Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 209: Phong Lôi Song Tử

Hồ Hắc Trạch, nơi này mây đen dày đặc, không nhìn thấy trăng sao.

Từng luông ánh sấm từ trời giáng xuống, tụ lại không tan, biến cả khu vực này trở thành hồ điện.

Cuồng phong lạnh thấu xương, sắc bén đến tột cùng, giống như lưỡi đao tàn sát bừa bãi trên vùng đất này, có lá cây bay từ xa tới, chạm vào gió này, trong nháy mắt đã bị xé vụn.

"Ầm ầm!"

Ánh sấm màu vàng bao trùm toàn thân, phóng về phía trước rất nhanh, giống như một con rồng sấm màu vàng, xuyên qua gió lớn và hồ điện, đánh về phía một chàng trai mặc đồ đen.

"Lôi Kiếm!" Chàng trai trên không đánh một quyền, trường kiếm điện xanh mang theo uy thế ngạo thiên chém về phía rồng sấm màu vàng.

Rồng sấm màu vàng và trường kiếm điện xanh va chạm vào nhau, nổ vang rung trời, hai luồng sấm điện khác nhau va chạm cắn xé.

Trên bầu trời mây sấm, chớp điện trút xuống rồng sấm màu vàng như mưa, khiến khí thế xông đến của rồng sấm màu vàng bị kiềm hãm. Lúc này, trường kiếm điện xanh xé rách rồng sấm, ánh vàng bao quanh thân thể cũng bị chém rơi.

Một chàng trai toàn thân màu trắng bạc, giống như cơn gió ngay lập tực lao tới, đánh một chưởng về phía Đông Yến và Hồng Đấu.

"Lùi lại!"

Đúng vậy, ở đây chén thánh không bị Chiến Ma đội lên đầu, mà lơ lửng trong không trung.

Phạm vi công kích lớn như thế, Đông Yến và Hồng Đấu muốn tránh cũng không được, cơ thể giống như trúng đòn nghiêm trọng lập tức bị ép lún sâu vào lòng đất.

Mặt khác ở bên cạnh, Đông Yến và Hồng Đấu chạy điên cuồng về phía trước.

"Loạn Băng Sương!''

Thứ có màu vàng óng ánh chính là Hoàng Thiểm, hắn không kịp tránh né, bị Lôi Kiếm xuyên thủng một lỗ, máu tươi bắn ra.

Lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của Hoàng Thiểm.

Ở phía trước, có một chén thánh bạc lơ lửng trong không trung, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.

"Vèo!" Hoàng Thiểm hóa thành sấm vàng lui liên tiếp về phía sau.

Gió lốc khổng lồ từ trời giáng xuống, trực tiếp đè ép mọi thứ trong phạm vi mười trượng xuống mặt đất.

Bỗng dưng xung quanh có gió tuyết xuất hiện đầy trời, hóa thành từng mũi kiếm hàn băng bén nhọn tản ra bốn phía.

"Chỉ dựa vào chút thực lực của các người, cũng muốn đoạt chén thánh từ tay chúng tôi ư?"

Chàng trai thân trắng bạc vỗ tay tùy ý, hơn trăm lưỡi đao gió trực tiếp chém vỡ lưỡi kiếm hàn băng.

Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, có vô số rằn sấm đuổi theo sau hắn, giải phóng năng lượng chấn động vô cùng đáng sợ.

Đông Yến vỗ hai cánh.

Có thể nói, ngoại trừ bọn họ có ưu thế về số người ra, thì không có cách nào xông vào nơi đó.

"Hừ... Chết tiệt quá mạnh, vốn không có cách nào đột phá!' Vẻ mặt của Hồng Đấu tuyệt vọng nói.

Lúc ba người bọn họ hết đường xoay xở thì một giọng nói lại vang lên.

Chàng trai thân trắng bạc cười mỉa mai: "Tốc độ chạy trốn cũng rất nhanh, từ đó suy ra các người còn có chỗ đáng khen."

Hoàng Thiểm hơi ngẩn ra, sau đó mở miệng nói: "Ý của các cậu là, hai phe chúng ta cùng nhau hợp tác cướp lấy chén thánh bạc? Nhưng mà chén thánh bạc chỉ có một, chia thế nào?''

Lúc này, Đông Yến và Hồng Đấu đã nhanh chóng lùi lại phía sau, bỏ chạy ra xa.

Ba đại diện điện Sáng Thế nghe vậy, thần sắc hơi cứng lại.

"Chén thánh bạc thuộc về cậu, bần tăng biết vị trí của Thương Dục Cốt Long, đến lúc đó các vị thí chủ chỉ cần giúp chúng tôi đoạt được chén thánh sắt kia là được." Giọng điệu Thanh Tri bình thản mở miệng nói.

Thế lực hai bên đều có lòng muốn cướp chén thánh phía trên, như thế tất nhiên thực lực sẽ giữ lại một chút, tới lúc đó, chỉ sợ không ai đồng ý tiên phong.

Ba người Hoàng Thiểm, Hồng Đấu và Đông Yến chạy ra khỏi khu vực gió sấm, thấy Phong Lôi Song Tử không đuổi theo, nên dừng lại tại chỗ, thở dốc kịch liệt.

"Các vị thí chủ có hứng thú muốn hợp tác với chúng tôi một lần không?"

Một hòa thương mi thanh mày tú chậm rãi bước đến, ngữ khí ôn hòa mở miệng dò hỏi.

Người vừa tới chính là Thanh Tri và Thanh Tâm của Phật Quốc, mà người vừa mở miệng nói chuyện là đại điện đứng đầu Thanh Tri.

Nói về tốc độ, Phong Lôi Song Tử còn ngang tài với Hoàng Thiểm, nói về phá hoại, Phong Lôi Song Tử còn lợi hai hơn ba người bọn họ cộng lại rất nhiều.

Hoàng Thiểm nghe vậy cũng thở dài một tiếng, nhìn khu lực gió sấm phía trước, trên mặt có chút không cam lòng.

Hắn muốn bùng nổ thật nhanh, nhằm vào chén thánh, không ngờ đánh một quyền vào trận pháp, suýt nữa là đánh rơi mạng nhỏ rồi.

"Hơn nữa, xung quanh chén thánh còn có trận pháp cấm chế, cho dù phá được phòng tuyến của Phong Lôi Song Tử, cũng cần có thời gian đi phá vỡ trận pháp cấm chế mới được." Đông Yến cũng mở miệng ưu sầu.

Vụ mua bán này đối với họ mà nói, cũng không thiệt.

Phật Quốc chỉ có hai người ra tay, giúp bọn họ đoạt được chén thánh sắt cũng là hợp tình hợp lý.

Không mất bao lâu, đại diện điện Sáng Thế gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, hai bên bắt đầu thảo luận phải hợp sức thế nào để cướp chén thánh bạc.

Lúc này, đám người An Lâm đang bay về phía đông sơn mạch Chung Long.

Sau khi đã biết được vị trí và mục tiêu, bọn họ không lang thang xung quanh nữa, mang theo ý chí sôi sục bay nhanh về phía mục tiêu.

"Hình như bầu trời đằng xa có sấm rền chớp động, vậy đúng là nơi này rồi!'' Vương Huyền Chiến tràn trề ý chí chiến đấu.

Chén thánh sắt đã không thể thỏa mãn được lòng tham của hắn, chỉ có tranh đoạt chén thánh bạc, mới có thể khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.

"Vèo!" Tốc độ bay của ba người càng nhanh hơn trước, sợ bị người khác nhanh chân dành trước.

Lúc này, ở khu vực sấm sét, ánh sấm lại nổ vang.

Đông Yến nhắm về phía Lôi Tử, hai tay xuất ra từng đợt ánh đao lớn mạnh chói mắt.

Đối với công kích của Đông Yến, Lôi Điện và Lôi Tử vốn có thể thoải mái đối phó, không ngờ lại bất ngờ xuất hiện một Thanh Tâm am hiểu vây trận.

Người tới không phải là Phong Lôi Song Tử, mà là đại diện của thế lực Thiên Đình, Vương Huyền Chiến!

Ánh mắt Hoàng Thiểm co lại, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác lạnh người.

Ngay lúc này, một trường thương giống như rồng xanh xé rách khu vục ánh sấm đâm mạnh về phía hắn.

Ầm ầm! Phong Tử bị một quyền của Hồng Đấu đánh rơi xuống đất, cả mặt đất cũng bị nứt theo.

Ngay khi Phong Lôi Song Tử đều bị nhố trong nháy mắt.

Một bóng dáng hóa thành ánh sấm màu vàng xuyên qua phong trận và lôi trận, giống như mũi kiếm sắc bén đâm về phái chén thánh bạc trắng.

Trận pháp cấm chế trên chén thánh bạc bỗng nổ tung, một màn chắn gió lớn mạnh xuất hiện xung quanh chén thánh, bên trong còn có ánh sấm chói mắt, ngăn cản đòn đánh bất ngờ của Hoàng Thiểm.

Hoàng Thiểm không lựa chọn cách từ từ phá giải trận pháp của chén thánh, mà quyết định dùng lực phá trận!

"Cực Hoàng Thiên Lôi!" Hoàng Thiểm hét lớn một tiếng, toàn thân phát ra ánh sấm màu vàng đáng sợ.

Ánh sấm cuộn thành vòng tròn rồi lan rộng bốn phía, trong nháy mắt xung quanh đều là lôi điện màu xanh, tất cả đều khẽ run, sau đó dường như có chút e sợ, lôi điện màu vàng vặn vẹo đứt gãy.

Màn chắn gió Phong trận cũng vì lôi điện màu vàng đánh vào mà trở nên nứt vỡ.

Hoàng Thiểm gào lớn phát lực, muốn một lần phá vỡ phong trận.

Hồng Đấu hóa thành người đá lớn cao hơn mười trượng, dùng hai tay tránh kiện mang theo lực lớn ngạo thiên, đánh mạnh về phía Phong Tử.

Mặt khác, Phong Tử lơ lửng trong không trung, bị Phật châu của Thanh Tri tạo thành trận pháp vây khốn.

Từng luồng ánh sáng ấn phù màu vàng trói buộc rất mạnh, đánh từ tay của Thanh Tâm ra, trong thời gian ngắn có thể kéo được cơ thể của Lôi Tử, điều này khiến Lôi Tử không còn cách nào bắt được hai người trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận