Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1684: Đến cùng là ai xử lý ai?

Trên màn hình cực lớn xuất hiện một thế giới vô cùng xa lạ.

Các sinh linh đều bắt đầu hít thở dồn dập, họ vừa khẩn trương vừa kích động.

Tiểu đội giết Thần đã đi tới một thế giới khác, một thế giới mà đám thiên thần bị cầm tù, đám An Lâm sắp sửa giết Thần rồi!

Tuy nhiên không biết họ tiến vào thế giới kia bằng cách nào.

Nhưng cũng có thể biết được đây là một thế giới do Thần Sáng Thế tạo ra.

Bí cảnh bình thường căn bản không vây khốn được những thiên thần gần như vô địch, cũng chỉ có 'Trời' mới có thể vây khốn được 'Trời'.

Mỗi một người trong đám An Lâm đều có màn hình trình diện đơn độc, có thể nhìn thấy được tình hình chiến đấu của mỗi một thành viên trong tiểu đội, không thể không nói, màn hình phát sóng trực tiếp do Bạch Lăng và Đề Na cùng tạo ra này cực kỳ có tâm.

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một hình ảnh khác biệt.

Cho dù ngăn cách bởi một màn hình, ngăn cách bởi một thế giới, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng thiên uy rực rỡ từ trên trời giáng xuống, khiến trong lòng họ không dám sinh ra ý niệm phản kháng.

Chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, sợ rằng sẽ bị phía bên kia xử quyết mất thôi!

"Còn có ba người có thần hoàn sáng chói ở giữa trung tâm kia, chắc chắn chính là thiên thần nắm giữ quyền năng!"

Nhóm thiên thần bị vây bên trong lồng giam, nhưng đó chính là mãnh thú hung tàn xưa nay chưa từng có mà. Mấy người An Lâm không thể giải quyết mãnh thú từ bên ngoài lồng giam, mà bắt buộc phải đi vào bên trong lồng giải quyết. Vậy thì vấn đề tới rồi, An Lâm thật sự có thể làm người giải quyết thật tốt được không?

"Là Bàn Sơn Thần Long, Hồng Hoang Ma Hùng, Thiên Biến Thần Hầu!" Có cường giả Thú tộc thốt lên, nêu ra liên tiếp tên của mấy cường giả vang dội khắp đại lục.

Nhưng An Lâm không thể kéo dài thêm được nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ xuất hiện biến số khác mất, nếu như bị đám thiên thần kia tóm được cơ hội rồi thoát khỏi thế giới Kính Thần, vậy thì muốn giết bọn chúng sẽ càng khó khăn hơn.

Một con Tích Dịch Thần Long màu vàng đất vô cùng lớn lướt qua trên trời cao, che khuất bầu trời.

Không thể trách được suy nghĩ này của mấy nghìn tỉ sinh linh, nguyên soái cảnh giới Thiên Khải có thể miễn cưỡng so được với đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo, còn sự tồn tại đỉnh cao của trời đất như cảnh giới Thiên Thần trong truyền thuyết, kiểu gì cũng không giống dáng vẻ sẽ khoanh tay chịu chết!

"Bảy sự tồn tại cực kỳ tuấn mỹ lại phát ra uy nghiêm vô tận kia chắc hẳn chính là nhóm nguyên soái cảnh giới Thiên Khải của Bắc Thiên Môn, còn hai người mặc áo bào mây của Thiên Nhân tộc hẳn chính là thiên thần trấn thủ Bắc Thiên Môn!"

Trên lưng của nó còn có mười người khiến cho người khác nhìn thấy đều cảm thấy hãi hùng.

Sĩ khí vốn đang được dâng trào, chẳng biết tại sao lúc này bắt đầu trở nên gấp gáp xen lẫn bất an.

Các đại năng siêu cấp gia nhập tiểu đội giết Thần, đều ôm giác ngộ bằng lòng nỗ lực hết tính mạng vì đại lục, họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tâm lý liều chết chiến đấu rồi.

Hàng tỉ tỉ sinh linh càng xem càng cảm thấy kinh hãi.

Tuyết Trảm Thiên phất đôi cánh nhỏ, đứng trên đài cao đang treo microphone, rõ ràng cuộc chiến còn chưa bắt đầu nhưng đã dạt dào cảm xúc bàn luận về cuộc chiến đấu này rồi.

Sự thật cũng chính là như thế!

Thiên thần phải chết, mà còn bắt buộc phải giết chúng thật nhanh!

"Tiền bối An Lâm, giờ chúng ta nên làm cái gì?" Một xà nữ xinh đẹp động lòng người mặc chiếc váy trắng bay bên cạnh An Lâm, chớp đôi mắt sáng hỏi.

"Thế giới này rất lợi hại." Hai mắt Thiên Đế nhắm lại, trong mắt là sự hưng phấn và chờ mong: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thế giới ngập tràn sức sống đến độ này, bất luận góc cạnh nào cũng đều phù hợp với đạo lý tự nhiên."

Những đại năng siêu cấp nghe thấy vậy đều cười rồi tản ra.

Dưới sự kích động của Tuyết Hồn thú bán manh kia, đám An Lâm còn chưa khai chiến mà đã đều trở thành anh hùng bất hủ được truyền lưu mãi mãi khắp toàn bộ đại lục...

"Bang Phá Thiên tôi hôm nay cũng sẽ chiếm một thiên thần." Cổ Long Đế thản nhiên mở miệng.

Nó thuật lại niềm tin và quyết tâm của tiểu đội giết Thần với mọi sinh linh trên thế gian, không ít sinh linh nghe xong đều rơi nước mắt, bị hành động vì việc nghĩa không ngại khó khổ của các thành viên trong tiểu đội giết Thần cảm động và rung động.

Bạch Linh Xà khẽ le chiếc lưỡi nhỏ xinh, trên mặt không có một chút vẻ mặt mình đã phạm sai lầm nào, ngược lại còn nháy cho An Lâm một ánh mắt yên tâm đi.

"Tiểu Bạch, đừng nói nhiều!" Hắc Linh Xà mặt lạnh quát lớn.

"Tiền bối An Lâm, chúng tôi cũng muốn một thiên thần." Bạch Linh Xà nắm tay Hắc linh Xà, cười tủm tỉm: "Nương nương đã chuẩn bị bao nhiêu lâu như thế, có thể để chúng ta sử dụng chiêu thức phối hợp mới rồi."

Thế giới Kính Thần.

Mỗi một người trong số họ đều là người có thế long trời lở đất, tập trung lại một chỗ quả thật không phải là hành động hay.

"Lão Tôn tôi muốn nhận thầu một thiên thần, mọi người đừng tranh với tôi!" Đấu Chiến Thắng Phật cao giọng cười to, chân đạp đám mây bảy sắc bay đi.

"Năm Thiên Thần, chắc hẳn tôi cũng có thể cân được một tên đấy nhỉ." Thiên Đế cũng cười nhẹ nhàng.

Đây cũng không phải lần đầu tiên An Lâm được nghe lời tán dương như thế này, hắn đã sớm làm quen rồi.

Đôi mắt An Lâm lóe ra tia sáng lạnh, khẽ cười một tiếng: "Ôm cây đợi thỏ là được rồi, bọn chúng biết rõ chúng ta đang ở đây, chúng ta cần phải kéo dài khoảng cách một chút."

Những lão đại này có ai không sống hơn vạn năm đâu, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình Bạch Linh Xà mới có thể gọi một thằng nhóc hơn một trăm tuổi là tiền bối thôi...

Lời vừa nói ra, không ít đại năng siêu cấp có mặt đều lộ ra vẻ mặt quái dị.

An Lâm nghe thấy vậy liền cười: "Còn lại hai thiên thần nữa, vậy thì giao cho tôi đi."

Những thiên thần khủng bố mà người bình thường tránh còn không kịp, hiện giờ lại bị những vị đại năng này chia chác nhau trong nháy mắt, có thể thấy được sức mạnh của họ đang sung túc đến nhường nào.

Đám Đông Phương Tráng Thực, Hứa Tiểu Lan, Phượng Hoàng, Tử Vi Đại Đế, Hỗn Nguyên Vũ Tôn, Thần Đằng Lão Tổ, Huyền Đình Đại Đế cùng nghênh chiến với ba con thần thú, bảy tên nguyên soái!

An Lâm lôi đĩa bát quái Thiên Tuyệt Tinh Sát và đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ trong nhẫn không gian ra.

Trận chiến này nhất định không thể nương này, để phòng trừ trường hợp lỡ may xảy ra!

Ở một phương hướng khác của thế giới Kính Thần.

Bàn Sơn Thần Long nổi giận gầm một tiếng, nhanh chóng bay về phía đám An Lâm.

"Bọn chúng mang theo không ít cường giả đến, rất rõ ràng là nhắm vào chúng ta, muốn giết chúng ta sao? Ha ha... Xem ra sinh linh loài người vẫn quá dễ hiểu đối với chúng ta." Áo bào xám của Hồn Thiên Thần bay phần phật, để lộ răng nanh, nhếch miệng cười to.

"Ta đã chịu đủ cái địa phương khỉ gió này rồi, ta muốn giết sạch bọn chúng!" Vũ Minh phẫn nộ nói.

"Bọn chúng cũng chỉ là kẻ bên ngoài tới, chúng ta không cần phải nương tay, giết chết hết chúng!" Huyễn Mộng Thiên Thần ngồi trên vương tọa, tuy khuôn mặt đã bị sương mù hư ảo che khuất, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ta.

Chân Thực Thiên Thần trong hình dạng quả cầu trắng cũng cười dài, nói: "Vũ Minh, Long Khôi, cuộc chiến tiếp theo, các ngươi hãy mở vòng thần không hạn chế, giết chết sạch bọn chúng."

Vũ Minh và Long Khôi đều sững sờ, sau đó khom người nói: "Vâng."

Mệnh lệnh này chính là bảo họ mở vòng thần ra hết mức, dùng hết tính mạng của bản thân để phá vỡ áp chế, khôi phục sức mạnh của cấp bậc Thần Sáng Thế, nghiền ép đối phương!

Nhóm Thiên Thần không còn muốn chờ đợi nữa, chúng nó muốn đại khai sát giới!

An Lâm lại một lần nữa bố trí trận pháp hai tầng.

Một cô bé phấn điêu ngọc mài xuất hiện ngay chính giữa trận pháp.

Đây là khí linh của đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ, cũng chính là trận linh của trận pháp – Tiểu Phúc.

Sau khi An Lâm nhìn thấy cô bé này, kích động nói: "Mau, Tiểu Phúc, lại cho tôi một loạt lời miệng quạ đen đi! Chính là cái kiểu bảo tôi không cứu nổi nữa, chờ chết đi, từ từ trải nghiệm khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời đi ấy!"

Tiểu Phúc: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận