Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1351: Thời điểm trả ân tình đến rồi

Vương Tiện Ngư nhìn người con trai trên khán đài, bái phục chịu thua.

Đại thần vừa có thể khoe mẽ, lại vừa có thể khiến người khác cảm động, nó thật sự không bì được.

Đại hội biểu dương của trường được hạ màn dưới bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt.

An Lâm quay trở về gác xép nhỏ, tiếp tục cắn Tiên đan củng cố cảnh giới.

Bây giờ hắn không thiếu tiền, sau khi dùng các loại Tiên đan linh dược bồi bổ cho cơ thể, là có thể trực tiếp từ cảnh giới Phản Hư mới lên cấp biến cảnh giới Phản Hư sơ kỳ chân chính.

Khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Tiểu Lan có trách nhiệm nấu ăn kiếm tiền.

An Lâm có trách nhiệm củng cố cảnh giới.

Mỗi thú sủng có trách nhiệm hô "Lợi hại! lợi hại! lợi hại!".

Một đường sao băng màu tím xẹt qua trên bầu trời đêm.

Ánh sáng lóe lên vụt qua.

Nhưng An Lâm lên cấp Phản Hư, sau khi có thể điều động được chút lực lượng quyền lực Thiên Đình, lại có thể nhận biết được tình hình đại khái của trận chiến song phương.

Đúng, phương hướng nó rơi xuống, chính là núi Vọng Nguyệt!

An Lâm lại lên núi Vọng Nguyệt, nhìn ngân hà óng ánh cùng với hai vầng trăng sáng trên bầu trời.

"Chiến thần An Lâm." Tử Vi Đại Đế cũng đáp lễ lại.

Thời gian trôi đi, thời thế thay đổi.

Lúc An Lâm nhìn chăm chú lần nữa, một người con trai mặc trang phục tím, dung mạo lạnh lùng tràn ngập uy nghi xuất hiện trước mắt An Lâm.

Sự tranh đấu giữa hai mặt trăng của Hằng Nga và vị kia cường giả bí ẩn kia vẫn chưa có kết quả, cũng không ai có thể suy đoán trăm phần trăm ai chắc chắn thắng.

Chớp mắt đã qua hơn một tháng.

Nó cũng không rơi xuống một đầu khác của bầu trời đêm, trái lại dưới tầm mắt của An Lâm càng lúc càng lớn!

"Đồ đều mang tới rồi chứ?" Tử Vi Đại Đế lại hỏi.

"Hồng Nguyệt sắp không chống đỡ nổi rồi." An Lâm khóe miệng hơi cong lên, "Làm một Hợp Đạo đàng hoàng bình thường không tốt sao, nhất định phải đến tạo phong ba sóng gió, lại dám tranh cướp cái duy nhất với Hằng Nga. Hằng Nga ở trên trăng cũng không biết đã chuẩn bị bao lâu, tranh đấu với cô ấy, đây không phải chán sống thì là cái gì..."

Nhẫn không gian trong tay An Lâm lóe lên, trong nháy mắt vô số bảo vật bay ra.

"Tử Vi Đại Đế." An Lâm hành lễ nói.

Bây giờ địa vị của An Lâm đủ để đứng ngang hàng với năm Đại Đế của Thiên Đình.

Khóe miệng Tử Vi Đại Đế khẽ giật, lời nói này khiến cho những đại lão đến cảnh giới Hợp Đạo rồi mà chưa có Thần khí kia sống thế nào?

"Vài món bảo vật này có thể dung hợp rèn đúc thành một thần khí kiểu phong trấn, nhưng cấp bậc chắc là không cao bằng Thần khí được rèn đúc từ bảo vật mà lần trước cậu mang đến."

Cứ như vậy, Tử Vi rất không may lại bị trở thành người chuyên luyện binh khí của An Lâm.

Hai mắt của Tử Vi Đại Đế bừng sáng: "Vật liệu tiên cấp Huyền Tuyết Thiên Hàn Căn, Ma Hoàng Cốt Giá. Vật liệu thần cấp Bản Nguyên Tủy Cốt của Chân Long cảnh giới Hợp Đạo, vật liệu thần cấp hoa Minh Huyết Sát Thần. Tiên khí cấp trung Thần Hỏa Lệnh và Huyết Hồn Thập Tự Giá..."

An Lâm vẫy vẫy tay, vui vẻ tạm biệt Tử Vi Đại Đế.

Sóng năng lượng mà chúng thả ra ngoài thậm chí khiến trời đất biến sắc, hư không run rẩy.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, gió mát nhẹ phẩy, mang theo vài tiếng côn trùng kêu vang trôi về phía xa xa.

Đêm đã khuya.

Tạm biệt Tử Vi, An lâm cũng không rời đi luôn, vẫn ở trên núi Vọng Nguyệt lẳng lặng ngồi thiền.

"Được, rất tốt!"

Một Thần khí đã đủ để hắn mệt mỏi, bây giờ lại còn hai cái!

Tử Vi Đại Đế ngẫm lại cũng cảm thấy mệt!

"Không sao, đa tạ Tử Vi tiền bối, Tử Vi tiền bối đi thong thả."

An Lâm cười sang sảng: "Không sao, chỉ cần là Thần khí là được, đã là cảnh giới Phản Hư rồi, dùng bảo vật cũng nên thăng cấp thành Thần khí, nếu không sẽ có lỗi với cảnh giới này của mình."

Sau đó, An Lâm nói ngay, để Tử Vi giúp tôi luyện một Thần khí nữa đi, vật liệu tôi đưa.

Đại hội biểu dương đại học Liên Hợp Tu Tiên, tất cả giáo viên sinh viên đều được khen thưởng, An Lâm thì không được thưởng, bởi vì bảo vật của An Lâm thực sự rất nhiều, thật sự không biết nên thưởng cái gì.

"Được rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi đây! Khoảng thời gian này tôi cũng sắp thành người chuyên luyện binh khí của cậu rồi!" Tử Vi Đại Đế thực sự không muốn nhìn An Lâm khoe mẽ nữa, liền muốn lên đường tạm biệt luôn.

Sau một canh giờ.

Mây trăng phía trên bầu trời bị phá tan, một bóng người phóng khoáng bắt đầu xuất hiện.

Trên người hắn mặc trang phục luyện đan màu đỏ trắng hoa lệ, thân thể tròn bóng như quả cầu, giống như đang căng bộ quần áo luyện đan mỏng manh ra hết mức, hai mắt cười đến mức híp thành một cái khe.

"Đan Đạo tổ sư, thời gian chuẩn bị của tôi hơi lâu, để cho cậu chờ lâu rồi!!" Một tên béo hưng phấn chào hỏi, một chân bước xuống đất, dẫm đến mức cả ngọn núi Vọng Nguyệt dường như đều run rẩy.

Sắc mặt An Lâm tối sầm: "Còn gọi tôi là Đan Đạo tổ sư thì chúng ta tuyệt giao!"

Tên béo trước mặt chính là thầy luyện đan đứng đầu cung Đâu Suất, Doãn Hỉ.

"Được được được... Không gọi nữa, An Lâm lão ca, xin ngài bớt giận..." Doãn Hỉ cợt nhả nói, "Bây giờ cậu đã chuẩn bị xong chưa? Các loại chuẩn bị về mặt ý nghĩa."

An Lâm gật đầu nói: "Tôi đã tạm biệt người thân bạn bè, bây giờ tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, lên đường thôi."

Hai tay Doãn Hỉ hóa thành màu vàng, chọc vào hư không, kéo ra một cánh cửa không gian.

Tôi ở cảnh giới Hóa Thần đã có thể đánh được phần lớn cảnh giới Phản Hư rồi, Đạo Đức Thiên Tôn vẫn là muốn đợi đến lúc tôi đạt cảnh giới Phản Hư mới để tôi chấp hành nhiệm vụ lần này, xem ra nhiệm vụ này, độ khó không nhỏ a...

An Lâm xoa xoa cằm, khẽ cau mày.

"Lúc đó cậu ở cảnh giới Hóa Thần, tuy có thể ngang hàng với cảnh giới Phản Hư, nhưng thật sự vẫn còn quá yếu, bây giờ lên cấp Phản Hư, lại có cơ hội có thể hoàn thành nhiệm vụ của tôi."

"Không sai, trong biển Bạch Quỳnh có một thế giới to lớn, tên là đại lục Thần Nguyên. Bởi vì đường qua lại giữa hai thế giới hạn chế, nó không thể chịu được sinh linh có cảnh giới Hợp Đạo trở lên đi qua, cho nên mới muốn tìm cậu giúp."

An Lâm nhìn về phía biển Bạch Quỳnh, hỏi: "Tiền bối là muốn bảo tôi đến nơi đó làm việc?"

"Cậu biết không, ở đại lục Thái Sơ, có một chỗ hiếm có người biết, nơi đó có một thế giới mới, chính là một phúc địa tiên gia hiếm có, nó ngay ở bên trong biển Bạch Quỳnh."

Lúc Hứa Tiểu Lan bị trở thành phàm nhân, ông đã đáp ứng rồi thỉnh cầu của An Lâm, tự mình động thủ vì là Hứa Tiểu Lan đúc lại đạo căn, An Lâm cũng bởi vậy mà nợ ông một ân tình.

Đạo Đức Thiên Tôn lúc ấy nói, thời cơ thích hợp, sẽ muốn xin An Lâm giúp ông một chuyện.

Bây giờ chính là thời cơ đó, bởi vì An Lâm lên cấp Phản Hư rồi.

Bây giờ, chính là thời điểm An Lâm trả lại ân tình kia.

"Nói thật, tốc độ lên cấp Phản Hư của An Lâm tiểu hữu, đúng là khiến tôi kinh hãi như gặp thiên nhân, còn nhanh hơn không ít so với điều tôi lường trước." Đạo Đức Thiên Tôn điềm đạm cười nói, hai con mắt trong veo quan sát từ trên xuống dưới của An Lâm, lộ ra dáng vẻ khen ngợi.

"Tiền bối quá khen, thật ra tôi không biết về tu tiên nhiều lắm." An Lâm có chút khiêm tốn gãi đầu một cái.

Đạo Đức Thiên Tôn: "..."

"Khặc... Tôi nói chuyện với cậu một chút, sau đó muốn xin cậu giúp chuyện này." Đạo Đức Thiên Tôn một tay phất lên, đại lục Thái Sơ rộng lớn vô bờ hóa thành một bản đồ hiện ra ở dưới chân ba người.

Ông dùng một tay chấm một phát, biển lục địa ở trung tâm nhất của bản đồ sáng lên.

Không sai, ở trước mặt hắn, chính là người được gọi là Đạo Đức Thiên Tôn của vạn tiên chi tổ, chúng thánh chi sư!

An Lâm cung kính hành lễ: "Vãn bối An Lâm, bái kiến Đạo Đức Thiên Tôn."

Ông đã nhận ra An Lâm và Doãn Hỉ đến, lúc này mới xoay người, trên mặt mang ý cười hiền từ, âm thanh lại khiến người ta thấy thanh tịnh như gió xuân: "Bạn trẻ An Lâm, hoan nghênh đã tới đỉnh của ngân hà Thái Sơ."

Một ông lão tóc trắng xoá, trên người mặc một chiếc áo đạo sĩ màu trắng, dáng người cao thẳng, đứng lặng trên đỉnh ngân hà, quan sát tất cả sinh linh trên thế gian.

Không gian biến đổi một cách kịch liệt, sau khi An Lâm lại một lần nữa nhìn rõ cảnh tượng, hắn đã đi tới một không gian dưới chân là ngân hà đầy trời, trên đầu là tăm tối không có bất cứ vật gì.

An Lâm theo Doãn Hỉ đi vào cánh cửa không gian.

"Tôi cần phải đến đại lục Thần Nguyên làm gì?" An Lâm hỏi.

Đạo Đức Thiên Tôn vuốt râu cười nói: "Chỉ có một chuyện, cướp đoạt mảnh vỡ Thiên Đạo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận