Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1248: Oai phong thần khí

An Lâm đột ngột lui đi!

Nhưng Tiểu Tà lạnh lùng cười một tiếng: "Mắng tôi xấu xí, mối thù này, bây giờ tôi phải báo!"

Ầm!

Không gian đột nhiên bắt đầu biến hình, vặn vẹo.

Dưới bức xạ của thần quang đen nhánh, trời đất đột nhiên thay đổi hình dáng.

Đó là một nơi trên dưới trái phải không một bóng người, không cảm nhận được không gian.

Tất cả đều là bóng tối hư vô, chỉ có Tiểu Tà đứng ở trong bóng tối cười.

"Đây... Đây lại là lĩnh vực thần kiếm!"

Nó vô cùng tinh khiết, lại đầy ắp thần ý vô tận, trên hết, nó khiến cho người ta như nhìn thấy thần linh thật sự, sinh lòng thần phục.

An Lâm biết không thể do dự nữa, lập tức dùng thuật Đóa Quy Quy!

Vô số thần phù đen nhánh, hiện lên trên kiếm, không ngừng quấn quanh lên như rồng lượn.

Tiểu Tà đang muốn đùa thật á!

Tiểu Tà cười lạnh một tiếng, giọng trong trẻo lạnh lùng bướng bỉnh nói: "Chủ nhân ngu ngốc của tôi ơi, anh nên trả giá thật lớn về lời anh nói..."

"Rất tốt, như vậy mới có tư cách luyện kiếm cùng tôi." Tiểu Tà thấy cảnh này, ngược lại càng hưng hơn, kiếm ý của kiếm Thắng Tà cũng tăng lên đến đỉnh phong.

"Đồn rằng mỗi một linh thần khí sinh ra, đều trải qua vô số năm tháng mài mòn, xác xuất để có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực riêng của mình rất nhỏ! Nó mới đột phá mà đã có lĩnh vực đáng sợ như này... Chuyện này không thể nào!" Dạ Đế không nhịn được ngạc nhiên nói.

Lúc ánh sáng xanh rực rỡ, một vỏ rùa cực kì sáng chói bắt đầu xuất hiện, bao bọc chặt chẽ quanh thân thể.

Nó đặt ngang kiếm trước người, thanh kiếm âm u cô quạnh chấn động tâm phách!

An Lâm nghe vậy thì giật mình, kêu lên: "Tiểu Tà, đều là hiểu lầm mà! Nhóc nghe tôi giải thích!!"

"Mẹ nó, đây là loại kiếm ý kinh khủng gì thế?" An Lâm chỉ cảm thấy lạnh toàn thân, chỉ cần không để ý, giống như sẽ bị sức mạnh của Tiều Tà cắn nuốt.

Ánh kim sáng chói, như rạng đông xé tan bóng tối vô tận, cực kì chói mắt, uy năng lại kinh khủng đến mức tận cùng, An Lâm đã thi triển một kích mạnh nhất của thuật pháp hệ lôi!

Một luồng kiếm ý động trời như muốn cắn nuốt An Lâm, bắt đầu được thả ra ngoài.

Tiểu Tà cười híp mắt nhìn An Lâm: "Miệng của anh cũng thiếu dạy dỗ!"

Dưới trạng thái Đóa Quy Quy, cho dù là công kích của Phản Hư đỉnh phong, cũng có thể chống đỡ được một thời gian.

"Nhóc đúng là thiếu dạy dỗ!" An Lâm nổi giận, núp bên trong vỏ rùa, hơi mở ra một lỗ nhỏ, dùng một thuật tăng cường lôi thuật Kim Hư Lôi Quang về phía Tiểu Tà!

Kim Hư Lôi to lớn như kim long bất ngờ tập kích, bắt đầu chôn vùi thành hư vô.

Lưỡi kiếm vô hình, hoặc có thể nói, bóng tối không có chỗ nào không có mặt, chính là chiêu kiếm của Tiểu Tà!

Xoẹt!

Tay Tiểu Tà cầm kiếm Thắng Tà, vung về phía An Lâm ở xa.

"DM, đây là loại thao tác gì vậy? Gâu!" Đại Bạch há rộng miệng chó.

"Lăng Thiên Thắng Tà, chôn vùi!"

An Lâm lấy lại tinh thần trong một giây, che toàn thân, mặt đầy vẻ xấu hổ, trợn mắt nhìn Tiểu Tà, giận dữ hét: "Tiểu Tà, tôi sẽ không để yên cho nhóc đâu!!"

Hắn cảm thấy kiếm linh đánh chủ nhân, đã quá đổi mới tam quan rồi, lại không ngờ rằng, còn có thể thấy một cảnh kiếm linh lấy hết quần áo chủ nhân...

"Bình thường mấy cô gái kiếm linh nhỏ này đều chơi đùa với hắn như vậy sao?" Mặt Dạ Đế đầy vẻ cả kinh hỏi.

Trong phạm vi lĩnh vực của kiếm, như có chấn động kì dị bay tới theo kiếm ý.

Hắn cảm thấy cả người như muốn nổ tung!

Trước Dạ Đế và mắt chó ngây ngô của Đại Bạch, quần áo An Lâm hóa thành hư vô.

Hắn mặc một cái quần lót, trơ trụi đứng tại chỗ, mai rùa nửa trong suốt, không có cách nào che đi cảnh xuân rực rỡ trên người hắn...

Răng rắc...

Sắc mặt An Lâm thay đổi, thầm nghĩ mình toi rồi.

Đây là loại công kích quỷ dị gì?!

An Lâm giật mình trong lòng, đang muốn lui về phía sau, lại phát hiện kiếm ý của Tiểu Tà xuyên thấu giáp rùa vô cùng cứng rắn, trực tiếp ảnh hưởng lên người hắn!

Tiểu Tà lộ ra dáng vẻ như tiểu ma nữ đùa dai được như ý, cười "khì khì khì".

"Chao ôi, vừa mới khiến quần áo của anh nổ tung, là tôi sai rồi, đáng ra tôi nên làm nổ cả quần lót của anh mới đúng..."

Đôi mắt đẹp của Tiểu Tà chuyển động, liếc toàn thân An Lâm một cái, mặt tròn chợt đỏ ửng, rời ánh mắt đi.

An Lâm nghe được lời nói của Tiểu Tà, chỉ cảm thấy dưới thân lạnh toát.

Tiểu Tà chém một kiếm kia quả thật quá quỷ dị, có thể trực tiếp khiến đồ vật của đối phương biến mất, nếu muốn làm vậy với quần lót nhỏ của hắn, chỉ cần sơ ý làm quá mức một chút, em trai nhỏ của hắn cũng bị biến thành không có, vậy hắn phải tìm ai nói lí lẽ đây?

Vừa nghĩ tới đây, An Lâm nổi cơn tam bành.

"Tiểu Tà, đủ rồi đấy nhé, đánh tiếp nữa thì ông đây không khách khí đâu!"

An Lâm trợn mắt nhìn cô gái quần áo đen cách đó không xa, đằng đằng sát khí.

Tiểu Tà gật đầu một cái, trời đất biến hóa lần nữa, mọi người lại trở về chỗ cũ.

"Không muốn, anh đừng tới đây!"

"Ha ha, tôi muốn làm gì? Không phải đã nói rồi sao? Thấy nhóc mệt mỏi như vậy, tôi xoa bóp giúp nhóc nha..." An Lâm chìa móng ma của hắn ra, đưa về phía Tiểu Tà đang run bần bật.

Lần đầu tiên dùng lĩnh vực, lần đầu tiên dùng chiêu thức mạnh kia, đúng là gần như tiêu tốn tất cả sức mạnh của nó, bây giờ thật sự có thể nói nó là một bé gái tay trói gà không chặt...

"Anh... Anh muốn làm gì?" Tiểu Tà luống cuống...

An Lâm cười khà khà, có thể tùy tiện cướp đi kiếm Thắng Tà như vậy, điều này chứng tỏ Tiểu Tà còn yếu hơn trong tưởng tượng của hắn.

"Nhưng tôi là người luyện hóa kiếm Thắng Tà, chủ nhân của nhóc đó! Nhóc có mệt mỏi hay không, chẳng lẽ tôi không biết sao? Yên tâm, nhóc mệt mỏi, tôi xoa bóp giúp nhóc là được..."

"Lần này tôi cho anh chút dạy dỗ, lần sau anh còn không tiếc lời, đừng trách tôi hạ kiếm vô tình!" Tiểu Tà cao ngạo hất cằm, trên khuôn mặt tròn vo đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo.

Dứt lời, nó chuẩn bị nhảy vào bên trong kiếm Thắng Tà.

Nhưng trong lúc bất chợt, tay nó bị An Lâm bắt được.

Tiểu Tà có chút ngạc nhiên nhìn về phía An Lâm.

Lại thấy An Lâm tươi cười nói: "Ở vực sâu Vạn Ác, nhóc vẫn luôn đi bộ đến bây giờ, sao thế, sao bây giờ đột nhiên lại muốn quay về?"

Đối mặt với câu hỏi của An Lâm, sắc mặt Tiểu Tà có chút mất tự nhiên.

Đôi mắt trắng đen rõ rệt của An Lâm, nhìn thẳng vào Tiểu Tà, cười một tiếng tà mị nói: "Sao nào, có phải mệt mỏi hay không? Dùng một chiêu rất mệt mỏi nhỉ..."

"Anh...!" Tiểu Tà cắn chặt môi dưới, đang muốn nâng kiếm che trước người.

Động tác của An Lâm nhanh hơn, trong nháy mắt đã tách cổ tay Tiểu Tà ra, đoạt kiếm Thắng Tà về.

An Lâm thấy Tiểu Tà thu lĩnh vực đi, cuối cùng cũng thu mai rùa của mình vào, đồng thời thay quần áo mới.

Quá quỷ dị, cho dù là thần khí, cũng nên có dấu vết mà lần theo mới đúng!

Hắn có thể cảm nhận được kiếm ý, có thể cảm nhận được sức mạnh chấn động, nhưng không cảm giác được hình dáng sức mạnh... Nói cách khác, hắn cũng không biết, tại sao Tiểu Tà có thể qua một lớp mai rùa, trực tiếp chém quần áo An Lâm mất tiêu...

Dạ Đế có chút không hiểu kiếm chiêu của Tiểu Tà.

Lần đầu tiên Đại Bạch thấy An Lâm bị đánh đến mức không thể chống đỡ, chủ động nhượng bộ.

Đông Dương vẫn nằm trên đất rên rỉ như cũ, trên mặt Dạ Đế và Đại Bạch, hiện lên vẻ kinh hãi khó che giấu.

"A...! Cứu mạng!"

Tiểu Tà hét ầm lên.

Nhưng An Lâm cũng sẽ không khách khí, hai tay điên cuồng nắn bóp trên mặt Tiểu Tà!

Tròn vo, trắng nõn nà, nắn bóp ấm áp mềm mại, còn vô cùng co giãn, gương mặt tròn trịa còn có thể bóp thành đủ loại hình dáng, cảm giác toàn bộ cái tay đều biến đổi rồi.

Nói tóm lại, chỉ một chữ thôi, sướng!!

Dạ Đế có chút mờ mịt nhìn một cảnh trước mắt này, lẩm bẩm nói: "An Lâm đạo hữu và cô gái kiếm linh nhỏ này, bình thường đều chơi như vậy sao?"

Ý trong lời nói của hắn là chỉ việc đánh một trận, sau đó cởi quần áo, nắn bóp mặt.

Đại Bạch: "... Gâu gâu!"

Tiếng cười như tiểu nhân đắc chí của An Lâm vang vọng trong vực sâu Vạn Ác.

"Ha ha ha... Cái mặt này, ông đây muốn bóp cả ngày!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận