Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1742: Vùng đất Linh Tổ ngã xuống

"Anh thế này là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!" Linh Cơ thở hổn hển nói.

"Cóc ghẻ có thể liên tục xông vào Tứ Đại Thánh Thú thử luyện, móc sạch tất cả truyền thừa của đại điện Linh Tổ hay sao?" An Lâm không chút tỏ ra yếu thế, mở miệng hỏi ngược lại.

Linh Cơ bị nghẹn lại, mặt đỏ bừng.

"Dù thế nào thì cho dù Linh Cơ tôi có chết, phải sống cô độc mãi mãi ở đại điện Linh Tổ, thậm chí cùng đến chỗ chết với đại điện Linh Tổ, tôi cũng sẽ không nhận anh là chủ nhân!"

Linh Cơ chỉ vào sống mũi của An Lâm, thở hổn hển nói.

An Lâm chớp mắt.

Lời này sao lại quen đến vậy?

Cũng vào lúc này, không gian đột nhiên rung lên.

"Ấy, đợi tôi với!" Linh Cơ đi theo sau An Lâm, cũng bay vào trong cửa ánh sáng.

Không gian nhanh chóng biến ảo, một tảng đá kỳ quái lởm chởm, khắp nơi hiện ra những chỗ kỳ dị với sắc thái hồn lực tươi đẹp xuất hiện ở trước mắt, xung quanh còn có những sinh linh linh thể vô hại bay lượn, tò mò quan sát An Lâm.

"Linh Tổ, đây là giọng nói của Linh Tổ, không ngờ ông ấy lại để lại quy định ẩn hình trong đại điện..." Linh Cơ tỏ ra rất hưng phấn, giống như đã phát hiện ra vùng đất mới.

Trong lòng An Lâm hiểu ra, đây là bí cảnh nhỏ trong đại điện Linh Tổ.

An Lâm nghe thấy câu nói này liền kinh ngạc. Không ngờ hắn lại đạt được thành tựu mới, mở được khóa nhiệm vụ ẩn nấp?

Một linh thể trắng tròn tròn, lại lặng lẽ đến gần, muốn hôn lên gương mặt của Linh Cơ, bị Linh Cơ tát cho một cái bay đi không chút khách khí.

Ở giữa đại điện rộng lớn đột nhiên xuất hiện một cửa ánh sáng.

Linh Cơ vừa xuất hiện, bọn chúng liền bay về phía Linh Cơ một cách thân mật.

Linh Cơ lại càng đứng ngây người tại chỗ.

Ngay sau đó, sự hào hùng lại khiến tâm trạng người ta phấn chấn thậm chí có giọng nói sùng bái nhẹ nhàng truyền đến: "Chúc mừng người thử luyện liên tục đạt được truyền thừa chính của thử luyện Tứ Đại Thánh Thú, bây giờ khởi động thử luyện ẩn nấp, thử luyện của Linh Tổ, hoan nghênh người thử luyện tham gia."

Một luồng sức mạnh không gian lớn mạnh truyền đến.

Hư Linh tộc chọn bạn trăm năm hình như không nhìn vào gương mặt, chỉ nhìn vào thuộc tính của linh thể.

An Lâm không chút do dự bước vào trong cửa ánh sáng.

Đây cũng là lý do tại sao lúc đó Linh Cơ biến thành một con quỷ với gương mặt dữ tợn, những đại năng siêu cấp của cấp Hợp Đạo như Kiếm Nguyên Đại Đế, Ma Cầu Hỗn Độn vẫn tập hợp lại dâng cao, nhao nhao bày tỏ sự say mê.

Một linh thể giang hai tay, phía dưới giống như bánh quẩy, đầu giống như cây nấm, hai tay vừa giang ra liền biến ra một bụi hoa hồng, lại dám mạnh dạn thể hiện tình yêu với Linh Cơ.

An Lâm nhìn thấy thú vị, xem ra ở trong Hư Linh tộc Linh Cơ cũng là nhân vật như nữ thần.

Linh Cơ khẽ nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cô liền giơ ngón tay thon nhỏ ra chỉ về một hướng, nói: "Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Linh Tổ, chính là ở hướng này."

Thuộc tính linh thể của Linh Cơ hẳn rất ổn, bây giờ Hư Linh tộc trong bí cảnh đều xông về phía cô, nhao nhao dũng cảm thể hiện tình yêu, nhưng rất nhanh chóng, đám Hư Linh tộc liền bị tính cách thô bạo của cô làm cho sợ hãi, rút lại không ít.

An Lâm trợn mắt, biểu cảm này là có ý gì, đây là chuyện đáng để tự hào sao?

Đúng vậy, chọn bạn trăm năm chỉ nhìn vào bên trong của bạn, chỉ nhìn vào linh hồn thú vị của bạn.

Tự mình đi giải thích?

Bây giờ nghĩ lại, Hư Linh tộc mới là chủng tộc lãng mạn nhất, không nhìn vào ngoại hình nhất.

Hắn đi vào trong hang động, tiếp tục tiến về trước hơn trăm mét, liền nhìn thấy một kết giới màu đỏ phòng ngự và ngăn cách ảnh hưởng của bên ngoài, cấp bậc của kết giới rất cao.

An Lâm không khỏi có chút mong đợi.

Linh Tổ đã chết rồi còn có thể đi giải thích sao?

Còn về ngoại hình? Xin lỗi, ngoại hình của Hư Linh tộc không cố định, một vạn Hư Linh tộc thì sẽ có một vạn ngoại hình kỳ lạ...

"Chủ nhân coi tiền bạc, thanh danh như rác rưởi, hiến tặng cả đời của người cho linh thể nghiên cứu. Ông ấy là người đầu tiên của Hư Linh tộc hoàn toàn xứng đáng, vì hàng tỉ sinh linh Hư Linh tộc, đã mở ra một con đường hy vọng đến thẳng Đại Đạo. Không tìm được sinh linh thứ hai vĩ đại như vậy!" Nói đến Linh Tổ, trong mắt của Linh Cơ liền toát ra sự sùng bái và hướng về khó có thể che giấu.

"Một sự tồn tại vĩ đại giỏi giang như vậy, một sự tồn tại vĩ đại không tranh giành với đời như thế, rốt cuộc vì sao ông ấy lại chết chứ?" An Lâm hỏi thắc mắc vẫn luôn nén trong lòng hắn.

Linh Cơ nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó trên khuôn mặt hiện lên một nét đau buồn, lắc đầu nói: "Chuyện này tôi không thể nói, đích thân Linh Tổ giao phó. Nguyên nhân thực sự cái chết của ông ấy chỉ có thể để chính ông ấy đi giải thích."

"Hư Linh tộc nhỏ yếu ở chỗ này nhiều như vậy, còn có không ít những gò đất cao thấp nhấp nhô, nhưng đều lộn xộn, chỗ nào mới là nơi Linh Tổ ở, thử luyện lại ở đâu?" Gương mặt An Lâm đầy sự khó hiểu nói.

"Sự khiêm tốn của chủ nhân tôi, sao lại là thứ anh có thể tưởng tượng?" Linh Cơ hất cằm nói.

"Ừm... Đường đường là Linh Tổ lại chôn thân mình ở chỗ này ư?" Đến chỗ này, cuối cùng An Lâm cũng cảm nhận được một luồng khí không giống bình thường. Nó vô cùng mỏng, nhưng lại không cách nào khiến người ta coi nhẹ, bởi vì hồn lực tỏa ra đó khiến thần hồn của An Lâm cũng cảm nhận được sự run rẩy.

An Lâm nghe vậy lập tức xuất phát, sau khi đi được mười mấy dặm đường, nhìn thấy một cái hang động xấu như ma, ở trên một cái gò đất xấu ma chê quỷ hờn.

Nó dường như còn có thể tiến hành quét nhìn cơ thể của An Lâm, sau khi xác nhận thần hồn của An Lâm có vài mùi vị đặc biệt, kết giới liền mở ra một cái cửa, thể hiện sự hoan nghênh.

An Lâm đi vào, chiếu vào trong tầm mắt là một phòng thí nghiệm loại lớn.

Phía trên có các loại máy móc kỳ quái, có loại máy móc vô cùng tinh vi chính xác và đắt tiền, cắt tách kim loại, định hình lại sinh mạng, đánh vào hạt cơ bản, cải tạo không gian, các loại chức năng gì cần có đều có hết, có thể so sánh với cảnh tượng nhìn thấy trong phòng nghiên cứu của Bạch Lăng. Có loại máy lại vô cùng cổ quái, giống như từng cái vạc nhỏ, dây khóa, cột hình quỷ có tuổi thọ lâu đời, phía trên có vô số chú văn và năng lượng kỳ dị.

An Lâm còn nhìn thấy được từng quái vật linh thể vẫn cất giữ ở trong đồ chứa trong suốt. Bọn chúng bị năng lượng đặc biệt nào đó bao lấy, vẫn có đặc trưng cơ thể sinh mạng, chỉ là rơi vào giấc ngủ say.

Hắn cũng đã nhìn thấy di thể của Linh Tổ, đó là một bộ xương cốt mặt mày thanh tú.

Bộ xương cốt chỉ to bằng đứa trẻ con, có đầu lâu của rồng, xương cánh của phượng hoàng, cơ thể của loài người. Nhìn vào những đặc trưng của bộ xương cốt, bốn cánh tay, hai cái chân cũng đều là loài người.

Còn tại sao An Lâm cho rằng đối phương là Linh Tổ, đó cũng là bởi vì bộ xương cốt nhỏ này lại tỏa ra hồn lực khiến hắn cũng cảm nhận được sự sợ hãi, chết rồi cũng không tan!

Linh Tổ cứ yên lặng ngồi trên một cái ghế thí nghiệm như vậy, phía trước là một bàn làm việc. Nó như vậy giống như đang dùng giọng nói mục nát kêu gào: Linh Tổ ta cho dù chết cũng phải chết trong phòng thí nghiệm!

Thật không hổ là người cuồng nghiên cứu.

Thân phận này tuyệt đối không phải hữu danh vô thực!

Làm gì có đại năng nào sau khi chết lại không làm một pho tượng vĩ đại ngang ngược một chút, một lăng mộ mênh mông tráng lệ một chút.

Nhưng vị Linh Tổ này lại không gò bó một kiểu, không hùa theo người khác. Nó lại ở trong phòng thí nghiệm cỏn con này, thi thể ngồi yên lặng. Đơn giản như vậy, phong cách cổ xưa như vậy, giống như thời gian ngừng lại tại giây phút sau khi nó chết này, cũng đã nói rõ theo đuổi của cả đời này của nó một cách sinh động.

Trong lòng An Lâm rất cảm động, nhưng sự chú ý vẫn đặt trên truyền thừa.

Hắn đưa ánh mắt nhìn lên trên một tấm đá đen nhánh dựng đứng bên cạnh Linh Tổ, phía trên dùng kiểu chữ màu trắng viết chi chít thứ gì đó.

An Lâm nhìn thấy mấy chữ to nhất ở trên đỉnh tấm đá đen, trong nháy mắt liền ngây người lại.

Phía trên bất ngờ viết: Muốn có được truyền thừa của ta sao? Muốn thu được sức mạnh danh tiếng tiền tài sao? Vậy thì làm đề thi đi! Trả lời đúng tất cả một trăm câu phía dưới, ta sẽ đưa tất cả cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận