một loại rùng mình và sợ hãi sinh ra từ bản năng.

"Đậu má người!!" An Lâm vốn là người có tích cách thô lỗ, mặc dù có sợ hãi nhưng cũng có ý chí chiến đấu vô hạn, Thiên Đạo Nhất Quyền đấm xuống càng kiên quyết hơn.

Ầm!!!

Trời đất đồng thời chấn động một cách đột ngột.

Ánh sánh ngũ sắc và Thần quang xanh vàng va chạm vào nhau, hủy thiên diệt địa như hai hành tinh va chạm.

Phạm vi khu vực mấy trăm dặm hóa thành một mảng trống rỗng.

Thiên Thần Đại Địa không hề khách sáo đấm một quyền về phía An Lâm.

An Lâm đuổi theo Ôn Độ Thiên Thần, không đơn thuần là muốn giết Ôn Độ Thiên Thần mà là dụ dỗ hắn kéo giãn khoảng cách với Hứa Tiểu Lan, như vậy Hứa Tiểu Lan sẽ có cơ hội ở không bị quấy nhiễu rồi giết chết Tâm Tương Thiên Thần!!

Vẻ mặt của Thiên Thần Đại Địa thay đổi, cuối cùng hắn cũng biết ý đồ của An Lâm.

Tâm Tương Thiên Thần lại bị đao của Hứa Tiểu Lan chém thành hai nửa một lần nữa!

Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ phía xa xa.

Có đáng không?

Lúc này Ôn Độ Thiên Thần mới tỉnh ra, vì cứu bọn họ nên Thiên Thần Đại Địa mới tới đây!

"Dạ!"

Ôn Độ Thiên Thần cung kính gật đầu, hắn hóa thành một vệt sáng rực cháy bay về phía xa.

Nhưng hắn còn chưa chạy khỏi trăm dặm, bỗng nhiên đã cảm giác bên người có hơi thở kinh khủng đến gần.

"Đồng hương, đừng đi!!" Tu sĩ mặc bạch y nhanh nhẹn, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn rồi bổ xuống.

Ôn Độ Thiên Thần kinh hãi.

An Lâm điên rồi à, hắn ta không biết Thiên Thần Đại Địa đang ở trên chiến trường sao? Không ngờ hắn còn dám bỏ Thiên Thần Đại Địa để tới giết hắn? Đây là hành động vả mặt trần trụi!!

Quả nhiên, sau một khắc, Thiên Thần Đại Địa đã xuất hiện ở cạnh sườn của An Lâm, nắm đấm hàm chứa chứa ánh sáng xanh vàng sắp đập tới.

An Lâm có thể chống cự lại một kích của Thiên Thần Đại Địa rồi ra tay với Ôn Độ Thiên Thần, làm như vậy có lẽ hắn có thể giết chết Ôn Độ Thiên Thần, nhưng bản thân hắn cũng có thể bị đập chết.

Lúc này, Thiên Thần Đại Địa đã quay đầu, giọng điệu bình thản: "Còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau trốn?"

Lại làm Thiên Thần Đại Địa bị thương?!

Không ngờ An Lâm hắn...

Ôn Độ Thiên Thần sau lưng Thiên Thần Đại Địa trợn to hai mắt, không ngờ trong lúc nhất thời lại quên hít thở.

Thiên Thần Đại Địa cũng không thể gỡ bỏ toàn bộ sức mạnh của An Lâm, hắn cũng bị chấn lui về phía sau mấy bước, nắm đấm lóng lánh như vàng ngọc bốc lên vệt khói trắng, mơ hồ lộ ra một vết rạn.

Cánh tay An Lâm nổ tung, trong khi máu tươi bắn tung tóe, xương cốt trong máu thịt lại bị chấn nát trong nháy mắt, cơ thể bị sức mạnh khổng lồ xung đột đến mức trực tiếp bay ngược mấy chục nghìn mét.

An Lâm ra quyền đón lấy.

Oành!!!

Lực lượng kinh khủng đụng nhau rồi nổ tung, lực lượng Đại Địa thuần túy nhất, mênh mông nhất hung hãn đập về phía An Lâm, khiến cánh tay An Lâm lại rạn nứt một lần nữa vì không chịu nổi lực đấm cực kỳ to lớn kia, cơ thể bay ngược về phía sau như đạn pháo.

Nhưng nhờ sức khôi phục nghịch thiên, trong lúc bay ngược, cánh tay hắn đã khép lại một lần nữa, sau đó hắn bất ngờ dừng lại giữa không trung rồi đánh về phía Thiên Thần Đại Địa.

Không ngờ An Lâm lại chủ động ra quyền với Thiên Thần Đại Địa.

Thiên Thần Đại Địa trở tay đánh trả.

Thình thịch oành!!

Hai người lại lần nữa so găng mấy quyền.

Lần nào An Lâm cũng nằm trong thế bất lợi tuyệt đối, nhưng không biết Thiên Thần Đại Địa đang sợ hãi điều gì mà không giết An Lâm, càng không dùng hết sức.

An Lâm biết rõ hiện tại, một lực chiến thông thường căn bản không phải đối thủ của Thiên Thần Đại Địa.

Hắn nghĩ như vậy nhưng những người đang xem cuộc chiến không nghĩ như vậy! Bọn họ nhìn hai bên không ngừng va chạm kịch liệt, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy, chỉ có thể thấy từng đợt năng lượng kinh khủng nôt tung trong hư không, bọn họ bắt đầu dồn dập trợn mắt hốc mồm, dường như mọi thứ trước mắt đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

An Lâm...

Không ngờ có thể đánh ngang sức với Thiên Thần Đại Địa!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận