Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2130: Đại quân Thiên Nhân tộc tuyệt vọng

"Rút lui!"

"Mau rút lui!"

"Chạy ngay đi!"

Đại quân Thiên Nhân tộc bị đánh bại cuống cuồng bỏ chạy.

Không chỉ có Thiên Nhân tộc muốn chạy trốn, những Thiên thần có thực lực cao cường trên chiến trường cũng đang tháo chạy.

Thiên thần Nhiệt Độ, Thiên thần Sát Lục, Thiên thần Vô Âm, Thiên thần Tinh Tịch, Thiên thần Bách Hoa, mỗi một người đều bị thương nặng, vốn nghĩ rằng vẫn kiên trì được thêm chút nữa, biết đâu Thiên thần chí cao lại đến cứu thì sao?

Nhưng kết quả thế nào? Thiên thần Đại Địa bị giết, Thế Giới Thụ gãy lìa, Trung Thiên Môn bể tan tành.

Thiên thần chí cao ngay cả cửa cũng không giữ được thì làm gì có thời gian mà đến cứu bọn họ.

Bọn họ vốn dĩ định vứt hết liêm sỉ mà tìm một cái núi dựa, kết quả thì sao? Con mẹ nó, không ngờ Thiên Nhân tộc lại yếu ớt như vậy, một mình An Lâm cũng có thể chèn ép bọn họ.

Vốn dĩ quan hệ của bọn chúng với Thiên Đình vẫn rất tốt, kết quả trong sự kiện lớn này, bọn nó lại lựa chọn con đường ngược lại. Yếu tố đầu tiên của chủng tộc là sinh sôi và truyền thừa, vì điều này thậm chí bọn nó sẵn sàng tổn hại những sinh linh khác trên Đại lục Thái Sơ.

Những thế lực lớn trốn khỏi Đại lục Thái Sơ nhanh nhất.

Trong lòng sinh linh Tạo Hóa Lãnh Vực rất phức tạp.

Chiến tuyến nhanh chóng phát hiệu lệnh rút quân.

Hồng Đấu suýt nữa cũng muốn trực tiếp đầu hàng, ôm bắp đùi An Lâm gọi Papa, cầu xin hắn thu nhận mình.

Bọn họ biết không thể tấn công được Nguyệt Đồng Thần Thành cho nên không chút do dự lựa chọn rút quân.

Bọn họ tưởng rằng sự lựa chọn của mình đúng bởi lực lượng của Thiên Nhân tộc quá mạnh mẽ, không có hy vọng phản kháng được Trời, chỉ có khuất phục thuận theo mới có thể sống sót.

Vô số năng lượng thuật pháp nổ tung phía trên Liên quân Thiên Nhân tộc làm cho bọn chúng phơi thây khắp nơi.

Toàn quân đại bại bắt đầu cật lực chạy trốn.

An Lâm muốn nghịch thiên hay sao?

Con đường mà chủng tộc bọn nó đã chọn đành phải nuốt nước mắt vào trong mà đi tiếp.

Hắc Trạch Đại Địa, Tạo Hóa Lãnh Vực, Hư Linh Vực, Tây Phương Long Lâm là bốn sinh linh thuộc thế lực lớn chạy thoát nhanh nhất, căn bản không chần chừ chút nào.

Thuật pháp không ngừng oanh tạch liên tục.

Nhưng giờ thì sao? Liên quân Phá Thiên liên tiếp thắng lớn, chuyện này như một cái tát giáng vào mặt bọn họ.

Nhưng nó cũng biết, chỉ sợ bây giờ An Lâm không tha thứ cho mình.

Mà loại thiên thạch đáng sợ này có đến hàng vạn cái, bao phủ toàn bộ chiến trường.

Vô số thiên thạch lửa xuất hiện bên trên đại trận, sau đó tấn công những Thiên Nhân tộc đang chạy trốn.

Bọn họ không dám phản kháng, không dám quyết chiến nữa, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

Thương vong của Liên quân Thiên Nhân tộc không ngừng tăng lên.

Một đạo kiếm khí sáng chói như sét rạch ngang trời chém hơn nửa số thiên thạch trên bầu trời thành phấn vụn.

Liên quân Phá Thiên vẫn đuổi sát sau lưng.

"Kiếm Thiên thần đã mở ra Cửu Trọng Thần Hoàn, hắn không thể tiếp tục sống nhưng hắn có thể tạo cơ hội cho chúng ta chạy trốn."

"Người đó là Kiếm Thiên thần!"

Liên quân Thiên Nhân tộc đang đối mặt với Lưu Tinh Hỏa Vũ đều sợ ngây người, đó là cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, một bóng ngưòi to lớn đang giúp bọn họ trốn thoát.

Đại trận Tru Thiên đã bắt đầu phát ra nhạc khúc thứ sáu, Lưu Tinh Hỏa Vũ.

Nỗi tuyệt vọng khi có thể chết bất cứ lúc nào và bị vố số cường địch đuổi giết làm cho Liên quân Thiên Nhân tộc thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của Liên quân Phá Thiên khi bọn họ gặp thất bại.

"Ta sẽ hậu thuẫn phía sau cho các ngươi!"

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm xen lẫn đau buồn vang khắp đất trời.

Mỗi một cái thiên thạch lửa ẩn chứa uy năng vô cùng khủng khiếp, bọn nó không chỉ có động năng cực mạnh mà bên ngoài còn có ngọn lửa hung mãnh bao quanh, rơi xuống đất có thể tạo ra sóng xung kích khiến đất đai chu vi nghìn mét nổ tung tóe, ngọn lửa bùng nổ có thể thiêu đốt tất cả những thứ xung quanh thành tro bụi.

Bất kể là Thiên Nhân tộc hay thế lực Liên quân còn lại đều có cảm giác thảm họa tận thế đang đến.

Đây chính là lễ rửa tội của trận địa pháo.

Thảm họa hủy diệt giáng xuống.

"Mau chạy đi! Hắn liều mạng cứu chúng ta, chúng ta phải biết quý trọng cơ hội này!"

Hành động này của Kiếm Thiên thần trở thành luồng sáng ấm áp chói lóa trong lòng Liên quân Thiên Nhân tộc, thậm chí có một số tướng sĩ Thiên Nhân tộc còn rơi lệ.

Ở cái chiến trường bi thảm này vẫn còn có tia sáng sưởi ấm cho bọn họ.

Bọn họ rất quý trọng cơ hội này, càng ra sức chạy trốn hơn nữa.

Kiếm Thiên thần vận khí một lần nữa để phá hủy nốt số thiên thạch còn lại, nhưng đúng lúc này một bạt tai tới trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh.

Uỳnh!

Kiếm Thiên thần còn không kịp phản ứng lại đã vị đánh đến biến dạng, người thẳng tắp rơi xuống mặt đất.

"Cho ngươi ra vẻ này!!" Tư Vũ Ma Đế cầm hồ lô rượu phẫn nộ quát lên.

Kiếm Thiên thần vẫn nằm trên mặt đất chưa thể bò dậy thì quả đấm tựa như ác mộng lại lần nữa giáng thẳng vào mặt hắn "Ngươi dám ném ta xuống, lại còn không chịu đấu với ta!"

Một vị Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải tuyệt vọng nói.

"Đây là muốn tiêu diệt Thiên Nhân tộc ở trung tuyến hay sao?"

"Xong rồi, xong rồi, phía trước là An Lâm, phía sau là truy binh."

"Là An Lâm!!"

"Hắn là An Lâm!"

"Đây...đây là..."

"Kiếm Thiên thần đại nhân!"

"Hu hu hu Kiếm thiên thần."

Thiên Nhân tộc phát hiện tia hy vọng duy nhất của bọn họ bị hành hung, trong lòng bọn họ xuất hiện một cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được, vừa bi thương lại lúng túng không thể làm gì.

Bọn họ suy nghĩ một chút, quyết định lấy bi phẫn làm động lực, cố gắng tiếp tục chạy trốn.

Một bên bị đánh, một bên chạy trốn nhìn thảm hại cực kỳ.

Ngay tại lúc này, chúng Thiên Nhân tộc đột nhiên phát hiện phía trước có một cái chấm đen đang nhanh chóng bay tới.

"Mau nhìn xem, phía trước có một vị tu sĩ."

"Vị tu sĩ này là..."

Vào lúc Liên quân Thiên Nhân tộc mấy chục triệu sinh linh nhìn rõ dung mạo của vị tu sĩ kia, không biết tại sao tim cũng chậm lại một nhịp, đến cả âm thanh của thuật pháp kinh khủng cùng tiếng la giết phía sau lưng cũng không nghe được, trong đầu chỉ có hình ảnh khuôn mặt người kia, khuôn mặt làm bọn họ phải run rẩy dữ dội.

Kiếm Thiên thần bị đánh mặt mũi sưng phù, cả người cũng sắp bị đánh hỏng mất, toàn thân đều là vết thương, làm sao còn sức lực để ý Lưu Tinh Hỏa Vũ nữa.

Tư Vũ Ma Đế đánh ra một bộ liên hoàn tổ hợp quyền hướng về phía Kiếm Thiên thần.

Ầm, ầm, ầm!

"Ai cho ngươi lá gan vừa đấu với ta vừa giả bộ hả?"

Lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, Kiếm Thiên thần trúng một đòn nữa nên vô cùng choáng váng.

Ầm!

Đến Nguyên soái còn như vậy, có thể tưởng tượng được các Liên quân Thiên Nhân tộc bên dưới có bao nhiêu vô vọng, trong lòng tuyệt vọng nhường nào.

Không sai, người mặc quần áo đen kia chính là An Lâm.

Vào lúc An Lâm bày đại trận bóng tối để chạy trốn, lực lượng hệ thống cấp cho hắn cũng biến mất, thay vào đó là cảm giác vô cùng yếu ớt, mê mang mệt mỏi và buồn ngủ.

Nhưng hắn biết bây giờ hắn không thể choáng váng.

Ở trong loại chiến trường này, ngất đi đồng nghĩa với việc giao sinh mệnh cho kẻ địch, kẻ địch có thể cho ngươi một đao bất cứ lúc nào cho nên An Lâm cố gắng uống một viên Thần đan nâng cao tinh thần tăng độ tỉnh táo rồi chạy về phía Nguyệt Đồng Thần Thành.

Lúc trở về hắn còn liếc mắt nhìn qua Thiên thần Hải Dương.

Thiên thần Hải Dương run lẩy bẩy, hơn nữa còn lưu lại mấy câu chúc phúc, bày tỏ thuận buồm xuôi gió, bình an, hiển nhiên đã bị An Lâm dọa sợ.

An Lâm không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn quay về.

Sau đó, hắn vừa mới chạy về đến chiến trường Nguyệt Đồng Thần Thành lại đụng phải đại quân mấy chục triệu sinh linh khí thế dời núi lấp biển vọt tới, còn có rất nhiều Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải cùng với mấy đối thủ cấp bậc Thiên thần.

Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có ba từ, chính là "Con mẹ nó!".

Vốn dĩ đã cùng đường bí lối rồi, giờ lại phát hiện đại quân mấy chục triệu sinh linh nhào về phía hắn, đây là mối thù sâu đậm cỡ nào chứ? Không phải chỉ có "làm thịt" lãnh đạo của bọn họ, chém cây của bọn họ cùng với đập bể cửa nhà bọn họ thôi sao? Oán hận nhiều như vậy ư? Hả?

An Lâm vô cùng tuyệt vọng, bây giờ sợ rằng Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải hắn cũng đánh không lại ấy chứ.

Đám người trước mắt này, chỉ cầm mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ làm hắn chết chìm.

Chẳng lẽ An Lâm ta tung hoành một đời lại phải chết ở chỗ này?

Vào lúc An Lâm đnag nghĩ như vậy thì một cảnh tưởng quỷ dị xuất hiện.

Đại quân Thiên Nhân tộc mấy chục triệu sinh linh lúc trước còn khí thế hung hăng vọt tới phía hắn bây giờ toàn bộ đều ngừng bước, chiến trường yên tĩnh lại.

Trên mặt bọn họ là vẻ kinh hoàng.

Sau đó, cùng thời khắc đó bọn họ lại lựa chọn quay đầu chạy đi.

"Chạy ngay đi! An Lâm tới rồi!!!"

"An Lâm, thật sự là An Lâm tới rồi!"

"Ahuhu Sao số ta lại khổ như vầy?!"

"Quay lại, mẹ nó, đằng nào chẳng phải chết, cho dù chết cũng phải kéo theo mấy người chết cùng!"

Đại quân mấy chục triệu sinh linh vô cùng ăn ý quay đầu chạy, vừa chạy vừa kêu trời kêu đất, hùng hùng hổ hổ.

An Lâm: "???"

Một mình An Lâm đứng lặng trong gió rét, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Một mình ta... đẩy lùi mười triệu quân?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận