Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1903: Muốn hái mặt trăng xuống cho ngươi

An Lâm và Hứa Tiểu Lan dừng bước, nhìn về người đàn ông phía trước với vẻ nghi ngờ.

Người đàn ông trước mắt nhấc mũ lên, một mái tóc dài tuyệt đẹp màu xanh lam xõa xuống vai, trên gương mặt đẹp trai là đôi mắt thuần túy lại trong veo, nước da trắng nõn óng ánh như ngọc.

An Lâm nhìn chăm chú trong chốc lát, đối phương trông rất lạ, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc kỳ dị.

"Ngươi là ai?" An Lâm hỏi.

Người đàn ông đó không hề trả lời mà yên lặng nhìn hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan, nhe răng nở nụ cười: "Một nam một nữ, một Phản Hư đỉnh cao, một Hợp Đạo đỉnh phong... Thật không dám tin rằng con trai của ta lại chết ở trong tay các ngươi, nếu không phải ta cưỡng ép sưu hồn mấy con Ứng Long Phản Hư thu được một phần thông tin rồi tiến hành thôi diễn, thì thật sự không thể phát hiện chuyện này là do các ngươi làm..."

"Ngươi đang nói cái gì đó?" Hứa Tiểu Lan mang vẻ mặt không hiểu ra sao, một tay đã đặt lên trên vỏ kiếm.

"Ha ha ha..." Người đàn ông nở nụ cười, thân thể đột nhiên biến mất trong bầu trời đêm.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều ngẩn mặt ra.

Lời còn chưa nói hết, toàn bộ Thiên Vân Tinh đột nhiên truyền đến một âm thanh uy nghiêm vô tận.

"Sát Nhữ Đẳng Giả, Bắc Lạc Thiên Vương!"

"Đi rồi?" Hứa Tiểu Lan hơi nghi hoặc một chút.

"Hôm nay, ta sẽ giết chết các ngươi!! Nhớ kỹ tên của ta..."

Ánh trăng lành lạnh chiếu sáng mặt đất.

Đại danh của Bắc Lạc Thiên Vương, đương nhiên cô từng nghe qua. Ngoại trừ chuyện gánh họa trước đây, vị Bắc Lạc Thiên Vương này vẫn là thần linh Sáng Thế đã tập kích trấn áp Tây Lăng Thiên Vương, đồng thời chủ mưu giết chết Linh Tổ.

Dưới bóng đêm, sao dày đặc đầy trời.

Giọng nói hùng hồn vô biên, chấn động sinh linh của toàn bộ Thiên Vân Tinh.

Xung quanh trở nên an tĩnh.

Ba vầng trăng sáng ở ba hướng khác nhau của bầu trời đêm, rải xuống ánh sáng trắng bạc.

"An Lâm, Hứa Tiểu Lan, các ngươi trăm phương ngàn kế đặt bẫy, dẫn tộc Hoang Cổ đến xâm phạm vào lãnh địa Linh tộc của ta, diệt Vô Hồn Tinh của ta, thật sự các ngươi cho rằng làm như vậy là tốt đẹp sao?"

Nhưng rất nhanh, hắn cũng cảm giác được có điều gì đó không đúng.

Vẻ mặt An Lâm nghiêm túc: "Đừng lơ là, đối phương không đơn giản, có thể lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận chúng ta, thậm chí lặng yên không một tiếng động rồi rời đi, cho dù là sử dụng bí pháp nào đó, thì thực lực của hắn cũng..."

Ba vầng trăng sáng treo cao bầu trời.

"Lại là Bắc Lạc Thiên Vương!" Hứa Tiểu Lan biến sắc.

An Lâm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thầm nghĩ trước đó đối phương rõ ràng đã gặp mặt rồi, sao nói ngay trước mặt không được? Nhất định phải bay về phía bầu trời, chỉ là để nói một câu hùng hổ ở trên không trung sao?

An Lâm ngẩng đầu nhìn cảnh tượng diệt thế, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Bắc Lạc Thiên Vương, hắn ta ném mặt trăng trên trời xuống rồi?"

Hứa Tiểu Lan cũng kinh hãi rồi, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên mặt trăng càng lúc càng lớn trên bầu trời.

Đúng vậy, mặt trăng rơi xuống như vậy, tinh cầu này còn có chỗ nào là an toàn?

An Lâm trừng lớn hai mắt, một suy đoán vô cùng tồi tệ xông lên đầu.

Kết quả không đợi được An Lâm và Hứa Tiểu Lan, nhưng đợi được một mặt trăng...

Nhưng một vầng trăng trong số đó lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn trong tầm mắt của hắn...

Sinh linh trên toàn bộ tinh cầu rơi vào trong tuyệt vọng, chúng cũng không nghĩ đến, mặt trăng từng lặng yên lơ lửng trên không trung bầu bạn với chúng lâu như vậy, có một ngày lại rơi xuống từ trên bầu trời xa xôi, mà còn là rơi xuống một cách tàn nhẫn.

Chúng có nghĩ tới Bắc Lạc Thiên Vương sẽ phát hiện tất cả là An Lâm gây nên, nhưng không ngờ rằng đối phương sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy, ngay cả toàn bộ sinh linh của Thiên Vân Tinh cũng không buông tha!

"Mịa nó! Sao Bắc Lạc Thiên Vương đuổi tới nơi này rồi?! Đây là tiết tấu có thể chết rồng!" Côn Cổ tuyệt vọng tràn trề.

Không... Không phải chứ...

Một số ít cường giả còn có thể bay, còn có thể chạy, nhưng phần lớn sinh linh ngay cả bay cũng không biết đã tê liệt trên mặt đất, có tên thì liều lĩnh sử dụng trận Truyền Tống để chạy thoát.

Tuyệt vọng bao phủ trên toàn bộ tinh cầu.

Côn Cổ vốn rất vui vẻ, cuối cùng cũng làm xong trận Truyền Tống, đang chờ An Lâm và Hứa Tiểu Lan trở lại.

Mặt trăng nhanh chóng trở nên to lớn trong tầm mắt, cuối cùng đã bao trùm nửa bầu trời, thời điểm ma sát với tầng khí quyển đã dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực, giống như thiên thạch diệt thế từ trên trời rơi xuống.

Sinh linh trên Thiên Vân Tinh hoảng sợ, chạy trốn ào ào, nhưng lại không biết nên chạy đến đâu.

Bên trong mặt trăng còn ẩn chứa hồn lực chí cao vô thượng, cộng thêm lượng uy năng lớn, nếu như đập xuống hoàn toàn, không nói những cái khác, Thiên Vân Tinh chắc là sẽ bị đập đến nát bét!

Trên bầu trời đêm của Thiên Vân Tinh có ba mặt trăng to nhỏ không đồng đều, Bắc Lạc Thiên Vương rất chu đáo, ném một mặt trăng lớn nhất cho An Lâm, đúng, vị trí mặt trăng đập xuống chính là chỗ An Lâm đứng.

Cũng không ít đại năng Phản Hư liều mạng công kích mặt trăng đang rơi. Nhưng mặt trăng được hồn lực thuần túy mạnh mẽ cực hạn bao bọc, sự công kích của các đại năng, ngay cả lớp màng của mặt trăng cũng không phá tan được.

Tiêu rồi...

Đây là ý nghĩ duy nhất của các sinh linh.

Mặt trăng rơi xuống quá bất ngờ, thậm chí ngay cả đại trận tinh cầu cũng không kịp mở ra.

An Lâm ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, vô cớ mà vang lên một khúc ca: muốn hái một vì sao cho em... hái mặt trăng cho em... hái mặt trời cho em... những gì em muốn tôi đều cho em...

Bắc Lạc Thiên Vương là người đầu tiên hái mặt trăng xuống cho hắn.

Tâm trạng thật phức tạp.

Uy thế của năng lượng khổng lồ giáng xuống.

Mặt trăng còn chưa rơi xuống hoàn toàn, mặt đất đã không chịu nổi gánh nặng mà nổ tung.

Trên mặt hắn trách móc: "Đừng ném loạn đá như vậy, đập vào hoa cỏ nhiều thế này cũng không tốt."

An Lâm thấy thế một tay phất lên, gió lớn thổi qua mấy vạn dặm, chôn vùi sạch sẽ toàn bộ chỗ đá vụn.

Bầu trời đột nhiên có mưa thiên thạch.

Rầm rầm rầm...!!

Sấm sét giống như vô số dao mổ tia la-de, trong nháy mắt xé rách mặt trăng thành vô số đá vụn.

Ngàn tỉ đường sấm sét đột nhiên như mạng nhện, từ vết cắt lan ra cả hai nửa mặt trăng đang rơi.

Côn Cổ trợn to hai mắt: "Cắt... Cắt ra rồi?"

Phải biết, đây chính là một đòn ẩn chứa sức mạnh của Bắc Lạc Thiên Vương!

Sự chênh lệch giữa Hợp Đạo và Sáng Thế vốn rộng lớn như rãnh trời, nhưng bây giờ khoảng cách này lại bị Hứa Tiểu Lan kéo gần lại một cách vô hạn dưới tình huống không dựa vào sức mạnh bên ngoài?

Trên bầu trời bùng lên ngọn lửa hừng hực, mang theo mặt trăng với uy năng diệt thế đang rơi xuống, bị chém thành hai nửa chỉnh tề, sấm chớp còn đang điên cuồng tàn phá ở bên ngoài.

Tất cả sinh linh đều bị đường kiếm này chém cho kinh sợ.

Nhưng đây vẫn chưa kết thúc.

Động năng mà mặt trăng mang theo khủng bố quá mức, sau khi bị chém thành hai nửa tiếp tục rơi xuống, trực tiếp biến thành hai thiên thạch diệt thế, cứ đập xuống như vậy, Thiên Vân Tinh giống như viên thuốc!

"Hú..." Cô gái mặc áo xanh khẽ thốt một tiếng, khuôn mặt diễm lệ vô song hơi ửng hồng, khóe miệng giương lên một vệt cười, lưỡi kiếm Long Tước trong tay cô bất giác khẽ lật lại, bên trong lưỡi kiếm có Du Long mở hai con ngươi, "Lôi Long nứt!!"

Xoạt...

Ngay sau đó, thế mạnh áp đảo, toàn bộ mặt trăng đều bị một đường kiếm sấm sét xanh thẳm này chém, cắt thành hai nửa giống như cắt mỡ bò.

Cô cầm trong tay kiếm Long Tước, trên mặt không có chút sợ hãi nào, trái lại mang theo một chút hưng phấn, tàn nhẫn mà chém lên mặt trăng đang rơi xuống. Lôi uy tinh khiết thâm thúy đến cực hạn này ẩn chứa cảm ngộ chí cao của cô đối với đạo Chân Long một đạo, miễn cưỡng xé rách một lớp màng trên mặt trăng...

Hứa Tiểu Lan ra tay rồi!

Cô gái mặc áo xanh không ngại gian khổ xông về phía mặt trăng đang rơi xuống, chiêu kiếm xuất ra như rồng, ánh kiếm sấm sét màu xanh lam quét ngang qua trời cao ba vạn dặm, dường như sấm sét Du Long phá diệt ngân hà, trong phút chốc chiếu sáng tinh cầu thành ban ngày.

Một tiếng kiếm reo vang lên du dương, đột nhiên khuấy động mấy vạn dặm.

Ngay lúc tất cả mọi người tuyệt vọng.

Hứa Tiểu Lan quay người, mỉm cười nở nụ cười: "Cái này không phải là có anh ở phía sau em phụ trách dọn dẹp sao."

An Lâm gật gật đầu: "Phía sau mỗi một người phụ nữ thành công, đều có một người đàn ông mạnh mẽ yên lặng chống đỡ."

Hứa Tiểu Lan cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt đỏ lên, khẽ sẵng giọng: "Không nghiêm túc gì cả!"

Cứ như vậy, mối nguy mặt trăng của Thiên Vân Tinh rơi xuống đã được giải quyết trong lúc hai người nói cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận