Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 684: Tiêu diệt toàn bộ

Ba tên Huyết tộc Hóa Thần đang chung tay bao vây tấn công một giáo sư Thiên Đình.

Giáo sư kia dần dần không chống đỡ nổi nữa, đang muốn sử dụng bí pháp, trả cái giá lớn là tiêu hao sức mạnh huyết mạch để cưỡng ép tăng cao tu vi. Đúng lúc này, sắc mặt của hắn lại sững sờ, dừng ý nghĩ kia lại.

Một Huyết tộc cầm trong tay lá chắn Hắc Tinh và đại đao Linh Huyết đang giết chóc đầy hứng thú, sắp hút máu tươi của giáo sư này trong vòng ba phút, nhưng sau lưng hắn lại đột nhiên truyền đến cảm giác nóng bỏng.

Thần thức của hắn cực kỳ mạnh mẽ, phản ứng lại càng quả quyết, trực tiếp vung đao chém về phía sau lưng, ánh đao bá đạo vô cùng, trong nháy mắt đã phá vỡ Hắc Viêm mãnh liệt đang lao đến.

Tiểu Sửu đi tới trước mặt, Ngân bổng mang theo sức mạnh của vạn quân gõ vào đầu của cường giả Huyết tộc.

Đòn tấn công này không có bất kỳ ánh sáng chuyển động nào, giống như là đòn tấn công bình thường do tu sĩ phổ thông vung ra.

Nhưng cường giả Huyết tộc lại cảm thấy sức mạnh cực kỳ đáng sợ trên đó, lúc này hắn từ bỏ dùng đao cứng đối cứng, mà gọi ra lá chắn của mình.

"Ăn gậy của lão Sửu ta đi!"

Tất cả đều tới một cách đột nhiên như thế, giống như trời đột ngột trở đen, tất cả giác quan đều bị che giấu.

Một Huyết tộc trừng lớn hai mắt, nói được nửa câu, thì cảm giác thân thể xuất hiện cơn đau cực kỳ kinh khủng, mỗi một nơi đều giống như bị xé nứt rồi, thần hồn lại còn đột nhiên trở nên rời rạc.

Hai tên Huyết tộc còn lại bị biến cố này làm giật nảy mình, không hề đuổi đánh tới cùng vị giáo sư kia, mà đưa mắt nhìn sang nơi khác.

"Cậu là..."

Sức lực khổng lồ vô cùng dồi dào giống như Thái Sơn ập xuống, chấn động khiến linh khí hắc Tinh vô cùng cứng rắn cũng nứt rồi vỡ vụn, Huyết tộc Hóa Thần lập tức bị sức mạnh khổng lồ kinh khủng đánh cho phun máu và rơi xuống mặt đất.

Hai cường giả Hóa Thần vỡ vụn thành hơn ngàn khúc, không còn khả năng phục hồi như cũ ngay trước mắt người đàn ông cầm kiếm đen.

Ầm!

Một tên Huyết tộc khác hoảng sợ kêu to.

Tiểu Sửu giẫm trên đám mây, tiếp tục đuổi tận không tha.

Ngân bổng và lá chắn Hắc Tinh va chạm nhau, dao động năng lượng bao phủ ngàn mét trong nháy mắt.

Đợi đến khi khôi phục thành ban ngày lần nữa, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, đang mỉm cười nhìn họ, trong tay còn nắm một thanh kiếm đen có gió quấn quanh.

Hắn vốn còn muốn dùng máu để gia tăng sức chí mạng của chiêu thức, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, với thực lực của hắn bây giờ, hình như không cần dùng tool hack này với Huyết tộc Hóa Thần!

Đúng lúc này, bóng tối đột nhiên buông xuống.

Nếu thật sự muốn giết, thì trực tiếp chém là được!

Hắn đang muốn chạy trốn, kết quả thân thể cũng vỡ thành thịt trong nháy mắt, khí thế trực tiếp chấm dứt.

"Ầy, thật đúng là đồ vô dụng không chịu nổi một đòn." An Lâm mang vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, đã có rất nhiều người thấy được đội ngũ An Lâm tới cứu viện trước.

"Chào thầy." An Lâm cười gật đầu : "Chúng ta đi giúp những người khác trước!"

"Hu hu hu... Còn tưởng lF tôi phải chết ở chỗ này rồi, An Lâm tôi yêu cậu!!"

Có thể xứng đáng để Dược Tôn Giả dùng đòn sát thủ, chỉ có đại năng Huyết tộc Phản Hư.

Bất kể là học sinh hay là tướng sĩ khác, tất cả mọi người đều phấn chấn, dốc hết sức đánh những Huyết tộc xung quanh.

Chỉ những thứ vô dụng này mà cũng xứng để An Lâm Kiếm Tiên chảy máu?

Phía trên bầu trời, đột nhiên có mây sấm bao phủ trong phạm vi hơn mười dặm.

Đại Bạch lè lưỡi, bốn cái móng vuốt vung vẩy trên không trung, vừa bay, vừa vạch ra từng mũi nhọn đáng sợ trên đường bay, giống như cày ruộng, càn quét cả một đường, xé nát Huyết tộc trên mặt đất thành mảnh vụn.

Vòng tay vàng trên cổ tay Dương Nhược Linh hóa thành hai cánh quạt sắc bén, đi khắp đại quân Huyết tộc, ánh vàng gào thét, liên tục có Huyết tộc bị chém thành hai nửa.

"An Lâm... Là em!" Giáo sư kia vừa vui vừa kinh ngạc mà nói.

"Quá tốt rồi, viện binh của Thiên Đình tới rồi."

"Nhìn đám sinh viên này kích động như vậy, nhất định viện binh rất mạnh!"

"Giết đi..."

"Được!" Người giáo sư kia hoàn toàn yên tâm, đi theo An Lâm tới nơi khác.

"Chúng ta nhất định phải chống đỡ! Có đám người An Lâm tới cứu viện trước, nhất định chúng ta có thể thắng trận chiến này!"

"Quá tốt rồi! Lại là An Thần đến rồi!"

Giờ khắc này, bọn họ giống như là ánh rạng đông xé đi màn đêm, mang lại vô vàn hi vọng cho tất cả mọi người.

Không phải có người độ kiếp, mà chính là đại trận mây sấm do Tiêu Trạch thiết lập, tránh cho Huyết tộc chạy trốn.

An Lâm đã từng nói, không muốn bỏ sót một tên nào trong số bọn Huyết tộc này, thì phải giết sạch toàn bộ!

Vô tận ánh sấm rơi trên mặt đất, phong tỏa đường lui của Huyết tộc, đồng thời từng luồng sấm đáng sợ như là Thiên Phạt, bất kể là Huyết tộc trong giai đoạn Đạo Chi Thể, hay là sấm sét trong giai đoạn Dục Linh, nếu trúng một phát thì cũng hoàn toàn biến thành tro tàn, chắc chắn không còn khả năng sống sót.

Mà nơi này có hơn vạn luồng sấm sét như thế!

Mũi chân lóng lánh trắng noãn của Đề Na đạp giữa không trung, hai tay di chuyển với nhau, bấm một pháp quyết kỳ lạ, mấy ngàn mũi tên ánh sáng màu trắng, xẹt qua không trung, xuyên qua thân thể binh lính Huyết tộc cực kỳ chính xác mà, sức mạnh tinh lọc đáng sợ khiến thân thể của bọn chúng cứng ngắc, sau đó yên lặng chết đi.

Đây chính là chỗ đáng sợ của đại năng Phản Hư, thuật pháp thật đơn giản, nhưng có sức mạnh đồ pháo, hủy diệt một nhánh đại quân là chuyện cực kỳ đơn giản.

Chiến cục rất nhanh đã bắt đầu thiên về một bên, một số Huyết tộc nhìn thấy lại có thêm hai đại năng Phản Hư tham chiến, lập tức sợ tè ra quần, bắt đầu rút lui, nhưng sao bọn chúng có thể chạy thoát được ngục sấm bao vây của Tiêu Trạch.

Hắc Long dài ngàn trượng bay trong mây sấm cuồn cuộn, giống như thần linh giáng xuống thần phạt, dùng sấm sét đánh tất cả Huyết tộc chạy trốn thành mảnh vụn.

Không đầy ba phút, đại quân gồm mấy vạn tên Huyết tộc, bị diệt toàn quân!

Nhìn Huyết tộc đã bị giết hết, tất cả mọi người reo hò, có người bởi vì trở về từ cõi chết, mà kích động đến mức chảy nước mắt.

Một thiếu niên áo gai thiếu niên đi tới bên cạnh hắn dưới tình huống hắn không phát hiện ra, một đôi mắt trong veo lạnh nhạt nhìn hắn.

Ngay vào lúc người đàn ông mang áo bào đỏ cho là ổn.

Người đàn ông mặc áo bào đỏ nhìn tòa thành ở xa xa, cười mỉa: "Ha ha, lần dẫn rắn ra hang này thật đúng là kinh ngạc, thật sự không ngờ tới, mấy người của thiên Đình ở thành Hoàng Tuyền lại đi ra khỏi vòng cảnh giới của Thiên Hoàng Đại Đế, vô cùng ngu xuẩn! Như vậy thì tôi sẽ bẩm báo ngay cho Y Đăng Đại Đế, mượn cơ hội này phái người bao vây giết chết những kẻ địch này!"

Cũng đúng vào lúc này, tại một nơi xa thành Thanh Ngọc, một bóng đen đang từ từ hiện ra, hắn mặc áo bào đỏ, thu hơi thở lại, không có bất kỳ thần thức nào có thể phát hiện ra được sự tồn tại của hắn.

Thành viên của bộ chấp hành Thiên Đình bắt đầu bay về phía An Lâm.

Rõ ràng là Kim Hổ và Trần Ngọc, lãnh đạo cường giả bộ chấp hành tới cứu viện rồi. Song khi bọn họ nhìn thấy chiến trường trước mặt, mấy vạn Huyết tộc đều đã bị giết hết thì không khỏi có chút thừ người.

"Chết tiệt, là vị đại năng nào tới vậy, vừa mới tới vài phút mà? Sao chết sạch hết rồi?!"

Một thành viên bộ chấp hành trừng to hai mắt, mang vẻ mặt khó có thể tin mà nói.

Nhưng mà sau khi bọn họ nhìn thấy người đàn ông được mọi người vây quanh thì đã hiểu ra.

Đặc biệt là Kim Hổ và Trần Ngọc, trong nháy mắt nhìn thấy An Lâm thì hoàn toàn thở dài một hơi.

"An Lâm thật là đáng tin mà." Kim Hổ cười nói.

"Đúng vậy, chỗ chúng ta cách tòa thành này khá xa, nếu như không có An Lâm thì dù cho chạy đến đây, đoán chừng nơi này đã có dáng vẻ khác rồi..." Trần Ngọc dùng ánh mắt sáng rực nhìn người đàn ông đứng trên tường thành, có chút kính nể mà nói.

"Đi thôi, chúng ta đi gặp đại công thần của Thiên Đình xem!"

"Cùng đi đi."

Phía trên thành Thanh Ngọc lại có hai khe nứt xuất hiện, trên trăm bóng dáng có luồng hơi thở mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện.

An Lâm thấy thế thì thở dài một hơi, không phát hiện ra tung tích của Ma Đốn, vậy thì bọn họ đã đánh rắn động cỏ rồi.

Tiêu Trạch cùng Đề Na liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đều lắc đầu hơi tiếc nuối.

"Mấy người có phát hiện sự tồn tại của đại năng Phản Hư ở đây không?" An Lâm mở miệng nói.

Tiêu Trạch và Đề Na đi tới bên cạnh An Lâm, bị vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận