Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2218: Thực tập sinh duy nhất

Kim Phi Hồng biểu diễn xong, xuống đài ở trong tiếng vỗ tay.

Trên mặt của hắn vẫn có vẻ kiêu ngạo khó có thể che dấu.

Có thể làm cái thang của Cổ Thu ở trước mặt sáu vạn cao tầng của Thái Sơ Thánh Địa, đây thật sự là một chuyện rất vinh quang, ít nhất là hắn cảm thấy như vậy.

Kim Phi Hồng trở lại phía sau màn, thấy An Lâm còn chờ lên sân khấu ở bên cạnh.

Hắn đi về phía An Lâm, cứ như thể bạn già khẽ mỉm cười với An Lâm.

Trên mặt Kim Phi Hồng căn bản không có vẻ giận dữ gì, nhưng ánh mắt khi nhìn An Lâm lại tràn đầy coi thường, giống như đối phương chính là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.

"Nhìn thấy chưa, chênh lệch giữa ngươi và chúng ta?"

"Thực tập sinh... Đừng tưởng rằng ngươi có thể lên sân khấu biểu diễn, liền cảm giác mình có bao nhiêu lợi hại, ngươi chỉ có tác dụng gom cho đủ số mà thôi."

Kim Phi Hồng thấy thiếu nữ nhảy ra, hai mắt híp lại: "Ha hả, thực tập sinh, bây giờ ngươi đã luân lạc tới mức để cho một cô bé ra mặt vì ngươi sao?"

Sau này hắn còn rất nhiều thời gian để chơi cùng An Lâm, tối nay chỉ là mở màn mà thôi, hoặc nói cơn ác mộng của Lưu Đại Bảo chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Kim Phi Hồng rất hưởng thụ cảm giác như thế.

Kim Phi Hồng thấy trên mặt An Lâm không cách nào che dấu lo lắng, khóe miệng khẽ giơ lên, tựa như nhìn một con cừu nhỏ đang lạnh run, không dây dưa nữa, trực tiếp đi ra.

Hắn biết, là thực lực của hắn, khiến cho An Lâm cảm thấy sợ hãi, thế nên chỉ có thể dùng loại vẻ mặt này để ứng phó.

Mà là lo lắng làm như thế nào mới có thể có hoa phiếu vượt gấp đôi số hoa phiếu của Cổ Thu...

"Nếu là ngươi lên sân khấu ngay sau Cổ Thu, ngươi sẽ bị người xem coi là phân đi?"

An Lâm từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, không phải không cách nào phản bác, mà là hắn còn đang suy nghĩ chuyện lên sân khấu, Kim Phi Hồng nhìn vào thì tưởng hắn thật sự lo lắng.

Hắn thích xem người trêu chọc hắn, từng bước đi vào đầm lầy, từng bước lâm vào tuyệt vọng trước thực lực cường đại của hắn, cuối cùng hoặc là hỏng mất hoặc là cầu xin tha thứ.

Kim Phi Hồng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của An Lâm, cười lên rất rực rỡ.

"Hi vọng ngươi có thể biểu diễn thật tốt, trở thành nghệ sĩ có ít hoa phiếu nhất cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng để khán giá đuổi xuống đài nhé..."

Lúc này, người chủ trì Hồng tỷ lên đài rồi.

"Kim Phi Hồng, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Đại Bảo ca là thực tập sinh được các kim bài đám đạo sư công nhận, ngươi có tư cách gì mà mắng Đại Bảo ca?! " lúc này Oánh Bảo đột nhiên đứng dậy, trợn mắt nhìn Kim Phi Hồng nói.

Nàng mỉm cười tuyên bố người biểu diễn tiếp theo.

Chẳng qua không phải là lo lắng vì sợ bị người xem mắng xuống đài.

Tiếp sau danh bài biểu diễn sau Kim Phi Hồng, là một màn trình diễn mà không một khán giả nào có thể dự đoán được.

"Thực tập sinh Lưu Đại Bảo? Bây giờ thực tập sinh cũng có thể biểu diễn ở đêm hội với cấp bậc như thế này ư? Chẳng lẽ Hồng Mặc phường muốn ra sức bồi dưỡng vị người mới này!"

"Nấu nướng cũng có thể làm thành vũ đạo ư? Đây là cái kiểu chương trình khôi hài gì mới sao?"

Bọn họ đều muốn nhìn một chút, là tên nhãi nhép nào lại dám lên đây khua chân múa tay.

Tiếng nói vừa dứt, người xem ở cả hội trường đều ngây ra như phỗng.

Ở dưới sự chú ý của vạn chúng, một nam tử mặc áo trắng, cầm trong tay cái chảo màu đen, bắt đầu xuất hiện ở trung tâm sân khấu, cầm cái chảo và cái xẻng, bày một cái tư thế nấu nướng vừa quái dị vừa có vẻ rất anh tuấn.

"Kế tiếp cho mời thực tập sinh Lưu Đại Bảo, biểu diễn cho chúng ta ca khúc, vũ điệu nấu nướng!"

"Còn có còn có, cái tên Lưu Đại Bảo này thoạt nhìn còn rất đẹp trai, đặc biệt là lúc tập trung ánh nhìn..."

"Nói thật chứ ta cảm thấy cái tư thế này rất chuẩn xác."

"Phốc... Đây là cái tạo hình gì vậy? Hắn thật sự định diễn hài hả?"

"Ta không nghe lầm chứ? Vũ điệu nấu nướng?"

Thực tập sinh và các nghệ sĩ danh bài đều đưa mắt nhìn vào giữa vũ đài.

Kim Phi Hồng cũng ở đó, trên mặt còn treo nụ cười.

Hắn đang chờ An Lâm bị bêu xấu.

"Ha hả, Hồng Mặc phường đã luân lạc tới mức này rồi ư?"

Đây là thực tập sinh a! Chỉ sợ là đây là thực tập sinh duy nhất được biểu diễn ở đêm Hồng Mặc đi?

Những màn biểu diễn nối tiếp sau màn biểu diễn của Cổ Thu đều khiến không nhiều người để tâm, nhưng giờ phút này ai cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang sân khấu, dĩ nhiên, những ánh mắt kia đều không phải là thiện ý.

Có người xem chất vấn, có người xem thì ngạc nhiên không dứt.

Một cái người xem phát hiện điểm sáng, nhưng là chỉ coi đây là một màn trình diễn hài hước.

"Cố gắng lên! Đại Bảo ca! " Oánh Bảo ở phía sau đài hô tiếng cổ vũ.

Khác với lúc các danh bài và những cái tên đứng đầu bảng lên đài được nhiệt liệt hoan hô và cổ vủ, An Lâm lên đài chỉ có tiếng vỗ tay cho có lệ cùng với tiếng cười phát ra từ nội tâm.

Không có biện pháp, cái tạo hình này thật sự rất khác biệt.

Lúc này, An Lâm đã bắt đầu chào hỏi người xem.

"Chào mọi người, ta là thực tập sinh Lưu Đại Bảo, sở trường là biết nấu ăn, khiêu vũ và nghịch ngợm. Tiếp sau đây ta sẽ cho mọi người một màn biểu diễn vũ đạo rất đặc biệt."

An Lâm vừa dứt lời, âm nhạc sống động liền kịch liệt vang lên.

Ngay sau đó, tay cầm chảo đen tay cầm xẻng, hắn bắt đầu chuyển động ở trên hư không, toát ra một loại mỹ cảm đặc biệt rất khó tưởng tượng, khiến cho đám khán giả đều đọng lại nụ cười ở trên mặt.

"Cái... Cái vũ đạo này..."

Thì An Lâm đột nhiên móc ra một con gà từ trong nhẫn không gian!!

Trong lúc khán giả đèu cho là buổi biểu diễn tựu sẽ kết thúc ở đây.

An Lâm đã lấy danh hiệu thần bếp của Thiên Đình ra để đánh cuộc trong màn biểu diễn này!

Nói riêng về thủ pháp biểu diễn, cùng với đạo cảnh, vũ điệu nấu nướng của An Lâm đã có thể so với cấp bậc của cái tên đứng đầu bảng, xem vũ đạo hồi lâu, thậm chí khán giả còn có cảm giác bụng đang sôi lên, đều muốn ăn chút gì đó.

Đây là đãi ngộ mà Kim Phi Hồng chưa từng có được.

Ba cái tên đứng đầu bảng đều đang chuyên chú nhìn An Lâm biểu diễn.

Hơn nữa những động tác này, lại càng cao cấp, càng thêm phù hợp với đại đạo, thậm chí còn vượt ra khỏi phạm vi vũ đạo mà bọn họ hiểu được!

Long Hoàng trợn mắt há hốc mồm.

Linh Hoàng là một tồn tại với hình dáng của một đứa trẻ u ám, thời điểm hắn thấy cái vũ đạo này, liên trực tiếp bay lên.

Hồng hoàng khu thứ tám, là là nữ tử mặc vũ y nghê thường màu đỏ, cũng đứng bật dậy, hai tròng mắt nở rộ tia sáng kỳ dị: " Hồng Mặc phường của ta, lại có người mới xuất sắc như thế này ư?"

Các trưởng khu đều rung động, càng đừng nói tới khán giả.

Lúc trước bọn họ còn bày ra dáng vẻ chế giễu chẳng thèm ngó tới, hiện tại đã trực tiếp bị chấn động đến mức nói không ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, cảm thụ được nét đẹp đặc biệt nà một cách tự nhiên, tựa như tuân theo thiên đạo, hết thảy vừa thư thái vừa đẹp mắt.

"Người này... Là thực tập sinh, Lưu Đại Bảo? " bên bệ cửa sổ ở phòng xem độc lập, Vân Tiên lẳng lặng đứng nghiêm, có phần thất thần mà nhìn nam tử trên đài.

"Thật sự là một đối thủ đáng sợ a... vũ đạo của ta lại gặp phải khiêu chiến... " Kim Luân Vũ Đế ở bên căn phòng bên cạnh cũng lên tiếng than hãi.

Cổ Thu cũng mở ra cửa sổ xem phòng của độc lập, nhìn nam tử cầm trong tay cái chảo và cái xẻng khiêu vũ giữa vũ đài, hai tròng mắt ôn hòa như nước, chỉ nhìn chứ không nói một lời.

Lúc trước An Lâm biểu diễn cho bọn hắn cũng không có mang cái xẻng!

Ngay cả mấy đạo sư kim bài kia, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Vô số người đều kinh hãi, bao gồm Oánh Bảo.

"Cái xẻng chuyển tựa như lật đảo thiên địa Càn Khôn, cái chảo tựa như có thể hòa quyện thiên địa cùng với đạo ý, trong lúc đảo hất có thể thấy được Càn Khôn!"

Kim Phi Hồng trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó không.

"Làm sao có thể thế được?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận