Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 592: Bất cẩn ra tay trợ giúp

Tháp Tiên Linh tầng thứ bảy mươi, hiện tại số người có thể đứng ở nơi này vẻn vẹn chỉ có tám người.

Liễu Thiên Huyễn, Lưu Uyên, Đường Tây Môn, Tả Khưu Binh, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân.

Đường Tây Môn ánh mắt nóng rực nhìn lên bầu trời: "Tôi đã không còn là tôi của một năm trước, lần này, nhất định tôi phải vượt qua tầng thứ bảy mươi!"

An Lâm cũng trở nên có chút mong đợi, có thể khiến cho Đường học trưởng thất bại một năm trước, xem ra thần niệm chiến đấu ở tầng này vô cùng mạnh.

Bên ngoài tháp Tiên Linh, một màn nước to lớn như màn hình tivi hiện ra trong không trung, cảnh tượng trên đó chính là cảnh tượng bên trong tháp Tiên Linh.

Bây giờ vẫn có mấy ngàn sinh viên đã thức tỉnh, lựa chọn đứng bên ngoài tháp quan sát cuộc chiến bên trong.

Mặc dù họ không có cách nào để tự mình tham dự chiến đấu, thế nhưng vẫn có thể ở bên ngoài xem các sinh viên thiên tài tranh đấu cùng thần niệm chiến đấu, tác dụng của việc này đối với con đường tu đạo của mình cũng có thể tăng thêm không ít.

"Khóa này của chúng ta chỉ còn lại hai người."

Mặc dù chỉ là một thần niệm chiến đấu, nhưng thực lực của đám người An Lâm bọn hắn cũng bị suy yếu gấp trăm lần, cuộc chiến như vậy chắc chắn rất có tính thách thức.

Thần niệm chiến đấu kia lập tức phóng về phía An Lâm. Đó là một chàng trai tay cầm chùy sắt.

Ầm ầm! Khoảng không bên trong tháp Tiên Linh đột nhiên phun trào nguyên khí, tám bóng dáng với hơi thở cuồn cuộn vô cùng mạnh mẽ xuất hiện.

Từng tiếng xé gió xé rách không gian, tám thần niệm chiến đấu vừa xuất hiện liền lập tức bắt đầu chiến đấu.

"Khó đó... Hắn chỉ là Dục Linh hậu kỳ."

Rõ ràng, chàng trai cầm chùy kia cũng hiểu rõ một chút về năng lực của cấp độ này.

"Sinh viên đại học năm ba quá ghê gớm, bây giờ số người đã chiếm một nửa tháp Tiên Linh."

Chùy sắt của hắn vung vẩy giữa không gian, hung dữ đập về phía An Lâm, khí thế vô cùng to lớn, giống như núi cao vạn trượng đè xuống.

Trong lúc đám sinh viên đang bàn tán xôn xao.

"Các cậu nói xem, lần này Lưu Uyên học trưởng có thể vào đến bảng Danh Nhân của trường học không?"

"Vèo vèo vèo!"

Lúc này mới có cảm giác đối chiến với cường giả và tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu.

Vẻ mặt An Lâm vô cùng hưng phấn, những thần niệm chiến đấu này đều là thần niệm chiến đấu cảnh giới Phản Hư, chẳng trách được Đường học trưởng lại thất bại, từ cấp độ năng lực mà nói thì hoàn toàn không giống nhau!

Trán của hắn hiện lên một đóa sen màu vàng, Địa Liên Thần Công dưới sự dẫn dụ của thân thể Chiến Thần tự khởi động, nắm đấm bắt đầu bao phủ hào quang màu vàng, hơi thở cuồn cuộn hùng hậu giống như mặt đất xoay chuyển, khiến cho không gian xung quanh đều bị ngưng trệ lại.

An Lâm nhìn đòn tấn công đang đánh tới, khí huyết bỗng nhiên sôi sục, cảm thấy khí tức Địa Liên Thần Công trong cơ thể đều bị kích động, đó là lực đại địa vô cùng cuồn cuộn.

"Khá lắm!" An Lâm hưng phấn kêu lên.

Ánh sáng vàng và chùy sắt va chạm vào nhau, hình thành sóng xung kích vô cùng khủng khiếp tản ra tứ phía. Ánh sáng vàng kia mang theo uy lượng kinh khủng, trong nháy mắt đánh vỡ tan chùy sắt và chủ nhân của nó.

Ầm ầm!

An Lâm hơi mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt, môi khẽ nhúc nhích: "Tôi, tôi song sát rồi hả?"

Giữa lúc chùy sắt rơi xuống, không gian xuất hiện gợn sóng uốn cong.

Bên ngoài tháp Tiên Linh, một đám sinh viên cũng hít vào một luồng khí lạnh.

Đây là lần đầu tiên An Lâm phát động năng lượng của thân thể Chiến Thần, hắn cảm thấy kẻ địch trước mặt đã xứng đáng để ra một chiêu này.

"Thực lực của An thần quả nhiên vẫn là đỉnh nhất, thế nhưng, lần này Đường học đệ phải tính sao đây?"

"Nhật Lôi Tôn Giả khủng khiếp như vậy!"

"Đây chính là nhất tiễn song điêu trong truyền thuyết hả, lợi hại quá!"

An Lâm trực tiếp ra một quyền đánh về phía chùy sắt, ánh sáng vàng mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Trong lúc này, người rơi vào trạng thái ngẩn ngơ còn có Đường Tây Môn.

Hắn nắm thanh trường kiếm, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn về phía An Lâm, biểu cảm kia dường như đang nói, tôi là ai, tôi đang ở đâu, đối thủ của tôi tại sao đột nhiên lại chết?

Rõ ràng là đang chiến đấu say sưa, một vệt sáng màu vàng lập tức đánh chết đối thủ rồi, hắn nên xử lý thế nào đây?

Tiếng nổ rung trời truyền đến.

Cô gái nào đó tay cầm thanh trường kiếm bị ánh sáng vàng đánh trúng, cơ thể ngã rầm xuống, đâm vào vách tường của tòa tháp, thân thể từ từ tiêu tan.

Ầm ầm! Lại là một trận nổ vang rung trời.

Sau đó, năng lượng của ánh sáng vàng còn chưa tiêu tán, cuối cùng đánh về phía xa theo một đường thẳng, vạch ra trong không trung một đường quỹ tích màu vàng với uy lực kinh động trời đất.

"Xét về đạo lý, nếu như cố ý nhúng tay cuộc chiến của các sinh viên khác, là phải bị trục xuất khỏi tháp Tiên Linh. Thế nhưng lần này An thần hoàn toàn là quá mạnh không cẩn thận mà giết chết, lần này có lẽ là sẽ không bị hủy bỏ tư cách chứ?"

An Lâm và Đường Tây Môn vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này, một ông lão khoác áo bào trắng xuất hiện ở giữa hai người, ông ta chính là người bảo vệ, cũng là người quản lý của cấm địa, Bạch Chung.

Bạch Chung nhìn An Lâm và Đường Tây Môn, gương mặt khẽ nhăn lại, vẻ mặt khó mà đoán được.

Đầu tiên ông ta nhìn về phía Đường Tây Môn, trầm giọng nói: "Cậu và cậu ta thông đồng với nhau sao?"

Đường Tây Môn nghe xong, đều sắp như muốn khóc lên nói: "Không đúng! Tôi có biết gì đâu, tôi đang chiến đấu kịch liệt, không hiểu sao, quái liền bị cướp đi..."

Bạch Chung lại nhìn về phía An Lâm, trầm giọng nói: "Cậu cố ý?"

An Lâm lắc đầu liên tục: "Thật sự không phải cố ý, tôi chỉ là không khống chế tốt sức lực của mình..."

Bạch Chung hít sâu một hơi, tức giận nói: "Lớn từng ấy rồi, ngay đến cả sức lực cũng khống chế không tốt?! Nếu như sau này trong đám người chiến đấu bên cạnh, cậu cũng khống chế không tốt sức mạnh làm tổn thương đến sinh linh vô tội thì phải làm sao?! Một người ngay đến cả bản thân mình có bao nhiêu sức lực cũng không thể nhận biết rõ thì làm thế nào có thể nhận biết rõ đạo của mình?"

"Còn cậu nữa!" Bạch Chung chỉ về phía Đường Tây Môn, rồi lại chỉ An Lâm: "Cự ly hai cuộc chiến của hai cậu không thể kéo ra xa một chút sao? Không gian lớn như vậy, lực lượng lại bị áp chế thành một phần trăm, cách xa một chút thì ảnh hưởng sao có thể lớn như vậy..."

Bạch Chung thao thao bất tuyệt, Đường Tây Môn và An Lâm vẻ mặt uất ức gật đầu.

Sau một hồi giáo huấn giống như nước đổ đầu vịt, Bạch Chung cuối cùng cũng trút được cảm xúc tiêu cực, thở dài một hơi: "Không có lần sau!"

Nói xong, bóng dáng của ông ta liền biến mất đi.

Hắn có chút tiếc nuối nhìn tòa tháp Tiên Linh. Cuối cùng trước khi tốt nghiệp, hắn vẫn không cách nào lưu lại tên mình trên bảng Danh Nhân của trường học...

Một giờ đồng hồ sau, Lưu Uyên bị đánh bại.

Sau đó, hắn có chút hoảng hốt nhìn xung quanh một cái, lẩm bẩm nói: "Như vậy tôi coi như là thông qua tầng thứ bảy mươi rồi?"

"Ừm, chúc mừng anh, Đường học trưởng." An Lâm cười nói.

Đường Tây Môn giật giật khóe miệng: "Tôi chỉ là muốn chứng minh tôi của năm nay đã khác tôi của năm ngoái. Cảm giác lúc này có chút không giống, dù sao cuối cùng tôi cũng thông qua tầng thứ bảy mươi... Thế nhưng vì sao tôi lại không thể vui lên nổi..."

An Lâm: "..."

Lúc này An Lâm không biết nên nói gì mới là tốt.

Lần này không cẩn thận đánh giúp, Đường học trưởng dường như rất không hài lòng...

Hứa Tiểu Lan, Liễu Thiên Huyễn, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Tả Khưu Binh thấm thoát cũng kết thúc trận chiến.

Lưu Uyên nhân tài kiệt xuất của sinh viên năm năm, chỉ là Dục Linh hậu kỳ, đối mặt thần niệm chiến đấu Kỳ Phản Hư, dần dần không địch lại được.

Thế nhưng, hai mắt hắn lại sáng ngời, càng đánh càng thoải mái, vì vậy cũng thu hoạch không trong suật trận chiến đấu.

Đường Tây Môn ngơ ngác lắc đầu: "Không, không sao."

An Lâm thấy thế cũng thở dài một hơi, nhìn qua Đường Tây Môn, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, Đường học trưởng, quấy rầy anh chiến đấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận