Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 428: Truyền thuyết về An Lâm ở Chu Tước tông

Mặc dù nhẫn không gian không gian không lớn, nhưng mà đồ vật bên trong lại tản ra dao động cực kỳ mãnh liệt, hiển nhiên đều là những thứ có phẩm cấp cao.

Một trăm miếng nguyên thạch lấp lánh ánh trắng sáng chói kia, cũng đã tương đương với một triệu miếng linh thạch rồi.

Còn có hai viên tiên đan và linh đan Thiên Ky thất phẩm, dùng khi trọng thương sẽ mang lại hiệu quả chữa khỏi rất mạnh, hơn nữa có tác dụng tăng cường sức sống.

Một thanh linh kiếm cao cấp, ba thanh linh kiếm trung giai. Đây là do Dương Viễn nhìn thấy cái loại chiêu thức phá kiếm mà An Lâm sử dụng, thế nên hắn mới cố ý đưa linh khí tới.

Có khoảng một cân ngọc Huyết Thần, loại ngọc này có thể làm thành giường hoặc thành ghế, ngồi ở phía trên có thể từ từ cường hóa và củng cố lĩnh vực, là thần vật mà các tu sĩ Kỳ Hóa Thần hy vọng lấy được nhất. Chỉ riêng thần vật này thôi, đã trị giá tới năm mươi vạn linh thạch!

Đáng tiếc... Nó không có tác dụng gì với An Lâm, ngay cả lĩnh vực hắn cũng không có.

Cuối cùng là một chiếc nhẫn tản ra tia sáng màu vàng nhàn nhạt, An Lâm không hiểu đó là vật gì.

Phía trên có một tờ giấy, giới thiệu lai lịch của vật phẩm này.

Hắn luyện hóa chiếc nhẫn, sau đó đeo lên tay. Một luồng ý chí mênh mông hùng hồn tràn ra từ trong chiếc nhẫn không gian, sau đó bám vào thần hồn của hắn. Đó là một con Cổ Long màu đen bay lượn giữa muôn vàn vì sao, hai tròng mắt vừa hé mở cứ tựa như là mặt trời lóe sáng, ẩn chứa hung uy vô tận.

Chẳng qua hắn biết rõ là với thực lực của chính mình bây giờ thì không thể nào triệu hoán được con Hắc Long này ra.

An Lâm, Mạc Hải, và Thượng Quan Nghệ lần lượt nhận được ba cái nhẫn "Đông Nam Bắc".

Nếu như hắn có thể triệu hoán lực lượng này ra, tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.

Khác với suy đoán của Dương Viễn, chắc hẳn là trong những chiếc nhẫn này tượng trưng cho thân phận gì đó của Cổ Man tộc, chỉ có điều là hắn không cách nào hiểu kỹ được, chỉ biết chắc chắn rằng vật này có lai lịch bất phàm, là thu hoạch lớn nhất mà hắn có được trong hành trình tới Chu Tước ngục.

Chu Tước tông, Ma Phong Đằng mà Thượng Quan Nghệ đem về Chu Tước tông bị các trưởng lão để trong cấm địa của tông môn, đó là dị vật thượng cổ, lại có thuộc tính gần với cây thần của Chu Tước tông, vì vậy nó có giá trị vô cùng lớn.

Nó là một món bí bảo mà Dương Viễn tìm được ở một cái cung điện cổ xưa ở Chu Tước ngục nam bộ, tổng cộng có bốn cái nhẫn.

Thậm chí hắn còn cảm thấy được rằng con Cổ Long màu đen kia mới là chủ nhân thật sự của cái nhẫn không gian này.

Hiện tại hắn đã được đám người An Lâm cứu một mạng, thế nên hắn liền đưa ba cái nhẫn cho ba vị ân nhân cứu mạng của hắn để làm quà cảm ơn.

Bốn cái nhẫn này, được khắc bốn chữ "Đông Nam Tây Bắc" theo ngôn ngữ Cổ Man, người đeo nhẫn, sẽ đạt được năng lực gọi về lực lượng anh linh Man tộc với một xác suất nào đó.

An Lâm cảm nhận được luồng ý chí vô cùng mạnh mẽ này, trong lòng chấn động không thôi.

Chuyện ba người liều chết đến Chu Tước ngục ở nam bộ để cứu Dương Viễn đã khiến cho các đệ tử của tông môn vô cùng khâm phục, cũng không ngừng tán dương. Thời gian dần qua, các đệ tử của Chu Tước tông bắt đầu có một ấn tượng đại khái với An Lâm, người đệ tử ký danh mạnh nhất từ trước đến này.

An Lâm lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ "Đông" kia, mặt ngoài chiếc nhẫn có vằn nước kim sắc khẽ gợn, thoạt nhìn trông rất đẹp. Hắn thở dài một hơi, không nghĩ tới vì trả lại ân tình, ngay cả loại bảo vật này mà Dương Viễn cũng cho hắn.

"Này, cậu đã nghe nói chưa, người đệ tử ký danh tên là An Lâm của tông môn chúng ta đã giết chết ba vị thần tướng Cổ Man và Hắc Phượng ở Chu Tước ngục đấy! Mỗi một vị thần tướng Cổ Man đều là đại năng cảnh giới Tạo Thiên, nghe nói Hắc Phượng còn là cảnh giới Tạo Thiên đỉnh cấp, tương đương với cảnh giới Phản Hư đỉnh cấp của chúng ta đấy!"

An Lâm lắc đầu, không hề suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đồng thời, hành trình của đám người An Lâm ở Chu Tước ngục đã được truyền đi khắp cả Chu Tước tông.

Năm ngày sau, cuối cùng thì vết thương của hắn gần như đã lành hẳn.

"Thế là cậu không biết rồi, hắn là sinh viên của trường đại học liên hiệp tu tiên ở Thiên Đình, nên cũng không để ý đến thân phận đệ tử ký danh rồi. Danh tiếng của hắn ở Thiên Đình rất vang dội, đã sớm là nhân vật ở cấp bậc truyền thuyết, có rất nhiều danh hiệu nghe rất ngầu, như cái gì mà Nhất Chỉ Băng Thiên Địa, Nhất Đại Bao Thầu, Tự Bạo Cuồng Ma, Nhật Lôi Tôn Giả..."

An Lâm mỉm cười nói: "Cũng không có cảm giác gì cả, tôi đã quen rồi."

"Ầy... Bất kể phiên bản nào là thật, tóm lại đúng là hắn rất trâu bò, nhất định sau này phải tìm hắn luận đạo trao đổi một phen mới được."

An Lâm sửng sốt, hắn không nghĩ tới lời kịch của mình lại bị Hứa Tiểu Lan đoạt mất!

"Ui, sao tôi lại nghe người khác nói rằng An Lâm đã giết chết Hắc Phượng chín mươi chín lần? Cuối cùng khiến cho toàn bộ trời đất ở Chu Tước ngục đều chảy xuống huyết lệ, ngay cả Yêu Nguyệt cũng phải khóc lóc cầu xin, lúc ấy hắn mới dừng tay, phong ấn tế đàn..."

Hứa Tiểu Lan thản nhiên mỉm cười, trên mặt có chút đắc chí, tỏ vẻ: Tôi chả đi guốc trong bụng thằng nhóc nhà cậu rồi à!

Một lát sau, An Lâm mới mở miệng cảm thán.

"Đúng là chỉ có Tiểu Lan là hiểu tôi."

"Đúng đấy, chẳng qua hắn lợi hại như thế, tại sao chỉ làm một tên đệ tử ký danh chứ?"

Hứa Tiểu Lan cho An Lâm một cái liếc mắt, hừ nhẹ nói: "May mà cậu giỏi sử dụng lôi thuật, nếu không sớm muộn gì cậu cũng bị sét đánh chết."

"Thế cô có biết vì sao tôi lại sử dụng lôi thuật giỏi như thế không?" An Lâm nói với vẻ mặt thần bí.

"Đó là bởi vì trời đất này bao la, chỉ có một mình cậu là giỏi giả vờ giả vịt thôi!" Hứa Tiểu Lan tức giận nói.

An Lâm tập trung nghỉ ngơi, vết thương đã dần chuyển biến tốt đẹp qua từng ngày.

"An Lâm, thấy những ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ của các đệ tử trong tông môn chứ? Cảm giác thế nào?" Hứa Tiểu Lan đi theo bên cạnh An Lâm, tươi cười cất tiếng hỏi.

Hắn không thể nói rõ ra được là cái gì thay đổi, miêu tả qua những ánh mắt này, hắn thấy chắc hẳn là trước kia bọn họ chỉ cảm thấy hắn đẹp trai, còn bây giờ thì bọn họ cảm thấy hắn không chỉ đẹp trai, mà còn rất có khí chất!

Khi hắn cưỡi Đại Bạch đi dạo ở Chu Tước tông, hắn vẫn thấy ánh mắt của các đệ tử nhìn hắn như có không ít thay đổi.

"Đúng rồi, vết thương của cậu đã lành, mà vết thương của Dương Viễn cũng coi như là đã khỏi rồi. Cái vị trưởng lão của tông môn đã quyết định, ngày mai bắt đầu tiến hành nghi thức Chu Tước Thánh Hỏa chúc phúc. Đến lúc đó, chỉ cần cậu được Chu Tước Thánh Hỏa thừa nhận, là cậu sẽ đạt được lực lượng, ngưng tụ Thánh Viêm trong khí hải." Hứa Tiểu Lan lại mở miệng nói.

"Thế tôi có cần phải chuẩn bị gì không?" An Lâm tò mò hỏi.

"Đừng ăn mất Thánh Hỏa là được." Hứa Tiểu Lan bĩu môi nói.

An Lâm: "..."

Chẳng biết từ khi nào, hai người đã đi tới biên giới Chu Tước tông.

Những tán cây xanh rì ở nơi đây còn chạy dài đến hơn trăm mét, cũng vươn cao đến hàng chục ngàn mét lên không trung.

An Lâm lại đi tới cái nơi mà chỉ có hai người bọn họ biết đến, đó là một nhánh cây cực kỳ thô to, phải hai người ôm mới hết, phía trên còn đặt một chiếc ghế thật dài.

An Lâm để Đại Bạch ra chỗ khác chơi, sau đó sóng vai ngồi ở trên ghế với Hứa Tiểu Lan.

Bọn họ nhìn trời xanh mây trắng phía xa, cùng với cả vùng đất bát ngát phía dưới, lẳng lặng thưởng thức khung cảnh yên tĩnh này.

Một trận gió mát thổi tới, mang theo mùi hương thơm ngát của cây thần.

Lá xanh vang lên xào xạc, thích ý thản nhiên.

"An Lâm này, cậu nói xem có phải là cậu có hào quang của nhân vật chính không?" Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên mở miệng nói.

An Lâm kinh ngạc: "Làm sao cô biết?!"

An Lâm: "..."

"Chuyện này rất kỳ quặc, mặc dù mọi người đều biết những chuyện này xảy ra không thể trách Thượng Quan Nghệ sư tỷ được, nhưng mà đã không có ai dám làm sư phụ của cô ấy nữa..."

"Ừ, tôi cũng rất bội phục Thượng Quan Nghệ sư tỷ, cô ấy đúng là nhân vật xui xẻo trời sinh..." Hứa Tiểu Lan sâu kín than thở, tựa như là có chút cảm thán, đôi lông mày khẽ nhăn, nhẹ giọng nói, "Lúc mà cô ấy mới được chào đời, mẹ của cô ấy đã mất vì khó sinh."

An Lâm vừa nghe, vẻ mắt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận nghe tiếp.

"Sau này, nguyên khí hội tụ trong cơ thể của cô ấy tự phát ra, dẫn Yêu Lang tới, Yêu Lang đã tàn nhẫn sát hại cả nhà cô ấy. Chính cô ấy cũng bị Yêu Lang bắt đi, chuẩn bị hưởng dụng."

"Không ngờ dọc đường đi Yêu Lang lại gặp phải một người tu sĩ, vị tu sĩ ấy chém giết Yêu Lang, đưa cô ấy trở lại thôn xóm, nhưng mà không có một người dân nào trong thôn muốn nhận nuôi cô ấy hết."

"Vị tu sĩ ấy thấy thể chất của cô ấy đặc biệt, nhưng tu vi của bản thân vị tu sĩ ấy không cao, cũng không thể bồi dưỡng cô ấy được, sau nhiều lần trăn trở, vị tu sĩ ấy mới đưa cô ấy tới tông môn của chúng ta, làm đồ đệ của Xích Yến đạo trưởng."

"Kết quả không tới một năm, Xích Yến đạo trưởng đi thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài rồi tử vong."

"Tiếp sau này là Lăng Vân đạo trưởng làm sư phụ của cô ấy, kết quả chưa tới nửa năm, Lăng Vân đạo trưởng liền hy sinh trong một lần chiến đấu với Huyết tộc."

"Sau đó là Hoàng Long đạo trưởng, không tới một năm, trúng một loại kỳ độc, cũng chết."

"Tiếp theo, Hồng Điều đạo trưởng làm sư phụ của cô ấy, ba tháng sau, cũng bỏ mình trong một lần vây quét Ma tông..."

"Nhưng bàn về 'chiêu họa', tôi chỉ phục Thượng Quan Nghệ sư tỷ mà thôi." Lúc này An Lâm lại rất là khiêm tốn.

"Nhờ cái bản lĩnh 'chiêu họa' của cậu đấy." Hứa Tiểu Lan tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận