Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 922: Lão Hoàng Ngưu - hướng dẫn du lịch cao cấp

Tầng thứ nhất cây Thái Dương, cành lá màu xanh biếc, tản ra sức sống mãnh liệt.

Tán cây cao, sải rộng đến cả trăm dặm.

Tầng thứ nhất chủ yếu là khu buôn bán lớn, bán rất nhiều loại hàng hóa. Đa số những loại hàng hóa kia đều là tinh hoa đặc sản cao cấp của nước Nam Thiên Vũ.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên ngồi trên tấm năng lượng bay lơ lửng, đi tới tầng đại lục thứ nhất, bị vô số cửa hàng cùng với hàng hóa rực rỡ muôn màu làm cho rung động.

"Rất nhiều thiên tài địa bảo!" Cặp mắt tròn xoe của Tuyết Trảm Thiên phiếm tia sáng kỳ dị, dùng ánh mắt nóng bỏng mà quét mắt nhìn bốn phía, khóe miệng chảy xuống chất lỏng trong suốt.

An Lâm đi về phía cửa hàng do một con chim băng màu lam mở ra, cầm lấy một linh quả, hỏi: "Cái này bán thế nào?"

Chim băng màu lam nói với vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo: "Một quả, hai mươi ngàn linh thạch."

An Lâm nghe vậy gật đầu, linh quả bát phẩm, hai mươi ngàn linh thạch một quả, đúng là còn rẻ hơn một chút so với giá thị trường ở giới Cửu Châu.

"Bình tỉnh một chút." An Lâm tức giận nói.

Cây Thái Dương có địa vị cực kỳ thần thánh và cao thượng, là địa phương duy nhất ở nước Nam Thiên Vũ mà Chu Tước nhất tộc quản lý nghiêm khắc. Ở chỗ này cấm một mình ẩu đả, nếu như đánh nhau thật, thần vệ đội sẽ chạy tới trong vòng 1 phút, sau đó giết chết toàn bộ sinh linh gây ẩu đã.

Không nhìn An Lâm thì cũng thôi đi, nó dễ thương như vậy, còn đáng sợ như vậy, thế mà cũng con gà kia cũng không thèm để ý tới, cái đệch mơ, chuyện này có thể nhịn?!

An Lâm ôm Tuyết Trảm Thiên áy náy cười một tiếng, yên lặng đi khỏi.

An Lâm: "..."

Đang đi, bỗng nhiên một cái bóng màu vàng lóe lên ở trước mặt An Lâm, mặt treo nụ cười thân thiện: "Hoan nghênh mọi người đường xa đến đây, tôi là Lão Hoàng Ngưu, xin hỏi, các vị cần hướng dẫn viên du lịch không?"

"Có thể bớt một chút không? Mười tám ngàn linh thạch có thể chứ?" Hắn muốn trả giá thử xem.

"Chủ nhân, ở chỗ này chúng ta bị xem thường, anh cứ bỏ qua như thế ư?" Tuyết Trảm Thiên giãy giụa ở trong ngực An Lâm, phẫn uất mở miệng nói.

"Chủ nhân, đừng cản tôi, tôi muốn đánh nó! Cái con gà nhìn đời bằng nửa con mắt này, ta phải khiến cho mi chảy nước mắt hối hận mới thôi!" Tuyết Trảm Thiên không nhịn được, tức giận mà đánh về phía chim băng màu lam.

Chim băng màu lam ngước mắt nhìn thẳng lên bầu trời xa xăm: "Hừ!"

Chim băng màu lam cuối cùng cùng kéo ánh mắt dao động về, một lần nữa tập trung ở trên người An Lâm và Tuyết Trảm Thiên, nói với giọng lạnh nhạt: "Quản tốt thằng nhóc nhà cậu đi, đừng tưởng rằng bản thân đáng yêu thì muốn làm gì thì làm. Có thần thụ thần vệ đội ở chỗ này, muốn gây chuyện, thì cứ chuẩn bị nộp mạng đi."

Lão Hoàng Ngưu: "???"

Kết quả, hai bàn tay to lần nữa níu nó lại.

Ngưu yêu trước mặt một thân lông vàng, hai chân đứng yên, ngơ ngác duỗi tay gãi đầu.

An Lâm bất đắc dĩ bĩu môi: "Không bỏ qua thì phải làm thế nào, cậu có thể bạo ngược Thần Tước Chín Màu hàng ngày mãi được chắc? Không có thực lực kia lập tức khiêm tốn lại cho tôi."

An Lâm dừng bước chân, có phần kinh ngạc mà nhìn ngưu yêu trước mặt: "Lão Hoàng Ngưu không đi bán phiếu, làm hướng dẫn viên du lịch cái gì chứ?!"

An Lâm co giật khóe miệng.

An Lâm nghe vậy thì vẻ mặt hơi động, dĩ nhiên, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với câu nói đầu tiên của Lão Hoàng Ngưu!

An Lâm: "..."

Song Lão Hoàng Ngưu lại không có ý buông tha, lấy ra một tấm thẻ chứng nhận: "Lão ca suy nghĩ một chút đi, thấy cái chứng nhận này không? Hướng dẫn du lịch cao cấp! Cường giả trong giới hướng dẫn viên du lịch! Cả sáu tầng đại lục của cây Thái Dương này, chẳng có chỗ nào là tôi không quen thuộc, nếu như ngài thuê tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến cho ngài vui vẻ, khiến cho ngài sung sướng!"

Làm làm một hướng dẫn viên du lịch cao cấp, hiển nhiên là Lão Hoàng Ngưu rất tôn sùng những vị khác thổ hào.

"Thôi, tôi không cần hướng dẫn viên du lịch." An Lâm khoát tay áo, ý bảo nó tránh ra.

"An Lâm lão ca, nếu như ngài cảm thấy hứng thú với điểu nhân, nguyên khu Tây Bắc Thu Diệp bên kia đều là điểu cao cấp, là loại có thể hóa hình, còn có thể... vừa làm vừa vỗ cánh dẫn ngài lên trời cao, cực kỳ thoải mái, khà khà khà..."

Lão Hoàng Ngưu tự hiểu là như vậy, thế nên rất nhiệt tình mà bắt đầu giải thích và giới thiệu về tầng đại lục thứ nhất của cây Thái Dương.

Có thể thu phục một con Tuyết Hồn Thú, một trong số mười con thú sủng truyền kỳ của giới Tu Tiên, chủ nhân của nó sao có thể tầm thường được? Sự thật quả như hắn đoán, vị loài người này cực kỳ rộng rãi!

Cặp mắt đen bóng của Lão Hoàng Ngưu khẽ chớp, thấp giọng nói: "Tôi cũng biết rất nhiều địa phương kích thích, có thể giúp ngài tìm được rất nhiều điểu mỹ nhân mặt đẹp, dáng xinh nha, hê hê hê hê..."

Có phải Tuyết Trảm Thiên bị cái gì kích thích hay không, dù sao hắn vẫn cảm giác nó có chút cáu bẳn, khó ở một cách đầy khó hiểu.

"Được rồi, vậy anh hãy cùng chúng tôi chơi một chút đi." An Lâm ném một viên nguyên thạch cho Lão Hoàng Ngưu, rất xa hoa mà mở miệng nói.

"Cảm ơn vị lão ca này!" Lão Hoàng Ngưu vui vẻ ra mặt.

Thấy vẻ mặt An Lâm biến hóa, Lão Hoàng Ngưu lần nữa nhiệt tình nói: "Vốn dĩ là phí hướng dẫn du lịch của tôi hơi cao, cần mười ngàn linh thạch, nhưng mà, nghề nghiệp của lão Ngưu tôi chính là ba theo!"

Lão Hoàng Ngưu hơi bị nghẹn một chút.

"Không có nơi nào anh không thể đi? Không biết tốt xấu, ba tầng trên cùng của cây Thái Dương anh cũng có thể đi?" Tuyết Trảm Thiên cười lạnh.

"Theo ăn, theo uống, theo chơi! Không có nơi nào trên cây Thái Dương này mà lão Ngưu không thể đi, đảm bảo sẽ khiến ngài được tận hứng trong mấy ngày ở cây Thái Dương nay!" Lão Hoàng Ngưu vỗ ngực bảo đảm.

An Lâm đen mặt: "Đổi đề tài!"

Người hắn còn chưa "chơi", mà con trâu này đã muốn giật dây dụ hắn đi "chơi chim"?

Nói đùa gì vậy!

Lão Hoàng Ngưu lại bị nghẹn một chút, chẳng phải trước đó hắn đề cập tới điểu nhân, nên chàng trai này mới hưng phấn sao? Tại sao bây giờ lại tỏ vẻ không có hứng thú thế?

"Thế thì... An Lâm lão ca, trừ điểu nhân ra, đặc sắc lớn nhất ở tầng thứ nhất chính là các loại nước trái cây trân quý rồi, một số linh quả khó gặp ở toàn bộ đại lục, ở nơi này của chúng tôi đều có cả..."

Lão Hoàng Ngưu dẫn đường du lịch, An Lâm cũng nhìn trúng mấy loại linh quả, thuận tay mua.

"Thái Dương do chính cây Thái Dương sinh ra là nổi danh nhất, chia làm chín cấp, quả Thái Dương ở tầng này, tên là quả Lục Dương, là linh quả cửu phẩm, ẩn chứa tinh hoa thuộc tính dương rất đậm đặc, sau khi ăn, sẽ gây ra một chút tác dụng phụ, ví dụ như trong một thời gian ngắn, nhìn mặt trời sẽ ra màu xanh lá..."

Lão Hoàng Ngưu nói liến thoắng không ngừng.

Khóe miệng An Lâm lại nhẹ nhàng co rút, con mẹ nó chứ thấy mặt trời là màu xanh lá, hắn có thể nói là hắn đã thấy cái tác dụng phụ này ở nhiều bộ phim siêu nhiên không?

Tầng thứ nhất không có gì hứng thú, An Lâm đưa ra yêu cầu đi đến tầng thứ hai của cây Thái Dương.

Hiển nhiên là Lão Hoàng Ngưu tiếp tục làm tròn bổn phận của một hướng dẫn viên du lịch, lập tức dẫn An Lâm đi tới chỗ có tấm năng lương để thông tới tầng hai.

"Ui cha, rất nhiều con chim đều xếp hàng!" Tuyết Trảm Thiên sợ hãi than một tiếng.

Nó thấy có khoảng trên trăm con chim lớn nhỏ không đều, cụp cánh lại, giống như con vịt ngoan ngoãn đứng xếp hàng.

"Đi theo tôi!" Lão Hoàng Ngưu nở nụ cười tà mị với An Lâm và Tuyết Trảm Thiên, hẳn là công khai lướt qua đội ngũ, đi tới phía trước.

Trong lòng An Lâm tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.

Xích điểu chịu trách nhiệm thao túng tấm năng lượng thấy được Lão Hoàng Ngưu, vẻ mặt cao ngạo kia lại hiện ra một phần cung kính hiếm thấy: "Ngưu ca, đây là khách của anh?"

"Đúng, phiền cậu giúp chút." Lão Hoàng Ngưu lạnh nhạt gật đầu.

"Được được!" Xích điểu mỉm cười, chỉ vào một tấm năng lượng huyền phù mới vừa khởi động, mở miệng nói, "Mời mọi người tới bên này."

Cứ như vậy, An Lâm và Lão Hoàng Ngưu, ở dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của rất nhiều điểu tộc đang xếp hàng, đường đường chính chính mà chen ngang, đi tới phía trên tấm năng lượng huyền phù.

An Lâm thầm kinh ngạc, Lão Hoàng Ngưu chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại có thể làm cho một con xích điểu cung kính như thế ư?

Con trâu này không đơn giản...

Lão Hoàng Ngưu đắc ý cười, hỏi: "An Lâm lão ca, ngài nhìn tôi trâu bò không?"

An Lâm lắc đầu nói: "Không thấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận