Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1227: Cho mọi người mở mang kiến thức về kiếm pháp chân chính

"Bày kiếm trận!"

Triệu Tư Minh hét lớn một tiếng.

Sáu kiếm tu đứng vào những vị trí đặc thù, bắt đầu tạo ra một kiếm trận kỳ lạ.

Những huyết nhân kia chỉ cần tiến lại gần phạm vi kiếm trận, tất cả đều bị kiếm khí sắc nhọn chém thành hai nửa.

Huyết nhân cực kỳ hung hãn, dù cho uy lực của kiếm trận có khủng bố đến đâu, nhưng chúng vẫn không ngừng xông thẳng vào kiếm trận.

Tôn Vũ Lạc vô cùng đáng thương đứng một bên, lại một lần nữa bị đệ tử Thiên Kiếm tông bài trừ, nhưng cậu vẫn rất ra sức chém giết huyết nhân như trước đó, đồng thời còn tìm cơ hội chém nát hoa Mạn Đà Sa ở bên dưới.

An Lâm phóng Chu Tước Thánh Hỏa ra để bảo vệ thân thể, những huyết nhân đánh về phía hắn còn chưa tiến lại được phạm vi một trăm mét xung quanh hắn mà đã bị hòa tan thành khói xanh, biến mất không còn chút dấu vết.

Hắn cưỡi Đại Bạch, hất quai hàm, cứ thế nhìn đám tu sĩ Thiên Kiếm tông đang giãy giụa ở cách đó không xa.

Không lâu sau, lại có một huyết nhân xuyên qua được kiếm quang trùng điệp, vạch ra một vết máu mà chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình trên bắp đùi trắng nõn thon dài của Tuyết San!

Trong khoảng thời gian chưa đến một phút đồng hồ, sáu tu sĩ ngoại trừ Triệu Tư Minh có cảnh giới Phản Hư ra thì những người còn lại đều bị thương. Tôn Vũ Lạc cũng chịu không ít vết thương, nhưng vẫn cố kiên trì như cũ.

"Viên Điền!"

Số lượng huyết nhân nhiều đến mức khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng, bọn họ chỉ có thể không ngừng khua kiếm.

Một nam tu sĩ bị huyết nhân xé rách bụng, máu tươi tung tóe.

Tay hắn cầm thanh kiếm nhuốm máu, chém một nhát về chỗ An Lâm vừa đến.

Tuy rằng kiếm trận rất lợi hại, có thể tạm thời ngăn được sự tấn công của huyết nhân.

Cũng đúng lúc này, Triệu Tư Minh đột nhiên cắt một vết ngang cổ tay mình, máu tươi vẩy lên trên kiếm nhận, giống như huyết long xoay vòng vòng, kiếm thế cũng theo đó mà phóng lên tận trời cao, khí tức nhanh chóng tăng vọt đến Phản Hư trung kỳ!

"Áaaaa!"

Nhưng mọi người cũng sẽ có lúc mệt mỏi, đối mặt với sự tập kích liên tục không ngừng nghỉ của đám huyết nhân, sau khi đánh chết khoảng hơn một vạn huyết nhân, bọn họ liền bắt đầu xuất hiện sơ hở.

Tuyết San hét một tiếng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng kiên trì như cũ.

Một nhát kiếm cực kỳ mạnh mẽ quét ngang qua bầu trời, chém nát toàn bộ mấy chục nghìn huyết nhân ở phía trước thành huyết khí, một con đường tạm được coi là an toàn xuất hiện trước mặt mọi người.

Huyết ảnh liên tục không ngừng nghỉ mang theo hơi thở nguy hiểm đánh tới.

"Sư huynh!" Các đệ tử hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Triệu Tư Minh.

"Trốn mau lên! Để tôi yểm hộ cho mọi người!" Triệu Tư Minh quát to.

Chỗ này cách bên ngoài huyết trận gần nhất, là phương hướng chạy trốn tốt nhất.

Cảm nhận được sự chạy trốn của đám người, những đóa hoa Mạn Đà Sa trên mặt đất càng xoay chuyển kịch liệt hơn, huyết nhân cũng càng điên cuồng nhào về phía họ. Đây là một mảnh đất khát máu, chỉ cần là vật sống có ý muốn trốn thoát khỏi đây, thì tiến công của chúng sẽ trở nên càng thêm mãnh liệt!

"Cậu làm gì đấy? Cậu mau trốn theo họ ngay cho tôi!" Triệu Tư Minh đột nhiên quát lớn.

Chỉ thấy có đến mười tên huyết nhân đang đồng thời nhào về phía cô gái có dáng người cao gầy kia, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại từng tàn ảnh màu đỏ.

Năm đệ tử kia không do dự chút nào, bay theo con đường mà nhát kiếm kia xoẹt qua tạo ra.

Cô nhìn thấy toàn thân huyết nhân kia được bao bởi một lớp áo giáp cực kỳ quái lạ, lưỡi kiếm chém lên trên chiếc áo giáp thế mà chỉ tạo thành một vết rách nhỏ, mà không thể giết chết hoàn toàn huyết nhân đó!

Ngay cả An Lâm cũng không khỏi liếc nhìn Triệu Tư Minh bằng ánh mắt coi trọng hơn.

Phải chết ở cái nơi đáng sợ này rồi...

Tiêu rồi...

Huyết nhân mở miệng cười không thành tiếng, hai tay biến thành lưỡi liềm gặt hái sinh mệnh, chém xuống không chút lưu tình! Giây phút đó, đôi mắt đẹp của Tuyết San liền trừng to, không kịp làm ra bất cứ động tác tránh né nào!

Triệu Tư Minh sử dụng bí pháp khiến tu vi tăng vọt, mở đường cho mọi người.

Sắc mặt Tuyết San nhanh chóng biến đổi, thanh kiếm cầm trong tay vạch ra từng lưới kiếm sáng chói, chém những huyết nhân đang nhào tới thành nhiều đoạn.

Nhưng đột nhiên có một huyết nhân bị kiếm khí chém trúng lại bỗng phát ra một tiếng gào sắc nhọn.

"Không chết?" Tuyết San biến sắc.

"Đừng lo lắng cho tôi, tôi có thể bảo vệ chính mình." Tôn Vũ Lạc cũng ở lại, cùng Triệu Tư Minh mở đường cho đệ tử cùng tông môn.

"Sư tỷ Tuyết San!" Một đệ tử bỗng kinh hãi hô to.

Đây là một nước cờ hiểm, vì không tìm ra nổi cách thức phá trận nên họ đành phải đánh liều sự nguy hiểm tính mạng mà cố gắng thoát ra khỏi đại trận!

Tình hình trở nên cực kỳ hung hiểm, ngay cả Triệu Tư Minh vì phải phân tâm muốn tranh thủ cơ hội chạy trốn cho những đệ tử khác mà cũng bị thương. Đám tu sĩ của Thiên Kiếm tông liều mạng trốn đi, sống lại từ trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng cô ngay lúc này.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, động tác của huyết nhân đã đông cứng ngay tại chỗ.

Ngay lúc Tuyết San đang không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên huyết nhân nứt ra, thân thể như bị một thứ máy móc kim loại nào đó cắt ngang, biến thành hơn một nghìn đoạn cực kỳ cân xứng, rơi xuống từ trên không.

"Haiz, đúng là bị nhiễm cái chứng hoàn mỹ thái quá lúc làm đồ ăn mà, ngay cả chém một con quái nhỏ thành đinh thịt mà cũng phải cắt đến mức cân xứng như thế..." Một tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ vang lên.

"An... An Lâm!" Tuyết San kinh ngạc thốt lên.

Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một chàng trai, chính là An Lâm!

Huyết nhân vẫn không ngừng nghỉ nhào về phía họ như trước, nhưng còn chưa kịp tới gần mà đã biến thành mấy nghìn đoạn một cách quái lạ, không một tên nào có thể tiến lại gần được.

Tuyết San biết, đây chính là tốc độ xuất kiếm của An Lâm, đã vượt qua cực hạn mà cô có thể cảm nhận được!

"An Lâm ra tay rồi!"

Hàng ngàn hàng vạn phi kiếm màu vàng óng tập hợp lại với nhau tạo thành những dòng sông chảy xiết.

Chỉ trong một thoáng, những phi kiếm màu vàng óng chi chít đã được phóng ta từ bên trong động khẩu màu xanh lam.

Uy lực của nó đáng sợ đến mức độ nào, ngay cả An Lâm cũng không có cách nào đánh giá được!

Hiện giờ, bên trong Vòng Táng Kiếm Tu Du có đến hàng ngàn hàng vạn chuôi kiếm màu tím, mỗi một chuôi kiếm màu tím đều được trải qua rèn giũa bởi kiếm ý của An Lâm, đồng thời được tẩm bổ bởi công pháp Nguyên Khí Thần Binh hệ Kim, biến thành màu vàng óng!

Kiếm ý của chủ nhân càng mạnh, cảnh giới càng cao, vậy thì uy lực của phi kiếm sẽ càng đáng sợ hơn.

Vòng Táng Kiếm Tu Du: Lấy ngôi sao kiếm ý làm trung tâm để rèn giũa ra không gian lưu trữ vũ khí công kích bằng năng lượng, có thể giúp những phi kiếm bên trong sợi dây chuyền hấp thụ được, thông qua việc lưu trữ năng lượng sau đó sẽ được phóng ra bên ngoài.

Sự khủng bố của sát trận này đã vượt qua khỏi tầm tưởng tượng của họ rồi.

Những huyết nhân kia dày đặc chi chít không nhìn thấy được điểm cuối, huyết khí và hơi thở chết chóc nồng đậm khiến cho mọi người khó ma hô hấp nổi.

Bọn họ có thể thuận lợi chạy đi được hay không còn khó nói nữa là, muốn đấu chính diện ư? Sợ là sẽ chẳng sống được quá lâu nữa đâu!

"Vậy được, tôi sẽ cho các người mở mang kiến thức một chút, xem thế nào mới được gọi là kiếm tiên thực thụ!" An Lâm cười ha ha, lấy một sợi dây chuyền màu xanh lam trong nhẫn không gian ra, ném lên bầu trời.

"Huyết nhân quá nhiều giết mãi không hết? Thứ cho tôi nói thẳng, tất cả huyết nhân ở chỗ này, còn chưa đủ cho một chiêu của tôi!"

Câu nói của An Lâm vừa dứt, chiếc dây chuyền màu xanh lam đã hóa thành động khẩu màu xanh lam.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đó là vật gì thì một luồng kiếm ý khủng bố đã bao phủ khắp cả trời đất trong nháy mắt.

Nếu như nói những mũi kiếm nhọn mà bọn họ vung ra trước đó là một giọt nước.

Vậy thì hiện giờ, trong động khẩu màu xanh lam kia, bọn họ cảm nhận được nguyên một đại dương hoàn chỉnh!

"Nói nghe nhẹ nhàng thật đấy, có bản lĩnh thì anh đừng có mà chạy, chứ dùng miệng nói thôi thì ai mà chẳng biết? Huyết nhân hung mãnh có đến mấy trăm nghìn tên, nếu như còn không chạy, chẳng cần biết sử dụng kiếm pháp gì, chẳng phải sẽ bị cái sát trận này gạt bỏ sao?" Một đệ tử khác cũng lên tiếng.

Một đệ tử tức giận nói: "Đừng chạy? Đánh không lại mà còn không chạy, tiến thẳng không lùi để đi chịu chết sao?"

"Đừng chạy nữa, là một kiếm tiên, chỉ có thể tiến thẳng về phía trước, vĩnh viễn không được lùi bước." Giọng nói hờ hững của An Lâm truyền đến.

Từng tiếng hô kinh ngạc vang lên, nhóm đệ tử của Thiên Kiếm tông nhìn về phía sau lưng bằng vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

"Anh hùng cứu mỹ nhân sao..."

"Hắn cứu được sư tỷ Tuyết San rồi!"

Từng dòng sông chảy xiết đó lại hội tụ thành biển cả màu vàng óng trải dài vô biên vô tận!

Tất cả những thứ này, đều xảy ra trong một chốc lát.

Kiếm khí phủ đầy trời, phi kiếm tạo thành biển!
Bạn cần đăng nhập để bình luận