Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 37: Vương Huyền Chiến và Hiên Viên Thành.

Hiên Viên Thành đã sớm chuẩn bị đối chiến sẵn sàng, đối mặt với một giáo vô cùng kinh người này, hắn không trốn tránh, trực tiếp cầm trường kiếm trong tay đỡ lấy.

"Ầm ầm!''

Lần đầu tiên hai người va nhau, bùng nổ năng lượng đáng sợ, khiến chu vi 30 mét toàn mặt đất đều bị xới nát.

Tính khí hung bạo của Vương Huyền Chiến đã sớm bị Hiên Viên Thành làm cho bùng nổ.

Vì thế khi hắn vừa ra tay, đã dốc một chiêu toàn lực, muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.

Nguyên khí Thanh Long quấn quanh thân giáo, đâm thẳng, chếch lên, quét ngang, mỗi một chiêu đều mang theo khí thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Hiên Viên Thành không ngừng lùi lại phía sau, tránh mũi giáo, thanh kiếm trong tay chuyển động, tạo nên một luồng khí xoay tròn.

Mỗi lần kiếm của Vương Huyền Chiến đâm vào luồng khí xoay trong, đều sẽ bị một sức mạnh dồi dào ngăn lại. Trong lúc ấy, Hiên Viên Thành sẽ lợi dụng sự trì hoãn nhất thời này, để tránh né hoặc đỡ đòn.

Hiên Viên Thành biết Vương Huyền Chiến rất mạnh, nếu trực tiếp đánh bừa, hắn sẽ thua rất nhanh.

Cũng chính vì thế, hắn sử dụng thuật phòng ngự mạnh nhất, chỉ thủ không công, tranh thủ thời gian để Trần Trần chạy trốn.

"Học trưởng Trần, anh còn ở đây làm gì vậy, mau chạy đi.'' Hiên Viên Thành quay lại, lớn tiếng với Trần Trần.

Trần Trần: "..."

Bị phòng ngự của Hiên Viên Thành dính chặt như kẹo mè xửng, khiến Vương Huyền Chiến bực mình.

Lại nghe thấy câu nói của Hiên Viên Thành với Trần Trần, cuối cùng hắn bùng nổ, lập tức nổi giận lần thứ hai!

Lúc này, nguyên khí Thanh Long không chỉ quấn quanh thân giáo, mà cả người hắn đều biến thành một con rồng!

Rồng xanh xuất hiện trên người Vương Huyền Chiến, khiến hơi thở của hắn trực tiếp tăng lên tầng cao nhất của kỳ dục linh.

"Thì ra anh là huyết mạch Long tộc!'' Hiên Viên Thành nhìn thấy cảnh này, biến sắc.

Phía trên quảng trường Bạch Ngọc, hầu như toàn bộ sinh viên đều đưa mắt nhìn về phía cảnh chiến đấu của Vương Huyền Chiến trên màn hình.

Đây chính là người đứng đầu Tiên Bảng, Vương Huyền Chiến, cũng là người mạnh nhất cuộc chiến sinh viên mới.

Hơn nữa, hai người đang đối chiến kia cũng là cường giả nhận được thiếp mời của Chân Thần, xem thế nào cũng không đủ.

"Xong rồi, huyết mạch Long tộc của Vương Huyền Chiến bị kích hoạt, cậu ta muốn dùng sức mạnh chiến đấu cao nhất rồi.''

Một người để râu, vẻ mặt tự nhiên, tự nhận mình là cao nhân trong đám sinh viên mở miệng nói.

"Học trưởng Phan, anh nói huyết mạch Long tộc, chẳng lẽ học trưởng Vương là người của Đông Hải Long Đình?'' Một nữ sinh đáng yêu tò mò hỏi.

Cùng lúc đó, đám sinh viên xung quanh, trong ánh mắt đều tràn ngập sự tò mò, lần lượt chuyển hướng sang người học trưởng Phan này.

Đương nhiên học trưởng Phan này rất thõa mãn với ánh mắt này, trên mặt lộ vẻ bí hiểm.

Nói đùa à, hắn cũng là người đứng thứ 20 trên Tiên Bảng, Phan Bất Ngữ đó, các học đệ học muội đều dùng ánh mắt kính trọng nhìn hắn, đó là chuyện hết sức bình thường!

"Vương Huyền Chiến không phải là người của Long Đình, huyết mạch Long tộc của cậu ta đến từ truyền thừa huyết mạch Cổ Long, đây là một loại truyền thừa huyết mạch vô cùng cổ xưa.''

"Còn vì sao cậu ta lại được huyết mạch Long tộc này, đó là một bí mật với chúng tôi. Nhưng có thể khẳng định, vì huyết mạch Long tộc cổ xưa này cậu ấy nhận được sự tán thưởng của Chân Thần.''

Phan Bất Ngữ khiến phần lớn sinh viên tỉnh ngộ.

Một Chân Thần đã có thể làm rung chuyển toàn bộ Long Đình, sức mạnh huyết mạch có thể nhận được sự tán thưởng từ Chân Thần, có nghĩa là cả Long Đình cũng không so được với sức mạnh huyết mạch này sao?

"Chuyện này... Học trưởng Phan cảm thấy Hiên Viên Thành có thể chịu được bao lâu?'' Một nữ sinh năm nhất khiếp sợ hỏi.

Cô vô cùng sùng bái Hiên Viên Thành, lúc này nghe Phan Bất Ngữ nói, cảm thấy bắt đầu lo lắng cho Hiên Viên Thành.

Phan Bất Ngữ khẽ cười một tiếng, đưa một ngón tay ra.

"Một phút?'' Nữ sinh chớp mắt, nói.

"Không... Là một chiêu cũng không đỡ nổi!'' Phan Bất Ngữ nghiêm túc nói.

Lời vừa dứt, đám người này lập tức bị kích thích nghìn lần.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Nữ sinh kia nghe thế, thân thể cũng mềm nhũn, giống như đã chịu một cú sốc vậy.

Thậm chí ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, đùa à!

Nhưng mà, Phan Bất Ngữ là cường giả kỳ Dục Linh, còn từng đối đầu với Hiên Viên Thành.

Vì thế, lời nói của hắn rất có trọng lượng.

Cho dù có người không tin, cũng sẽ không dám phản bác.

Tất cả mọi người đều nhìn hình ảnh trên màn hình vô cùng lo lắng, nếu lời nói của Phan Bất Ngữ đáng tin, vậy trận chiến này, chỉ sợ sắp kết thúc rồi!

Phan Bất Ngữ cũng nhìn hình ảnh của Hiên Viên Thành, thời dài một tiếng, thầm nghĩ trong lòng:

"Muốn trách thì trách cậu xen vào việc của người khác, một giáo kế tiếp của Vương Huyền Chiến, sẽ rất đau!

Bởi vì năm ngoái, chính tôi cũng đã bại dưới giáo này của Vương Huyền Chiến...''

Trong rừng Thiên Phong, Vương Huyền Chiến kích phát sức mạnh huyết mạch tộc Cổ Long, vảy xanh bao phủ toàn thân, cả con ngươi cũng biến thành màu vàng, giải phóng uy lực vô biên.

Giáo của hắn chỉa vào Hiên Viên Thành, lạnh lùng mở miệng:

"Tôi thắng cậu, chỉ cần một giáo!''

Vương Huyền Chiến chuyển động, lúc này đây, người kia theo chuyển động của giáo, tốc độ nhanh như sấm chớp.

Con đường hắn chạy hình thành ảo ảnh Thanh Long, mũi kiếm còn hóa thành răng nanh của Thanh Long.

"Gào!''

Tiếng gào của Thanh Long vang tận chân trời, một giáo không thể chống đỡ.

Hiên Viên Thành chỉ cảm tháy Vương Huyền Chiến vừa tấn công, mũi giáo đã lập tức ở trước mặt!

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy giống như mình đang đối đầu với rồng khổng lồ cổ xưa vậy.

Uy lực khủng khiếp ngút trời lao về phía hắn.

Với tu sĩ cảnh giới kỳ dục linh bình thường mà nói, đối diện với cảnh này, nhất định không còn ý định phản kháng.

Nhưng Hiên Viên Thành lại vô cùng bình tĩnh.

"Đao Càn Khôn.''

Hai mắt của hắn mờ mịt, giống như đã mất đi tiêu cự.

Mũi giáo ở trước mặt, trường kiếm trong tay hắn mới bắt đầu di chuyển, nhìn qua rất chậm, nhưng lại kịp lúc chạm vào mũi giáo sắc nhọn...

Hoa văn Hắc Bạch Song Ngư hình thành dưới chân hắn, trường kiếm chậm rãi chuyển lệch một góc kỳ lạ.

"Ầm ầm!''

Thanh Long phun trào, thế thương vô cùng mạnh mẽ, 10 mét đất trước mặt Vương Huyền Chiến đều bị xé nát, tạo thành một rãnh sâu tối đen.

Máu tươi rơi từ từ xuống từng giọt...

Hiên Viên Thành bị thương.

Nhưng, trên mặt Vương Huyền Chiến lại có vẻ mặt khiếp sợ: "Sao cậu lại tránh được?''

Bả vai Hiên Viên Thành bị giáo dài đâm thủng, máu tươi nhuộm đỏ cánh tay trái.

Hắn không trả lời, thừa dịp Vương Huyền Chiến còn đang khiếp sợ, lùi liên tục về phía sau, kéo dài khoảng cách.

"Học trưởng Trần, nếu anh còn không chạy tôi cũng đành chịu, nhiều nhất tôi chỉ đỡ được năm chiêu, anh tự canh thời gian!''

Nói xong, Hiên Viên Thành tiếp tục bày trận pháp phòng ngự ra.

Vương Huyền Chiến: "...''

Trần Trần: "...''

Phía trên quảng trường Bạch Ngọc, phần lớn sinh viên đều đưa mắt nhìn về phía học trưởng Phan.

Đối với chuyện này, Phan Bất Ngữ im lặng không nói, vẫn duy trì bộ dạng cao nhân.

Đùa gì chứ, hắn là người đứng vị trí 20 Tiên Bảng, Phan Bất Ngữ, học đệ học muội dùng ánh mắt kính trọng nhìn hắn, đó là chuyện bình thường!

Nhưng mà...

Hiện tại, học trưởng Phan không còn vẻ mặt hưởng thụ nữa.

Gương mặt hắn có chút đỏ bừng, còn có cảm giác có chút đau rát.

Trong rừng Thiên Phong, Vương Huyền Chiến và Hiên Viên Thành đối chiến, Thương Thanh Địa Tiên quan sát trận đấu.

Lúc ông nhìn thấy Hiên Viên Thành tránh khỏi một kích toàn lực của Vương Huyền Chiến, khẽ biến sắc.

"Hiên Viên Thành thật sự không hổ danh là thiên tài trăm năm khó gặp của Vạn Linh Tiên Tông, tuổi trẻ như thế đã lĩnh ngộ được Vạn Linh Thái Cực Đạo rồi!''

"Ừ... Chỉ dựa vào một chiêu này, sức chiến đấu của cậu ta còn mạnh hơn Phan Bất Ngữ rất nhiều...''
Bạn cần đăng nhập để bình luận