Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 952: Sổ ghi chép kiếm tiền của Tiểu Lan

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên trở về Thiên Đình, về hoàn cảnh quen thuộc.

Bởi vì cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi trải qua một đoạn thời gian cách xa nhau, An Lâm chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Hứa Tiểu Lan, sau đó dính lấy nhau.

"Tiểu Lan, anh trở về rồi!"

Chạng vạng tối, An Lâm không ngừng gõ cửa trên lầu nhỏ.

Cửa mở, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt sáng rực có thần xuất hiện ở trước mặt của hắn.

"An Lâm, cuối cùng anh cũng trở về rồi." Cô gái xinh đẹp cười một tiếng.

"Nhớ anh không?" An Lâm cười và đi vào cửa, cho Hứa Tiểu Lan một cái ôm to lớn.

Ngửi ngửi mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, cảm nhận được xúc cảm mềm mại quen thuộc, An Lâm đã cảm thấy thỏa mãn.

Hứa Tiểu Lan cũng nhìn An Lâm như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp có cảm xúc khác đang vươn vấn.

Cái trải nghiệm miệng ngậm thanh sắt đang bị thiêu kinh khủng gì đó, tất cả cút hết khỏi đầu tao ngay!

"Chủ nhân, anh đây là vắt chanh bỏ vỏ, lòng lang dạ sói, bội tình bạc nghĩa! Lúc đi cùng anh tới nước Nam Thiên Vũ, anh còn kêu người ta là Tiểu Thiên Thiên, bây giờ trở về thì đá tôi ra ngoài như trái banh..." Tiểu Thiên hết sức bất mãn mà phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình bên ngoài cửa.

An Lâm cảm động đến sắp muốn khóc, cái này mới là cái hôn môi bình thường chứ!

Nó yên lặng bổ sung một câu trong lòng, sở dĩ nó nhìn chằm chằm An Lâm và Hứa Tiểu Lan, cũng là do muốn nhìn thử xem mái tóc đen nhánh của Tiểu Lan có đổi xanh hay không, hoặc là có vầng sáng màu xanh lục xuất hiện trên đầu hay không.

Hứa Tiểu Lan nghe An Lâm nói, chuyện cản đường cướp bóc trở thành xu thế của nước Nam Thiên Vũ, hai con ngươi của cô cũng trở nên sáng ngời không thôi, hiển nhiên cô cũng cảm thấy giả vờ thành người mới, sau đó giết ngược cướp đồ có tính khả thi khá cao.

"Rụt rè chút đi, Tiểu Thiên còn ở bên cạnh đó!" Hứa Tiểu Lan phát hiện Tuyết Trảm Thiên đang mở to con mắt tròn căng, không chớp mắt nhìn cô và An Lâm, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.

Sau khi hai người thân mật một chút xíu, bắt đầu ngồi vào bàn hàn huyên.

An Lâm ngại Tuyết Trảm Thiên cản trở, nên vẫn dùng chân đạp nó ra ngoài cửa.

"Tiểu Lan, thật ra cô có thể nhắm mắt làm ngơ, coi tôi như là một quả cầu không tồn tại." Tuyết Trảm Thiên thản nhiên mà nói, sau đó lại bổ sung: "Trên thực tế, tôi và hai người có ngăn cách giữa chủng tộc, đối với việc trao đổi tình cảm giữa hai người, tôi không có cảm giác gì cả."

Đôi môi hai người tiếp xúc chạm nhau, cảm giác tuyệt vời như bị giật điện truyền đến, giống như rượu ngon do thần tiên ủ, cảm giác ngọt ngào lan khắp toàn thân.

An Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại nói: "Có còn khu vực nào trên đại lục của chúng ta giống với bầu không khí trên nước Nam Thiên Vũ hay không?"

An Lâm mặc kệ Tuyết Trảm Thiên, đưa mắt nhìn sang cô gái xinh đẹp trước mắt.

"Ừm..." Hứa Tiểu Lan hơi suy tư một lát, rồi mới nói, "Thế lực nhỏ thì không nói, lãng phí thời gian, nói về thế lực hàng đầu thì tộc Hư Linh và Hải Yêu Tây Hải thích chơi trò đó lắm."

Trước tiên An Lâm nói về chuyện hắn tai nghe mắt thấy ở nước Nam Thiên Vũ, đương nhiên, chuyện Tiểu Tước Nữ và Y Lỵ phải lược qua, một là thật sự mất mặt, hai là sợ Tiểu Lan ghen, bị phạt quỳ dưới đất với vỏ sầu riêng.

"Bây giờ bầu không khí của nước Nam Thiên Vũ thu lại rất nhiều, mấy năm nữa chúng ta đi lần nữa, có lẽ có thể đi vơ vét một đống tiền nữa." Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

An Lâm suy tư một lát, lúc trước hắn đấu giá đồ ăn đặc sắc, giá cả đã hạ xuống hơn hai mươi vạn linh thạch cho một món ăn, khi nhiệt độ và cảm giác mới mẻ không ngừng hạ xuống, và sau khi mấy sự hưng phấn của các đại gia tu tiên khi nếm thức ăn tươi trôi qua, đoán chừng một cách lạc quan thì giá cả cũng ổn định khoảng hai mươi vạn linh thạch.

An Lâm mang vẻ mặt mong đợi nhìn Hứa Tiểu Lan.

"Không không không..." Hứa Tiểu Lan lắc lắc ngón tay thanh thú, vươn hai ngón tay ra.

Hai người suy nghĩ, vẫn cảm thấy nên tạm thời gác kế hoạch làm giàu này.

"Gấp hai?" An Lâm trừng lớn hai mắt, càng giật mình mà nói, "Tám triệu linh thạch sao?"

An Lâm nghe vậy thì trở nên đau đầu: "Tộc Hư Linh là một đám kẻ điên, nói không chừng đi đâu cũng gặp kẻ oán hận, giết người không cần lý do, hơn nữa đại năng điên cũng không ít, quá nguy hiểm. Còn Tây Hải, vậy thì quá xa..."

Dựa theo suy đoán trước đây của An Lâm và dao động giá cả của thức ăn, cho dù hắn tự ra tay, một tháng cũng chỉ kiếm được khoảng chừng sáu triệu linh thạch. Hứa Tiểu Lan là một người còn chưa dựng nên danh tiếng đầu bếp, một tháng lại kiếm được tám triệu linh thạch, bằng vào cái gì?

An Lâm hít sâu một hơi: "Em... Em còn kiếm lời nhiều hơn cả anh, sao lại làm được như thế?"

"Ừ ừ." Hứa Tiểu Lan gật đầu đắc ý.

"Được rồi Tiểu Lan, nói với anh thu hoạch của em về chuyện thay anh làm Trù Thần gần đây nhất đi!"

An Lâm hít vào một miệng ngụm khí lạnh: "Chỉ kiếm được hai triệu linh thạch?"

Thật sự nếu là như vậy, quả thật là rất lỗ, còn không bằng bán bánh bao Đại Bạch, ngày nào cũng có doanh thu 10 vạn linh thạch, một tháng cũng có ba triệu linh thạch.

Hứa Tiểu Lan cười khúc khích, mày liễu khẽ nhếch, có chút hờn dỗi mà nhìn An Lâm Nhất: "Anh nghĩ em kém thế à? Là gấp hai đấy!"

Hứa Tiểu Lan nghe thấy An Lâm đề cập tới chính mình, khuôn mặt nhỏ thanh tú xuất hiện một nụ cười đắc ý: "Anh đoán xem trong ba mươi ngày này em kiếm lời được bao nhiêu linh thạch?"

Một tháng được bốn triệu linh thạch, hẳn là có thể làm được.

An Lâm không dám đoán quá cao, khiến Tiểu Lan áp lực, cho nên nói một cái con số tương đối thận trọng: "Bốn triệu viên linh thạch?"

Tài nghệ nấu nướng của Hứa Tiểu Lan gần giống như hắn, cho dù không thể chiến thắng chiến tích của thần nấu nướng Hồ Gia Hào thì dựa vào sự đảm bảo của hắn và dư luận của cái chảo, ổn định ở hai mươi vạn khối linh thạch hẳn là vẫn có hi vọng.

Nhìn thấy vẻ mặt khó tin nổi của An Lâm, Hứa Tiểu Lan càng thêm đắc ý, mở miệng giải thích: "Lúc em mới vừa tiếp nhận vị trí của anh, quả thật không bán được tốt như anh, món ăn có giá khởi đầu là 10 vạn linh thạch, nhưng em chỉ bán được 13 vạn linh thạch."

"Nhưng mà, sau khi vị tiên nhân kia ăn thức ăn của em, lại kinh động như gặp người trời, hô to cực kỳ ngon, không thua kém đồ ăn anh làm một chút nào."

"Ngày hôm sau, sau khi một tiên nhân khác ăn đồ ăn của em, lại còn khen dữ hơn, nói là đồ ăn em làm còn ngon hơn anh làm, quả thật là có giá trị hơn số tiền bán ra."

An Lâm nghe đến đó thì khóe miệng có chút run rẩy, luyện đan và tài nấu nướng liên quan với nhau, thuật luyện đan của Hứa Tiểu Lan vốn không thể kém hơn An Lâm, hơn nữa cô còn làm đồ ăn càng cẩn thận nghiêm túc hơn, nói không chừng thật sự có thể làm ngon hơn hắn, nhưng chắc chắn chênh lệch không lớn.

"Sau này, giá đấu giá đồ ăn em làm càng ngày càng cao, dư luận cũng đi lên. Sau đó em quyết định mượn lời khen của mấy tiên nhân, trắng trợn tuyên dương tài nấu nướng của em tốt hơn so với anh, nói rằng anh chính miệng thừa nhận, em làm đồ ăn ngon thứ hai, thì anh cũng không dám xưng thứ nhất."

"Dư luận đó khiến cho Thiên Đình náo động, độ nóng của em lại tăng lên một lần nữa, khơi gợi hứng thú của rất nhiều tiên nhân giàu có, giá đấu giá thức ăn còn cao hơn anh."

An Lâm nghe vậy thì khóe miệng có chút run rẩy, chuyện này là dựa vào cách giẫm lên danh hiệu của hắn mà! Lan âm mưu!

Hứa Tiểu Lan tiếp tục nói: "Sau đó, lão thần nấu nướng của Thiên Đình ngồi không yên, hắn thua anh thì coi như xong rồi, tạm thời ngồi ở vị trí số hai, bây giờ em lại tuyên dương em còn tốt hơn anh, như thế chẳng phải hắn trở thành kẻ đứng thứ ba rồi sao? Hắn không chịu được sự uất ức này!"

"Cho nên, em nhận được thiếp ước chiến của thần nấu nướng."

An Lâm: "..."

"Sau đó em tiếp nhận ước chiến, đồng thời đánh bại hắn?" An Lâm cạn lời mà nói.

Hứa Tiểu Lan vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy! Em thắng hắn ta, sau đó độ nóng tăng lên lần nữa, giá đấu giá thức ăn của em lại tăng lên một nấc thang nữa! Tuy sau mấy ngày, độ đóng có hạ xuống chút, nhưng một tháng này vẫn kiếm lời tám triệu linh thạch!"

"Tiểu Lan, em thật sự là quá tuyệt vời!" An Lâm cũng không biết nên bày tỏ tình cảm trong lòng hắn như thế nào, cho nên cho Hứa Tiểu Lan một cái ôm to lớn lần nữa.

Đây là một niềm vui và kinh ngạc, nhiệm vụ kiếm tiền hoàn thành vượt chỉ tiêu, hiển nhiên là một người nội trợ có đức có tài!

"Em cảm thấy anh còn cần phải cảm tạ thần nấu nướng Hồ Gia Hào, nếu như hắn không kiên trì bền bỉ ước chiến chúng ta, sau đó bại trận và tôn lên sự ngầu của chúng ta, thì chúng ta cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu!" Hứa Tiểu Lan nói một cách một cách đả kích.

An Lâm: "..."

Thần nấu nướng Hồ Gia Hào vừa đáng thương vừa đáng yêu, không thể không nói là một bảng hiệu vàng vang dội.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng là người giẫm lên bảng hiệu vàng của hắn...

"Được rồi, lần sau chúng ta tặng quà cho thần nấu nướng ngỏ ý cảm ơn!" An Lâm nói đùa như thật.

"Ha ha ha, làm như thế thì hắn thật sự sẽ không bị chúng ta làm tức chết chứ?" Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà bật cười.

Hai người vừa cảm thông vừa buồn cười cho thần nấu nướng, bọn họ cứ thoải mái mà trò chuyện như thế, từ kiếm tiền cho tới tu đạo, hoàn toàn quên mất thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận