Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 283: Chém Yêu Long

Đám người An Lâm chật vật lao ra khỏi kết giới, lòng còn sợ hãi mà nhìn con đường kết giới phía sau.

Còn may, ác quỷ không thể vượt qua con đường ác quỷ này, điều này khiến bọn họ đều nhẹ nhõm thở ra một hơi.

"An Lâm đạo hữu, không biết cậu có hứng thú đến Long Đình một phen không?" Tâm trạng Xích Ô khôi phục lại một chút, chân thành mở lời mời.

"Cảm ơn Xích Ô đạo hữu đã có ý tốt, tôi còn có vài việc cần xử lý, ngày khác lại đến thăm hỏi." Lời này của An Lâm cũng không phải là khách sáo, mà qua một thời gian nữa thật sự muốn tới Long Đình một chuyến.

Ngân Ngư nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm, muốn nói lại thôi, thầm nghĩ anh chàng này là tu sĩ loài người, chỉ sợ làm xong việc sẽ trở về Cửu Châu Giới, về sau biển người mênh mông, lần từ biệt này chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không gặp được nữa.

Tâm tư phiền muộn vừa dâng lên, đột nhiên, cô như nghĩ tới lý do gì đó, cặp mắt đẹp khẽ lóe, mở miệng nói: "An Lâm, không phải là anh nói muốn xem sách lí luận lượng tử sao? Anh tới Long Đình, tôi dạy cho anh!"

An Lâm ngẩn ra, hắn thật sự đã đã quên việc này.

"Được, chờ tôi xong việc, nhiều nhất nửa tháng, tôi sẽ tới Long Đình." Hắn cười nói.

Tìm được Hỏa Cốt của Mãng Hoang tại miệng núi lửa Đằng Xà ở vùng đất của Bách tộc.

Vị thuốc cuối cùng gọi là Thần Bạch Dược Thảo, sinh trưởng trên một đảo nhỏ sương trắng bao phủ.

An Lâm tiếp tục bước trên lữ trình thu thập vật liệu.

Những vật liệu này bình thường đều sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù nào đó, chỉ cần hoàn cảnh nơi đó không thay đổi nhiều, trải qua bồi dưỡng của năng lượng trời đất và tinh hoa nhật nguyệt, qua một vạn năm sẽ luôn có thể lại sinh trưởng ra.

Hắn chỉ là khách sáo mấy câu, không phải là tên nhóc này thật sự muốn tới Long Đình chứ?

"Không có gì, Thánh Ma đã bị phong ấn, đã gần vạn năm rồi cũng không có động tĩnh gì. Dù hòn đảo kia có chút đặc thù, thế nhưng mấy Hải Yêu cấp Đế kia của Ma Quỷ Thất Vực đều tụ tập lại với nhau, cho dù chúng ta đánh không lại cũng có thể chạy, gâu!" Trái lại Đại Bạch chẳng chút lo lắng mà nói.

Ngân Ngư thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúm đồng tiền như hoa, nói: "Ừm, vậy tôi chờ cậu."

"Cảm giác chỗ này vô cùng nguy hiểm, còn từng tồn tại một Thánh Ma, đó chính là kẻ rất mạnh, thống trị một góc ở ma vực Đại Hải. Lúc trước Thần Âm đã bước nửa bước vào Phản Hư, cũng suýt ngã xuống ở đây, cuối cùng cô vẫn phải vận dụng vô sổ bí pháp và trận bàn mới miễn cưỡng phong ấn được Thánh Ma kia trên đảo..." An Lâm nhìn dược liệu cuối cùng trong danh sách, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Cuối cùng, hai bên vẫn từ biệt nhau.

Xích Ô nhìn An Lâm, sau đó lại nhìn Ngân Ngư, khẽ nhíu mày.

Mọi việc đều vô cùng thuận lợi.

Cho dù đánh không lại, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.

Bọn họ lấy được Huyền Băng Hàn Tinh ở trên đảo Băng Thiên Sương.

"Vậy được rồi, chúng ta xuất phát, tới đảo Tôn Ma!" An Lâm ngẩng đầu nhìn biển rộng phía xa, cuối cùng đưa ra quyết định.

Chỗ kia, thật ra ở ngay trong Ma Quỷ Thất Vực, là một hòn đảo nhỏ, đất đai ở trên hòn đảo đó phát ra ánh sáng tím.

Hiện tại, nghiêm khắc mà nói thì chiến lực của đội bọn họ đã gần như hoàn toàn không sợ cường giả Kỳ Hóa Thần.

"Hửm? Sao khí tức này lại có gì đó rất quen thuộc nhỉ?" An Lâm nhíu mày.

Bọn họ mua chiếc la bàn này chính là để phòng ngừa lạc mất phương hướng trong sương mù, có thể bỏ qua nhiễu loạn của từ trường hoặc là các loại năng lượng khác, phán đoán phương hướng vô cùng chính xác.

Hắn mới bay vào đầu thành, một hạt châu màu tím trước mặt liền bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.

Bọn họ cũng là từ bức vẽ của Thần Âm mới biết được sự tồn tại của hòn đảo nhỏ này, thế nhưng ngay cả như vậy, tọa độ mà bọn họ biết cũng mơ hồ, phương hướng cụ thể vẫn phải từ từ đi tìm.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Đảo Tôn Ma ở vùng sương trắng trong Ma Quỷ Thất Vực, thần bí khó lường, người thường cơ bản không biết có hòn đảo nhỏ này.

Vô số người của tộc Trân Châu bay lên không trung, hoảng sợ mà lớn tiếng cầu cứu, kêu khóc ầm ỹ.

"Buông ta ra, đừng bắt ta!"

"Đừng mà, sao ta lại không thể khống chế cơ thể của mình! Cứu mạng!"

Đám người An Lâm đến một thành thị duyên hải của Trân Châu Đế Quốc, mua một cái la bàn Tam Thần.

"Ầm ầm!" Một lực hút cực kỳ khủng bố từ trong hạt châu phóng ra.

Cho dù là binh lính Trân Châu hay là cư dân Trân Châu trên đường, toàn bộ đều bị một lực hút vô cùng mạnh mẽ hút lấy, bay về phía hạt châu màu tím kia.

Chỉ một thoáng, tộc Trân Châu bên trong thành đã rơi vào sợ hãi và bạo loạn.

Lúc mọi người đang tính toán hành động, xa xa bỗng nhiên bay tới một bóng đen thật lớn.

Trên lưng con rồng khổng lồ này có ba cặp cánh đại bàng, tốc độ bay cực nhanh!

Rất nhanh, mọi người đã thấy rõ sinh vật phía xa, là một con cự long hỏa diễm cao hơn mười trượng.

"Trước đây lúc ở thành Ba Lan, trên người mấy Yêu Đế kia cũng có loại mùi này..." Ánh mắt Tiểu Sửu lạnh băng, chậm rãi mở miệng nói.

Mọi việc đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức những người của tộc Trân Châu này đừng nói tới chống cự, thậm chí còn chưa phản ứng kịp đã bị hút lên trời.

Sau khi cự long Hỏa Diễm phá vỡ phòng tuyến tường thành, trực tiếp vận dụng thần thông, hút lấy người của tộc Trân Châu vào Thu Dung Châu.

"Ha ha ha... Thật sự là không chịu nổi một đòn mà..."

"Bốn người anh em khác chỉ là vận may không tốt, nếu không thì thành trì như vậy, bắt một trăm tòa cũng không phải là vấn đề."

Yêu Long Hỏa Diễm bay vòng quanh trên bầu trời, trên mặt là nụ cười tràn đầy châm biếm.

Ngắn ngủi mấy hơi thở, gần như hắn đã góp nhặt hơn một ngàn sinh linh Trân Châu.

"Ngươi cho là vận may của ngươi rất tốt sao!"

Phía xa, bỗng nhiên truyền đến một giọng đàn ông.

Yêu Long Hỏa Diễm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai đang bay về phía hắn với khí thế hừng hực.

An Lâm sử dụng hai tầng gia tốc, tốc độ vù vù tăng vọt.

Thức thứ sáu, Phong Kiếm!

Phong Dực!

Tuy rằng An Lâm bị Yêu Long quyết đoán chạy trốn làm cho ngẩn ra trong giây lát, nhưng tốc độ hắn cũng không giảm mà còng tăng lên, ngay cả Đạt Nhất, Đạt Nhị cũng phóng ra.

Tiểu Sửu cũng sử dụng thuật cưỡi mây, đón được một đám người tộc Trân Châu.

Đại Bạch tạo ra lốc xoáy, bao trùm khắp trời đất, cho người tộc Trân Châu sức mạnh nâng lên.

Trốn!

Yêu Long không hề nghĩ ngợi, lập tức thu lại Thu Dung Châu, ba cặp cánh đại bàng bùng phát vòi rồng lửa, xoay người bỏ chạy!

"Vút!" Yêu Long giống như ngọn lửa sao băng, xé rách không khí, bỏ chạy về hướng biển xa xa.

Nói về cảnh giới thì hắn là Hóa Thần trung kỳ, vì vậy dĩ nhiên sẽ không tự tin so chiêu cùng tên biến thái trong lời kể của Yêu Điệp.

Nhưng bàn về tốc độ chạy trốn, hắn lại có tự tin mười phần.

Chỉ cần ông đây mở ra hai cánh, đối thủ dưới cảnh giới Phản Hư chỉ có thể nhìn mông của ta!

Hiệu quả của Thu Dung Châu biến mất, hơn một ngàn sinh linh trên Trân Châu không trung mất đi lực hút, bắt đầu rơi xuống đất.

Đám người tộc Trân Châu lại hét ầm lên, cứ như vậy rơi xuống chính là thảm án ngọc lớn ngọc nhỏ rơi bàn đá!

"Anh An, để bọn tôi xử lý những người của tộc Trân Châu này!"

Hắn nhớ tới tu sĩ loài người mà điệp yêu từng nói, mẹ hắn, không phải là bên cạnh có chó và khỉ sao!?

Yêu Long nhìn thấy chàng trai cầm kiếm, nhìn thấy con khỉ và con chó khổng lồ, bỗng nhiên đồng tử co rút.

Một cục gạch đen không lồ xuyên thủng ngọn lửa, một chàng trai cầm kiếm xuất hiện cách hắn không xa, tốc độ không giảm.

Ngọn lửa màu đỏ bao phủ lấy bóng dáng chàng trai, có điều Yêu Long chưa nhìn thấy cảnh bọn họ hóa thành tro tàn.

Yêu Long Hỏa Diễm mở rộng miệng ra, ngọn lửa hừng hực nóng cháy phun ra từ trong miệng hắn, ùn ùn thổi quét về phía An Lâm, kéo ra quỹ tích hủy diệt màu đỏ ở trên không trung.

"A? Vậy mà có tu sĩ Kỳ Dục Linh loài người dám ló đầu ra, không sợ chết sao?"

Tốc độ của Đạt Nhất và Đạt Nhị tuy không sánh kịp Yêu Long Hỏa Diễm, nhưng trong nháy mắt mở ra tất cả khẩu pháo, phóng ra tất cả công kích có thể cản trở Yêu Long bỏ chạy.

Tên lửa, pháo Quang Phục, xiềng xích... các loại cùng truy kích Linh Xà.

Công kích của Đạt Nhất và Đạt Bị ùn ùn kéo tới.

Yêu Long Hỏa Diễm cũng không dám coi thường, đành phải tránh né ở trên không.

"Đùng đùng đoàng...!"

Trên bầu trời nổ tung từng chùm pháo hoa lửa rực rỡ.

Yêu Long có chút thảm hại vọt ra từ trong ánh lửa, tốc độ bị kéo chậm một lúc, có điều khoảng cách với nhóm Cao Đạt vẫn kéo ra: "Hô... May mà ông đây da dày..."

"Mẹ hắn, thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới..."

"Con đường phục sinh của Thánh Giả đại nhân thật sự là vô cùng bấp bênh mà."

Ngay lúc Yêu Long cho rằng đã chạy thoát, cổ chợt lạnh, ánh kiếm màu đen xỏ xuyên qua cả thân hình hắn.

"Phụt!"

Yêu Long bị thương nặng, quay đầu kinh hãi không rõ mà nhìn chàng trai đứng ở phía sau hắn.

Hai mắt chàng trai kia như tuyết trắng, hắn rút kiếm Thắng Tà màu đen ra, lại trong nháy mắt đâm hơn mười kiếm lên lưng hắn, mỗi một đòn đều chặn đứng cửa khẩu vận chuyển nguyên khí của hắn.

Trong nháy mắt, nguyên khí liền không thể vận chuyển Yêu Long, ngay cả lĩnh vực cũng bị đánh tan, hắn vô lực rơi xuống đất.

Hắn nhìn chàng trai kia, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

"Tốc độ vô địch thiên hạ của ông đây lại bị một tu sĩ Kỳ Dục Linh đuổi kịp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận