Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 210: Thật sự không phải cố ý

"Vương Huyền Chiến!" Hoàng Thiểm gầm lên một tiếng giận dữ, hai mắt tức giận nhìn chàng trai vừa đến.

Khi sắp thành công, bỗng nhiên có người xuất hiện muốn cướp đoạt thành quả, cho dù là ai cũng sẽ giận tím mặt.

Lúc này, trường thương hiện lên ảo ảnh rồng xanh, đâm trúng bụng Hoàng Thiểm.

Vương Huyền Chiến cứ bước nhanh đến như vậy, bức Hoàng Thiểm lui ra sau trăm trượng.

"An Lâm! Nắm chắt thời cơ!" Vương Huyền Chiến la lớn.

"Không thành vấn đề!" An Lâm cưỡi gạch xuống, hai mắt trắng như tuyết.

Thuật Thần Giám!

Trong khoảng khắc, đường dẫn của trận pháp xung quanh chén thánh bạc lộ ra sơ hở, toàn bộ đều hiện ra trong mắt hắn.

Hắn nâng một ngón tay, điểm nhẹ một cái.

Khiên Lôi Thuật!

"Rầm rầm rầm... "

Trời đất bỗng yên tĩnh lại.

"Thiên Lôi Huyền Kiếm!" Bóng người Lôi Tử chớp động, mây điện trên trời điên cuồng tụ hình.

"Chuyện gì đây?" Lần đầu tiên Lôi Tử phát hiện ánh sấm mình khống chế lại có thể thoát khỏi sự điều khiển của hắn, còn công kích ngược bản thân, điều này khiến hắn cảm thấy kinh hãi.

"Muốn đoạt chén thánh sao, không có cửa đâu!" Từ xa truyền đến tiếng hét như sấm chớp.

"Trả lại cho cậu!"

Bỗng nhiên, có hơn ngàn tai sấm tạo thành kiếm bén, mang theo uy lực kinh người đâm về phía An Lâm.

Không phải là Hoàng Thiểm, mà là Lôi Tử vừa thoát khỏi Thanh Tâm và Đông Yến.

Ngàn lưỡi Lôi Kiếm bất ngờ bị giữ lại, cả tiếng sấm rền cũng bị áp xuống thấp nhất.

Lôi Kiếm như thế.

Lôi Kiếm như mưa, giăng khắp trời đất, tu sĩ Kỳ Dục Linh nhìn thấy màn thanh thế to lớn này, nói không chừng hai chân sẽ phát run, nhưng An Lâm vẫn bình thản.

Không ngừng oanh kích về phía hắn, nhất thời toàn thân đều bị biển sấm bao quanh.

An Lâm vẫy nhẹ ngón tay, toàn bộ Lôi Kiếm đều chấn động, sau đó thoát khỏi sự khống chế của Lôi Tử, thay đổi phương hướng, hóa thành ngàn vạn tia sấm, bay về phía hắn ta.

Nhưng phản ứng của Lôi Tử cũng rất nhanh, lập tức cầm một cái khiến ánh sấm hình tròn, ngăn cản sự công kích của Lôi Kiếm.

An Lâm biết thời gian của hắn không có nhiều, lại khởi đông thuật giám thần, tìm kiếm nhược điểm trong trận pháp bảo vệ chén thánh.

"An Lâm, mau nắm chắc thời gian!"

Ngay khi hắn đưa tay về phía chén thánh lơ lửng trong không trung, thì một chưởng màu vàng mang theo uy lực kinh người lao đến.

Một vòng sáng từ trên trời giáng xuống, giam cầm Phong Tử lại, cột năng lượng màu trắng như cùng đánh về phía ngực Phong Tử.

Thủ ấn ẩn chứa phật lý diệu kỳ, kết hợp với cảnh giới nửa bước Hóa Thần thi triển ra, uy lực vô cùng khủng khiếp, kim quang hai tay An Lâm cũng không chống đỡ được bao lâu, đã bị Thủ Ấn màu vàng đánh tan.

Lúc này, Phong Tử đã phá thế vây quấn của Thanh Tri và Hồng Đấu, không để ý đến truy kích của hai người, mà đạp lên gió lốc nhanh chóng bay về phía An Lâm. Hắn biết đối tượng đầu tiên cần giải quyết bây giờ chính là An Lâm!

Phong Tử thấy thế cũng từ bỏ việc đấu với Liễu Thiên Huyễn, chức trách của hắn là bảo vệ chén thánh, bây giờ ưu tiên hàng đầu là phải loại bỏ Thanh Tri!

Thanh Tri thừa dịp vòng sáng chiến đấu với Phong Tử nhanh chóng thoát thân, Liễu Thiên Huyễn vừa sợ vừa giận, khi cô nhìn thấy An Lâm thất thủ, bị Thanh Tri đánh bay, càng không thể làm gì khác, bay thẳng về phía chén thánh, bỏ mặc Phong Tử.

Khí thế của thủ ấn màu vàng không giảm, đánh trúng ngực An Lâm, biển lực lớn mạnh chấn động khiến cả cơ thể hắn như muốn rời ra từng mảnh, đánh hắn bay ra hơn trăm thước.

Ầm ầm! Phong Tử bất ngờ không kịp phòng, ngực bị cột sáng xuyên qua, năng lượng lớn mạnh phá nát ầm ầm, trực tiếp khiến hắn hộc máu lui về phía sau.

"Đừng hòng cướp được chén thánh của chúng tôi!" Một hòa thương mi thanh mày tú quát lớn một tiếng, không chút do dự đánh về phía An Lâm.

Người vừa ra tay chính là đại diện đứng đầu Phật Quốc Thanh Tri, không thể coi thường lực công kích của hắn. Thủ ấn màu vàng rất mạnh mẽ, An Lâm hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì khác, chỉ có thể dùng Hám Sơn Quyền đối phó trước mắt.

Ầm ầm! Thủ ấn màu vàng mang theo phật quang bay lượn va chạm với Hám Sơn Quyền cùng một chỗ.

Liễu Thiên Huyễn khẽ quát một tiếng, ngự trên quạt lông lui về phía sau, đánh tới chỗ Phong Tử.

An Lâm thấy thế khẽ cười: "Chén thánh này, tôi rất vui lòng nhận lấy... "

Rắc rắc... Màn chắn gió vỡ ra như mạng nhện, ngay cả sấm chớp bảo vệ bên trong cũng từ từ tiêu tan.

"Ở chỗ này." Hắn cong ngón tay búng một cái, hơi thở mạnh mẽ đánh chếch vào một vị trí trên không trung cạnh chén thánh.

Mà ngàn thanh Lôi Kiếm trở lại bên Lôi Tử, toàn thân Lôi Xà quấn quanh, trong nháy mắt ánh sấm đã đánh về phía Thanh Tri!

Thanh Tri nhìn thấy Phong Lôi Song Tử và Liễu Thiên Huyễn hùng hổ lao đến hắn, da đầu run lên, lúc này không đoạt, thì không còn cơ hội nữa! Hắn không nghĩ gì nhiều, vươn tay bắt lấy chén thánh, ném về phía Hoàng Thiểm.

Chỉ cần chén thánh này đưa vào tay Hoàng Thiểm, bọn họ lập tức rời khỏi nơi sấm sét này.

"Bắt lấy!"

Thanh Tri cầm chén thánh ném về phía Hoàng Thiểm cách hơn trăm trượng..

Trong cuộc đua tốc độ không ai sánh bằng Hoàng Thiểm, lúc này thấy chén thánh bay tới, sắc mặt vui mừng.

"Chúc mừng đại diện Phật Quốc đã nhận được 2 điểm!"

Giong nói vô cùng uy nghiêm, bất ngờ xuất hiện ngay lúc này, vang vọng khắp trời đất.

An Lâm: "... "

Bây giờ, Phật Quốc không biết tại sao lại nhận được chiến thắng cuối cùng, hành động của Thanh Tri dưới tình thế cấp bách, dường như cũng không có cách nào phê phán được.

Lúc trước Phật Quốc và điện Sáng Thế hợp tác, bọn họ đều nghe thấy.

Đoạt được chén thánh là may mắn, nếu tranh đoạt chén thánh thất bại cũng bình thản chấp chận, không cảm thấy quá nuối tiếc.

Sinh viên Thiên Đình cũng không có nhiều phản ứng lắm, tuy đám người An Lâm không thể cướp được chén thánh, nhưng khi đó bọn họ vốn là người ngoài nhúng tay phá rối.

Vẻ mặt người thuộc thế lực điện Sáng Thế đầy vạch đen nhìn về phía Phật Quốc ngồi, còn đại diện Phật Quốc cũng mang vẻ mặt đau buồn bi thương hòa ái: "A di đà Phật, thiện tai, thiện tai... " Người của điện Sáng Thế suýt nữa thì hộc máu.

Quảng trường Thanh Thiên.

Nhìn dáng vẻ của đại diện Phật Quốc, hình như là muốn giúp đại diện điện Sáng Thế, đoạt được chén thánh bạc, nhưng lại có cảnh này xảy ra, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút bi thương.

Đối với việc ngoài dự đoán này, tình ngay lý gian, vẻ mặt đám người An Lâm phức tạp khi nhìn Hoàng Thiểm, trong ánh mắt ẩn chứa sự đồng cảm.

Thanh Tri có chút hồ đồ, vỗ đầu, sau đó chắp hai tay lại, cúi đầu xin lỗi: "A di đà Phật, thực xin lỗi... Bần tăng thực sự sơ suất, thật sự không cố ý đâu..."

Hắn vừa nói vừa thành khẩn, ngay cả lời xin lỗi cũng không thể bắt bẻ được khiến người khác tin phục.

Phải, hắn thật sự không cố ý, nhưng mà... Không cố ý thì có thể làm gì được nào!

Hoàng Thiểm khom người xuống, nhặt chén thánh bạc lên, hốc đỏ hoe, không biết nên giận hay là nên buồn.

Hắn nhớ lại khoảng thời gian nỗ lực từ đầu đến cuối, chết tiệt tất cả đều làm đồ cưới cho người ta, không khỏi đau buồn.

Đôi mắt ưu tư sầu muộn, cuối cùng chỉ có thể tức giận nói ra mấy chữ:

"Cậu... Các cậu bắt nạt tôi!''

An Lâm đã nhanh chóng lấy được bình tĩnh, đúng rồi, quyết định sở hữu chén thánh, không căn cứ vào việc chén thánh nằm trên tay ai, mà căn cứ vào việc người đầu tiên chạm vào chén thánh là ai, như vậy điểm lập tức thuộc về người phe đó...

Hầu như mọi người ở đây đều ngây dại, tin tức tới rất bất ngờ.

Chén thánh bạc nện trúng đầu Hoàng Thiểm, ngã nhào xuống đất, nhưng hắn không hề có chút phản ứng nào, hình như đang tiêu hóa lời vừa truyền trên trời xuống.

"Bốp!"

Hoàng Thiểm: "... "

Thanh Tri: "... "

Nhiều lắm là có người tức giận mắng vài câu hòa thượng tâm cơ hoặc không có đầu óc, nhưng ít ra sẽ không diễn ra tình trạng công khai lên án.

Hừ... Cứ như vậy, điện Sáng Thế sẽ bực tức, rõ ràng phát hiện ra chén thánh bạc trước, còn ra sức chiến đấu như vậy, cuối cùng lại thành điểm của Phật Quốc...

Vô số ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Hoàng Thiểm sắp sụp đổ trên màn hình tinh thể.

Hồng Đấu không thể nhịn được nữa, đánh sống mai về phía Thanh Tri.

"Đừng, xin thí chủ Hồng Đấu bĩnh tĩnh một chút! Bần tăng có thể giúp cậu đoạt chén thánh sắt!" Thanh Tri thấy Hồng Đấu nổi giận tiến tới, lập tức mở miệng nói.

"Chén thánh bạc đổi chén thánh sắt, cậu cho tôi là đồ ngốc ư?" Hồng Đấu hét lớn một tiếng, toàn thân bùng nổ ngọn lửa màu đỏ, giống như quả cầu lớn, đánh hùng hổ về phía Thanh Tri.

"Haizz, cậu thật đúng là ngốc mà, không hề nói chỉ bồi thường cho các cậu một chén thánh sắt, bồi thường vài chén thánh sắt cũng không được ư?" An Lâm lắc đầu, ở bên châm ngòi thổi lửa.

Giọng nói của Hồng Đấu bị ngăn lại, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa ngột ngạt trong lòng không phát tiết không được, càng lao hung hăng về phía Thanh Tri.

Bây giờ hắn vô cùng khó chịu, cần phải đánh hòa thượng trước mắt một chút mới hết giận được.

Đúng lúc này, Phong Lôi Song Tử bỗng bay lên không trung, đưa tay hợp lại với nhau, lẩm bẩm trong miệng, giọng điệu vang vọng xa xăm:

"Chén thánh bị đoạt, cho dù các người là ai cũng đừng hòng rời đi được.''

"Thiên Địa Phong Lôi Diệt Tuyệt trận, mở!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận