Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1347: Làm nứt bầu trời!

Mây kiếp phía trên bầu trời tan biến càng lúc càng nhanh.

Lần này, ngay cả các sinh viên có tu vi không cao trên mặt đất, đều đã nhận ra tình huống khác thường.

"Mây kiếp bắt đầu tan rồi, sao bạn học An Lâm còn chưa xuất hiện?"

"Sao lại thế..."

"Không đâu, nhất định An Lâm học trưởng không có việc gì..."

Có các sinh viên, hốc mắt đã đỏ, nhìn chăm chú lên đỉnh núi Bàn Long.

Nơi đó không có một ai, nhưng tất cả mọi người đều hy vọng nơi đó có thể có bóng dáng áo trắng xuất hiện một lần nữa.

Sự tồn tại của An Lâm đối với bọn họ mà nói, không chỉ là một đối tượng đáng để tôn thờ. Hắn càng giống như là ánh sáng quan trọng nhất không thể thiếu trong suy nghĩ của các sinh viên.

"Chuyện này..."

Trên trời cao giống như có một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng khiếp ập xuống.

Bầu trời đột nhiên bắt đầu rung động kịch liệt.

Mọi người đưa mắt nhìn bầu trời.

Mây kiếp chậm rãi biến mất, tâm tình của bọn họ như rớt vào hầm băng, càng ngày càng lạnh lẽo.

Bỗng nhiên có thứ gì nứt vỡ.

Chỉ khi còn An Lâm, như vậy thì có thể giải quyết tất cả khó khăn và bóng tối, mãi mãi sẽ không tuyệt vọng.

Mây kiếp trên trời như gặp được sức mạnh đặc biệt gì đó, cuộn trào nhanh chóng.

Khi mọi người ở đây chìm trong đau khổ và bi thương.

Nhưng lỡ như, ánh sáng này biến mất...

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Một tia sấm màu vàng to lớn như thần kiếm xé rách bầu trời, xuyên qua ba ngàn dặm!!

Một luồng sức mạnh rất khó hình dung, phút chốc bao phủ trời đất.

Mây đen bị thiên lôi xé rách thành hai nửa, ánh sét sáng rực còn chói mắt hơn mặt trời, đập tan tất cả, lan tràn đến nơi xa vô hạn.

"Răng rắc..."

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần.

Bất kể là Kim Hư Lôi cực kì khủng bố, hay là trăm triệu tia sấm trong mây kiếp đều cùi đầu với bóng dáng kia, run rẩy, không dám tiếp tục gào thét.

Nhưng mà cũng vào lúc này.

Có người nhìn thấy cảnh tượng như thần tích này, thì thào mở miệng nói.

"Đây là Kim Hư Lôi có thể xé nát cả bầu trời!"

Chợt thấy Hứa Tiểu Lan mặc áo xanh, đã kích động bay về phía người đàn ông bên trên bầu trời, khóe mắt có nước mắt, trên mặt là nụ cười cực kỳ vui sướng.

Ánh sét kinh khủng này, không chỉ làm chói mắt mấy vạn thầy trò và chúng tiên của Thiên Đình, ngay cả năm vị Đế Vương Thiên Đình sau khi thấy nó thì cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.

Nói xong, hắn đã ôm lấy cô gái mặc áo xanh kia.

Hắn cười nói: "Anh đã quay về."

Người đàn ông trên trời cao phất tay lên, sấm sét bao vây thân thể của hắn biến mất hết, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười ấm áp.

"Kim Hư Lôi đáng sợ thật, nó cho tôi một cảm giác giống như là vị vua giá lâm trên trời cao, vô cùng tối cao vô cùng mạnh mẽ, uy năng vô tận."

"Không đúng, bóng dáng kia hình như có chút quen thuộc..."

Đôi mắt đẹp của Hằng Nga nhìn chằm chằm cái bóng giống như vua của sấm sét kia, nhẹ giọng mở miệng nói.

"An Lâm!!" Một tiếng kêu êm tai lại kích động truyền đến.

Một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ở giữa ánh sấm.

"Đây là... Đây là thần linh sao?"

Một người xuất hiện mà vạn tia sấm khuất phục, bầu trời lặng im!

Rõ ràng là cảnh tượng cực kỳ long trời lở đất, bây giờ lại trở nên yên tĩnh như tranh.

"An Lâm, sao anh độ kiếp thôi mà cũng đáng sợ như thế? Làm em sợ muốn chết..." Hứa Tiểu Lan vùi đầu sâu vào ngực An Lâm, hai tay ôm chặt, giọng nức nở nói.

Khi An Lâm biến mất, bất kể cô tỏ vẻ kiên định như thế nào ở trước mặt người ngoài, tin tưởng An Lâm sẽ quay về như thế nào thì trong lòng cô cũng thấy sợ hãi muốn chết, có thể nói là người lo lắng cho An Lâm nhất.

Bây giờ An Lâm bình an quay về, cuối cùng Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà bật khóc, thỏa thích phát tiết tâm tình trong lòng.

"Được rồi, không sao, em xem đi, chẳng phải bây giờ anh tốt rồi ư?" An Lâm mỉm cười vỗ vỗ lưng cô gái, dịu dàng an ủi.

Giờ phút này, phía dưới mây sấm.

Tất cả mọi người kinh ngạc, sau đó thì mừng như điên và hoan hô.

"Là An Lâm! Thật sự là An Lâm!"

"Ha ha, tôi đã nói An Thần thiên hạ vô địch mà, sao có thể thua lôi kiếp được."

"Vừa xuất hiện đã khiếnvạn lôi khuất phục, cái cảnh phô trương này thật sự là chấn động cổ kim, khiến người ta thán phục!"

An Lâm suy nghĩ, vòng thần xuất hiện trên đỉnh đầu, hắn vẫy tay với bầu trời đã tan thành mây khói.

"Cái gì?" Hứa Tiểu Lan mờ mịt nhìn An Lâm.

"À, đúng rồi, hình như còn thiếu một chút xíu, dù sao Phản Hư cần có chín chín tám mươi mốt tia sấm, tia sấm cuối cùng, hình như anh không nhận lấy ở thế gian này." Hắn đột nhiên vỗ hai tay.

"Chuyện này nói ra thì dài lắm, anh bị Kim Hư Lôi chém đến một nơi gọi là Thiên Ngoại Thiên. Về sau anh chiếm lấy năng lực của nó, lợi dụng năng lực của nó, cưỡng ép phá vỡ ranh giới, lúc này mới an toàn trở về, còn cụ thể thì chúng ta về nói sau." An Lâm lộ ra vẻ mặt cảm khái và nói.

"An Lâm, anh... Rốt cuộc trước đó anh đã đi đâu, hại em rất lo." Đôi mắt sáng của Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, mang vẻ mặt hiếu kỳ nói.

Mọi người còn chưa tiến đến chúc mừng, lại bị ái vỗ tay giống như thần linh của An Lâm làm khiếp sợ.

"Cùng một loại sức mạnh..."

Vết nứt phía trên bầu trời dần dần khép lại.

Vòng thần sấm sét trên đầu An Lâm cũng bắt đầu biến mất, quần áo Kim Hư Lôi biến thành áo trắng.

An Lâm vẫn là An Lâm ban đầu, nhưng hơi thở cả người hắn lúc có lúc không nên không xác định, khiến người ta khó mà nắm bắt. Không ai biết, cảnh tượng hắn ra tay hết sức sẽ như thế nào.

Hắn và Hứa Tiểu Lan chậm rãi đáp xuống đỉnh núi Bàn Long.

"Tan hết đi." An Lâm tiện tay vỗ một cái.

Ầm!

Mấy kiếp đầy trời dưới cái vỗ tay của hắn, tan thành mây khói.

Ánh nắng chiếu xuống mặt đất lần nữa, sưởi ấm vạn vật sinh linh trên mặt đất.

"Không sai đâu, sức mạnh kia giống với sức mạnh của Phong Thiên Thần!"

"Loại cảm giác này..."

Ngũ Đế đang lẳng lặng chờ đợi, giờ phút này cũng đứng hết lên, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn An Lâm.

Tuyết Trảm Thiên khua tay cánh nhỏ, kích động đến mức lông trắng mềm mại cả người dựng hết lên, giống như một quả cầu gai nhím, khi nói chuyện cũng không nói nên lời.

"Thật không hổ là chủ nhân của tôi, chém trời à... Anh ấy... Anh ấy vừa mới chém trời đó!!"

"Cũng không biết sức mạnh lúc đó của An Lâm đạo hữu đến mức nào, tôi chỉ nhìn thấy mấy sấm sét đó thôi mà đã cảm giác tim đập nhanh không thôi, anh ta lại có thể khiến những sấm sét đó trở nên ngoan ngoãn nghe lời, cách này thật sự là kinh khủng."

"Quay lại đi." Hắn nói.

Chỉ một thoáng, mây kiếp dày đặc bầu trời.

Một tia Kim Hư Lôi cực kỳ thô to xé rách hư không, rơi ầm ầm lên người An Lâm.

An Lâm giang hai cánh tay, thoải mái hấp thu Kim Hư Lôi, khuôn mặt lộ vẻ hưởng thụ, chút thiếu sót cuối cùng này đã được bù đắp hoàn toàn trong tia sấm này.

"Xong, có thể đi rồi."

An Lâm lại tiện tay vỗ một cái.

Ầm!

Mây kiếp đầy trời tan thành mây khói.

Mấy vạn thầy trò ngớ mặt ra.

Chúng tiên trên Thiên Đình thì như gặp quỷ.

Ngay cả Ngũ Đế của Thiên Đình, cũng ngơ ngác nhình nhau, giống như nhìn thấy điều không hợp với lẽ thường.

"Vừa rồi An Lâm lại gọi lôi kiếp tới sao?"

"Tiện tay vỗ một cái là gọi được thiên kiếp tới, sau đó vỗ tan thiên kiếp, người này... Người này còn là người sao?"

"Thiên kiếp cũng nghe theo An Lâm đạo hữu, biến thành bé ngoan gọi thì tới vỗ thì đi... Ngươi nói xem An Lâm có còn là người hay không? Chắc chắn không phải người, hắn là thần!!"

Chúng tiên nhân thán phục không thôi, không biết dùng lời gì để hình dung cảnh tượng họ thấy vào giờ phút này, chỉ có thể dùng Thiên Thần để hình dung.

Đại lục Thái Sơ, Đại học Liên Hiệp Tu Tiên Thiên Đình.

An Lâm độ kiếp Phản Hư trên đỉnh núi Bàn Long, nuốt quyền hành, làm nứt bầu trời, dưới sự chứng kiến của chúng tiên nhân, thành công được phong thành thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận