Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1068: Gặp đại lão thần bí

Vốn là một nơi hoang tàn nay lại xuất hiện một tòa cung điện mới tinh.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê đều biết điều này có nghĩa là gì.

Tim hai người bắt đầu đập nhanh, sắc mặt vô cùng khẩn trương nhìn tòa cung điện dưới đáy biển.

Cung điện rất lớn, chỉ riêng bề rộng đã hơn một ngàn thước, màu sắc chủ đạo là màu trắng, tường trắng cửa đỏ, đỉnh chóp gom lại, ở đáy biển tối đen vẫn rực rỡ, giống như một viên minh châu trong bóng đêm.

Bọn họ muốn tới đây thử vận may, không ngờ ở nơi từng bị làm nổ tung thành đống hoang tàn này lại phát hiện một tòa cung điện. Vị lão đại thần bí kia mắc chứng cưỡng chế sao? Xây dựng cung điện ở nơi từng bị nổ tung, đổi nơi khác không được à?

An Lâm cũng chỉ oán thầm, nào dám nói ra.

"An Lâm đại ca, anh... Anh thật sự muốn đi sao?" Lam Tiểu Nghê run rẩy hỏi.

An Lâm nặng nề gật đầu: "Đúng, đừng sợ, tôi còn rất nhiều con bài chưa lật, chúng ta có phần thắng rất lớn!"

An Lâm lôi Đạt Nhất Đạt Nhị từ nhân không gian ra: "Đi đi, vật hy sinh!"

Với sức chiến đấu yếu kém của Đạt Nhất Đạt Nhị cũng chỉ có thể làm được nhiệm vụ này...

An Lâm cung kính đi tới trước cửa chính màu trắng, đang tính mở cửa thì bỗng tay hắn dừng giữa không trung.

Đúng vậy, An Lâm không dám lấy thân đi mạo hiểm, trước tiên sẽ cho vật hy sinh đi dò đường.

An Lâm dùng thần thức dò la tình huống bên trong cung điện, kết quả lại bị một tầng mỏng ngăn cản. Bất kể hắn tăng thần hồn lực ra sao cũng không thể xuyên qua tường chắn ngoài cung điện.

Một hồi tiếng nổ vang lên: "Ầm ầm!"

Lam Tiểu Nghê không biết An Lâm lấy tự tin từ đâu, chỉ khó khắn gật đầu. Không ngừng âm thầm tẩy não, nhắc nhở bản thân An Lâm đại ca là vô địch, tiếp thêm can đảm bằng cách này.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê im lặng trốn ra xa, tuy họ biết là khoảng cách lúc này cũng không tránh được gì.

Cung điện này quả nhiên không đơn giản!

Hai người cẩn thận tới gần cung điện.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Đạt Nhất Đạt Nhị đang muốn ghi lại hình ảnh bên trong.

Lam Tiểu Nghê tưởng hắn đổi ý, lòng mừng rỡ, mở miệng khuyên: "An Lâm đại ca, chúng ta còn nhiều thời gian, hay là quay về suy nghĩ thêm, nhất định có cách khác!"

"Kẻ địch..." Bên trong cung điện truyền ra âm thanh như có như không.

Đạt Nhất Đạt Nhị đẩy cửa ra để hoàn thành nhiệm vụ.

Cửa chính chậm rãi mở ra.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê thấy vậy thì không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh.

Đạt Nhất Đạt Nhị nổ tung!

Lúc nãy An Lâm vẫn còn chắc chắn nhưng hiện tại vô cùng tức giận... Phi! Đó chính là hai phương tiện chiến đấu!

Sau đó chúng nó vượt ra khỏi cơ thể hợp kim, dùng mắt thượng cũng thấy được tốc độ tan rã liên tục!

An Lâm chảy mồ hôi ròng ròng, lòng bỗng sợ hãi.

Toàn thân Đạt Nhất Đạt Nhị bỗng run rẩy dữ dội.

Khoan đã... Nói một câu?

Nếu là công kích thì còn có thể ngăn được nhưng nói một câu liền khiến Đạt Nhất Đạt Nhị nổ tung thì làm sao ngăn?

Cuối cùng hắn cũng nhận ra tình cảnh của bản thân còn xấu hơn chiến hạm hỏa tinh kia.

"Đại ca..."

Lam Tiêu Nghê núp phía sau An Lâm theo bản nắng, rất sợ hãi!

Rốt cuộc đối phương lớn mạnh tới chừng nào mà có thể có bản lĩnh này?

Lúc nãy khi thấy chiến hạm hỏa tinh nó kêu "kẻ địch", bây giờ vừa thấy Đạt Nhất Đạt Nhị lại hô kẻ địch.

Không phải nổ bình thường mà là cả thân thể tan rã rồi nổ tung thành hạt siêu nhỏ, cuối cùng chôn vùi nơi biển sâu, ngay cả một sợi lông cũng không sót lại.

Bọn họ ở xa, không hề nhìn thấy chấn động.

Không hề có năng lượng, chỉ một câu đã khiến Đạt Nhất Đạt Nhị nổ tung sao?

Vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì?

An Lâm bỗng nghĩ tới điểm quan trọng.

Có khi nào việc phát động tấn công của đại lão kia và âm thanh có liên quan?

An Lâm bỗng hiện lên một chuyện.

Bất kể là chiến hạm hỏa tinh chịu công kích hay là Đạt Nhất Đạt Nhị bị công kích thì trước tiên vị lão đại kia đều phải nói, sau đó mới xảy ra các sự việc tiếp theo.

Lúc Đạt Nhất Đạt Nhị đẩy cửa vào có thể lập tức động thủ đuổi ra ngoài, cần gì phải nói một câu kẻ địch?

Chúng nó chỉ là người máy, chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao?

Vì sao lại nói?

Chẳng lẽ vị lão đại kia thích nói chuyện?

Cũng có khả năng này...

Thân ảnh màu xanh chậm rãi rơi xuống đất, ngưng tụ, biến hóa...

Thực lực có thể kém nhưng khí thế không thể thua.

Hắn nhìn về phía thân ảnh kia, đứng thẳng lưng.

"Ừng ực!" An Lâm nuốt một ngụm nước bọt.

Thân ảnh mộng ảo màu xanh mờ mịt, đừng nói mặt mũi ngay cả thân hình cũng không rõ, không thể dùng ánh mắt thông thường mà nhìn thấy được. Nhưng An Lâm có thể cảm giác được thân ảnh màu xanh đang chú ý đến hắn.

Hắn tranh thủ dùng tài ăn nói mở miệng trước, tránh việc lão đại lại kêu "tiêu diệt" hay "địch nhân" linh tinh.

Vẻ mặt An Lâm kiên quyết, hắn đang muốn đi về phía trước thì một thân ảnh bỗng xuất hiện ngăn cản đường đi của hắn.

Thân ảnh kia mờ ảo, không rõ ngoại hình, không rõ lớn nhỏ, giống như hòa thành một khối với biển sâu, nó giống như là cả đất trời.

Trong lòng An Lâm dâng lên cảm giác dụ hoặc khó tả.

Hắn đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn thân ảnh trước mặt, không có bất cứ động tác gì.

Lam Tiểu Nghê giống như gặp được thần linh đất trời, đuôi cá mềm nhũn, ngã trên mặt đất, cúi đầu xuống, ngay cả dũng khí nhìn thẳng cũng không dám.

An Lâm biết trước mặt họ lúc này chính là đại lão thần bí nói hai câu giết chết chiến hạm hỏa tinh và Đạt Nhất Đạt Nhị.

Ai nói muốn gặp đại lão thì phải tự đi tìm.

Hiện tại họ đang ở gần cung điện, vị đại lão kia chẳng phải là tự tìm đến sao!

An Lâm căn bản không có lựa chọn, chỉ đành kiên trì nói lớn: "Tiền bối đừng kích động! Chúng tôi không có ý xấu, có chuyện gì từ từ nói."

Liều mạng vậy!

Trở về bàn bạc cũng vô ích, thực chất là sợ hãi, im lặng chờ chết mà thôi.

Bây giờ nên đi tiếp hay là trở về bàn bạc kỹ hơn đây?

An Lâm ngẩng đầu thì nhìn thấy cửa vừa mới mở ra đang từ từ khép lại.

"An Lâm đại ca, anh còn sửng sờ ở đây làm gì, cái cửa kia đã tự động đóng lại rồi."

Lúc tâm tư An Lâm đang nhớ lại chuyện khi nãy thì từ phía sau truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.

Tim An Lâm đập liên hồi, không biết vị lão đại này muốn làm gì nhưng theo bản năng lại không dám cản trở quá trình biến hóa của thân ảnh màu xanh.

Cuối cùng vị lão đại thần bí kia lại ngưng tụ thành một người nước không rõ mặt mũi.

Tốt xấu gì cũng thấy rõ hình dáng.

An Lâm thấy vậy thì sửng sốt, tất nhiên không hiểu dụng ý của hành động này.

Ngay sau đó người nước từ từ bước tới trước mặt An Lâm, nghiêng đầu: "Xin chào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận