Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1953: Chân ý của ánh sáng

Không ai biết Tiểu Hồng đã đi đâu.

Trước mắt bọn họ là một biển ánh sáng.

"Thật giống Bạch Nhật Phi Thăng" Bạch Lăng nâng mắt kính đang không ngừng nhảy số liệu lên, cười nói "Trạng thái bản thân lột xác đến một nơi khác để duy trì, hoàn toàn biến mất trên thế gian, không lưu lại một chút dấu vết, nếu như ngay cả nhân quả của bản thân cũng bị cắt đứt..."

Đột nhiên ánh sáng màu vàng kim phủ kín bầu trời!

Chân ý của đạo tràn ngập khuấy động cả một vùng đất trời, đồng thời ngưng tụ lại.

Ngay trong lúc đám đệ tử đang không ngừng kinh ngạc kêu lên, bóng tối thuần túy từ phía chân trời tràn xuống, như muốn xé rách ánh sáng vàng kim kia. Bóng tối thuần túy vô tận này, từng bước từng bước đâm thủng biển ánh sáng, nuốt trọn toàn bộ ánh sáng.

"Đây chính là kiếp nạn Thần Đạo của Tiểu Hồng sao? Thật quá đáng sợ..." Vẻ mặt của Tiêu Trạch nghiêm lại.

Từ trong bóng tối kia hắn cảm nhận được sức mạnh khiến mình hoảng sợ.

Bọn họ đều là chân long sống hơn mấy trăm ngàn năm đến triệu năm, từ cổ vực Thái Sơ đến đại lục Thái Sơ, tất nhiên biết nhiều kiến thức, biết được ý nghĩa của Thần Đạo ánh sáng có ý nghĩa như thế nào.

Đạo bao quát vạn vật, mạnh mẽ nhất.

"Sao bóng tối này thuần túy vậy, lẽ nào Thần Đạo của Tiểu Hồng không phải mặt trời, mà chính là... ánh sáng?" Tiêu Đồ ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng và bóng tối đang chém giết nhau trên trời cao, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Nhưng lại có mạnh yếu.

Đương nhiên, nếu như độ kiếp thành công, như vậy Thần Đạo của sinh linh sẽ được thiên địa đại đạo công nhận, có thể tồn tại mãi mãi trong trời đất, trở thành Thần Đạo hoàn chỉnh, từ đó sinh linh sẽ bất tử bất diệt.

Bây giờ Tiểu Hồng lấy ánh sáng để Hợp Đạo, một khi thành công thì sức chiến đấu sẽ khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mỗi một đại năng đỉnh cấp muốn Hợp Đạo đều phải qua độ kiếp Thần Đạo.

Ví dụ như các đạo như Ánh Sáng, Bóng Tối, Sống, Chết.

Có điều, sinh linh vẫn sẽ có kiếp nạn nhân quả trong sâu xa, đây cũng là lý do vì sao Hợp Đạo vẫn sẽ thường xuyên ngã xuống, có những kiếp nạn không phải ngươi cứ co đầu rụt cổ thì có thể tránh né được.

Kiếp Thần Đạo vô cùng kỳ quái, nó là nhằm vào Thần Đạo của người độ kiếp, tâm ma của người độ kiếp, vào những khuyết điểm trí mạng của người độ kiếp, bắt đầu tiến tới tấn công trên toàn bộ phương diện, nếu như trong lúc chống cự người độ kiếp không thể bảo vệ được Thần Đạo toàn vẹn hoàn chỉnh, giữ vững tâm cảnh hoàn chỉnh, thành công đánh ra một con đường thông thiên, vậy thì chỉ còn đường ngã xuống.

Đạo, không phân cao thấp.

Tiêu Đồ lắc đầu: "Chưa từng gặp, tôi sống gần triệu năm, cũng chỉ gặp ba đại năng Phản Hư có được Thần Đạo ánh sáng, nhưng trong lúc bọn họ độ kiếp, đều bị bóng tối nhấn chìm, không còn vết tích gì."

"Nếu thật sự là ánh sáng, vậy nếu Tiểu Hồng độ kiếp thành công, thì thật là lợi hại..." Tiêu Trạch nghe vậy cũng cảm khái.

Tiêu Trạch: "..."

Tiếp theo là đạo chỉ có một tính duy nhất ví dụ như Nhật Nguyệt, lại ví dụ như đạo của bốn Thánh Thú.

"Sư đệ, cậu đã từng gặp siêu cấp đại năng Hợp Đạo nào khống chế ánh sáng chưa?" Tiêu Trạch lẩm bẩm nói.

"Bạch tỷ tỷ." Diệp Linh hét lớn.

Sau nửa canh giờ.

Bạch Lăng chìm trong do dự.

Trên bầu trời, cuộc đọ sức giữa ánh sáng và bóng tối vẫn đang tiếp diễn.

Bạch Lăng nhìn thấy ánh sáng vàng trên bầu trời, đang nhanh chóng lụi tàn, chẳng mấy chốc biến thành mặt trời nhỏ.

Đột nhiên thấy thật lo lắng cho Tiểu Hồng.

"Tiểu Hồng!!"

Xung quanh bóng tối giống như có những cái miệng khổng lồ đáng sợ, từng miếng gặm lấy mặt trăng.

Rõ ràng là mặt trời, lẽ ra phải chiếu sáng cho trời đất, nhưng lại bị bóng tối vây quanh, giống như một vầng trăng hơn. Không, mặt trăng cũng có ánh sáng có thể chiếu tỏa trời đất, nhưng ánh sáng nó tỏa ra lại sẽ bị bóng tối hấp thu hết sạch, căn bản không thể phát ra.

Mọi người không biết tình hình trận chiến cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy biển sáng và bóng tối đang không ngừng chém giết nhau, ánh sáng màu vàng kim muốn chiếu rọi toàn bộ bóng tối, bóng tối thì muốn bao trùm toàn bộ ánh sáng.

Bất kỳ một bộ phận nào của ánh sáng cũng đều có thể là Tiểu Hồng.

Riêng điểm này đã rất khó tính toán rồi.

Trên đồng cỏ, các đệ tử trưởng lão bỗng kinh ngạc hô lên.

Ánh sáng chợt bắt đầu lụi tàn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Không đúng... Còn có một cách, sử dụng Khống Duy Ám Tương, ngưng tụ lại tất cả các chiều hướng không gian, sau đó bỏ toàn bộ ánh sáng của bầu trời vào trong rương, rồi tiến hành che lấp các hướng không gian, nói không chừng có thể chống lại với bóng tối vô tận này. Chỉ là không biết có thể thu lại nguyên vẹn Tiểu Hồng được không, nếu như không nguyên vẹn, nó có thể sẽ chết trong nháy mắt...

Bình thường mà nói, người độ kiếp đều có thực thể, lần này Tiểu Hồng đã trực tiếp biến thành ánh sáng, bảo Bạch Lăng làm sao để bảo vệ Tiểu Hồng đây, hoàn toàn bó tay!!

"Lần độ kiếp này đã vượt qua dự tính của tôi, tôi không chắc có thể bảo vệ được Tiểu Hồng..." Lòng bàn tay Bạch Lăng ướt đầy mồ hôi, hai mắt lóe lên một luồng thông tin lớn, suy diễn ra hình thái năng lượng vật chất.

"Tiểu Hồng trưởng lão!!"

Các đệ tử trưởng lão trên đồng cỏ lập tức xốc lại tinh thần, vô cùng căng thẳng, thậm chí có người hốc mắt đã đỏ hoe, không nhịn được mà rơi lệ, dường như nhìn thấy linh vật mà họ vô cùng yêu thích đang dần dần rời xa họ mãi mãi.

Tiểu Hồng đã cùng đường rồi, không còn thời gian do dự nữa đâu!

Bàn tay trắng nõn của Bạch Lăng mở ra, một khối hình lập phương màu đen kịt đang lơ lửng trong lòng bàn tay, dưới sự ảnh hưởng của khối lập phương mọi vật xung quanh dường như dừng lại, tựa như sinh ra một phạm vi độc lập.

Khống Duy Ám Tương!

Chỉ cần đưa Tiểu Hồng vào trong rương...

"Vèo!"

Mặt trời đã bị ăn gần hết trên không trung bỗng hóa thành ánh sáng vàng kim rơi xuống mặt đất, đập ra một cái hố to trong đại trận độ kiếp.

Tiểu Hồng mặc một bộ y phục màu đỏ, trên người chi chít vết thương nằm giữa cái hố lõm.

Từng ngọn thánh hỏa thiêu đốt bầu trời, mang đến ánh sáng vô tận.

Ngay sau đó, U La, Thiên Tần, Huyễn Kim, Thái Tinh...

Thánh hỏa màu lam xé rách bóng đêm, đóng băng tất cả.

Sắc mặt mọi người biến đổi, còn chưa làm gì mà.

Đột nhiên, thánh hỏa màu vàng vô cùng thuần khiết xé tan bóng đêm.

Các trưởng lão và Các chủ đều khẩn trương.

"Bạch tỷ tỷ! Đừng qua đây!"

Tiểu Hồng khẽ kêu lên một tiếng.

Bạch Lăng dừng chân lại, gương mặt có chút ngạc nhiên.

"Tôi còn chưa thua mà..." Gương mặt Tiểu Hồng quật cường nhìn vào bóng tối đang từ trên trời lao xuống: "Dù cho bóng tối có đè gãy sống lưng tôi, cướp đi tất cả của tôi, tôi cũng sẽ không thua..."

Bạch Lăng nghiến chặt hàm răng, sắp chết đến nơi rồi, còn nói cái gì mà chưa thua chứ, con vịt chết rồi mà vẫn mạnh miệng sao?

Những người khác cũng cảm nhận được bi tráng không thể diển tả được từ chỗ Tiểu Hồng.

Đúng lúc này, trên bầu trời đen tối, đột nhiên nứt ra một khe hở vô cùng lớn. Khí tức khủng bố khiến cho hàng triệu sinh linh phải nghẹt thở bao phủ trời đất, sắc mặt cường giả Tứ Cửu tiên tông đều thay đổi.

"Tình huống gì đây? Sao không gian lại nứt ra!!"

"Là địch tập kích sao? Toàn bộ chuẩn bị chiến đấu!!"

Bạch Lăng bước nhanh qua, đang định bảo vệ Tiểu Hồng.

Bóng tối bao phủ đầy trời, từ trên cao sà xuống, như muốn nuốt trọn cơ thể Tiểu Hồng.

"Phụt..." Tiểu Hồng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức nhanh chóng suy yếu, không chỉ có da thịt như ngọc đang trở nên xám xịt, ngay đến cả mái tóc dài đen nhánh cũng bắt đầu nhanh chóng khô héo, giống như là một bông hoa đang héo tàn.

Tiểu Hồng trưởng lão đẹp như vậy sao?

Đây là... Tiểu Hồng trưởng lão sao?

Khuôn mặt hại nước hại dân hiện ra trước mặt mọi người, khiến cho một số đệ tử nhìn đến ngây người.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, thánh hỏa phản chiếu gương mặt kiều diễm tinh xảo lạ thường của nó.

Đôi mắt có đôi chút ảm đạm của nó đột nhiên phản chiếu ra một bóng hình, một chàng trai mặc y phục trắng mà nó vô cùng vô cùng quen thuộc...

"Chủ nhân..."

Tiểu Hồng khẽ kêu lên một tiếng.

Tại thời khắc độ kiếp quan trọng nhất của nó, chủ nhân đã xuất hiện.

Nó không khỏi nhớ tới, thời khắc mà nó sắp biến thành hình người, chủ nhân cũng đột nhiên xuất hiện, chỉ có điều trực tiếp đặt mông xuống đè gãy một cành cây của nó, từ đó mới tạo ra một đoạn nghiệt duyên.

Lúc này, chủ nhân xuất hiện lần nữa, sẽ không đè nó chứ?

Tiểu Hồng nghĩ đến điều này, đột nhiên cười, cười đến rung động lòng người. Cơ thể của nó lần nữa trở nên lấp lánh rực rỡ, mái tóc khô héo cũng lại trở nên đen nhánh xinh đẹp một lần nữa.

"Tôi hiểu rồi, chân ý của ánh sáng!"

Tiểu Hồng đứng dậy, từ chỗ trái tim phóng ra ánh sáng màu vàng, sau đó giống như một lớp màng mỏng, như muốn ngăn cách với bóng tối đang sắp nuốt chửng nó.

"Phần lớn trong thế gian là bóng tối và hư vô, ánh sáng chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ, nhưng ánh sáng đại diện cho hi vọng, là khả năng vô tận."

Tiểu Hồng từng bước đạp lên bậc thang vô hình đi về phía trời xanh, đi về phía An Lâm.

Váy đỏ đong đưa, kiều diễm như lửa.

"Mỗi ngày tôi đều ca ngợi mặt trời, bởi vì mặt trời chính là nguồn sáng."

Rất nhanh, Tiểu Hồng đã đi đến trước mặt An Lâm, nhìn thấy chàng trai có hơi ngơ ngác và vui mừng trước mặt, đôi mắt cong lên cười nói: "Thứ mà tôi ca ngợi chân chính, thật ra chính là ánh sáng có thể mang đến tất cả hy vọng cùng những điều tốt đẹp. Chủ nhân... Cho dù thân ở trong bóng tối, cũng phải hướng về phía ánh mặt trời nha!"

Giọng nói yểu điệu lại vô cùng dễ nghe đang quanh quẩn bên tai An Lâm.

Tiểu Hồng nở nụ cười rực rỡ chói mắt, bóng tối vô tận trên bầu trời cũng theo nụ cười mà tan thành mây khói.

Ngày hôm nay, Tiểu Hồng dùng ánh sáng để Hợp Đạo, thành công bước vào cảnh giới Hợp Đạo!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận