Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1051: Mạnh mẽ trả thù

Công kích lần thứ một trăm không xuất hiện.

Hai thanh Thiên Kiếm một đen một trắng bên cạnh Ma Thần Cổ Thiên không thể tấn công được nữa.

Công kích đáng sợ như thế, cho dù là đại năng đứng đầu, tấn công liên tục trăm lần cũng phải kiệt sức, càng không nói đến Ma Thần Cổ Thiên này chỉ là một phần lực lượng còn sót lại.

Đôi mắt An Lâm nóng rực, đây chính là giây phút mà hắn vẫn luôn chờ đợi!

"Cô giữ lấy cục gạch này đi!"

An Lâm vất cục gạch cho Lam Tiểu Nghê, còn mình thì lao về phía Ma Thần Cổ Thiên.

Ma Thần Cổ Thiên đứng thẳng lưng, hơi thở bỗng trở nên mạnh mẽ.

Âm thanh của nó vang dền như tiếng sấm: "Mày muốn sống, hay là chết?"

Dứt lời, nó còn đưa tay làm ra tư thế "Mời".

Ma Thần đáng sợ đâu mất rồi!

An Lâm lại cười lạnh: "Vậy tôi muốn sống!"

Lam Tiểu Nghê: "..."

Rõ ràng là đang thả bọn họ đi một cách trắng trợn.

Ma Thần Cổ Thiên: "... Lúc trước chỉ là luận bàn thôi mà."

An Lâm bị khí thế của Ma Thần Cổ Thiên dọa sợ, tốc độ hơi chậm lại, sau đó cười lạnh: "Ông đây thích chết đấy, có giỏi thì lại chém ông đây thử xem!"

An Lâm không cam lòng rời đi nhẹ nhàng như thế, nếu không bao khổ sở khi ngăn cản công kích của hắn chả hóa uổng công?

An Lâm và Lam Tiểu Nghê giật mình, có cần lật mặt nhanh thế không?

Ma Thần Cổ Thiên nâng tay xé rách hư không, một lối đi không gian xuất hiện trước mắt An Lâm: "Ha ha ha... Chuyện Ma Thần Cổ Thiên tôi thích làm nhất là không để kẻ thù đạt được nguyện vọng. Mấy người nhìn đi, đây là đường hầm không gian thông đến chỗ đại nhân Tây Hải Tử, bản thần cho phép hai người được sống!"

An Lâm: "..."

An Lâm không nói nhảm nữa, hét lớn một tiếng, Hắc Minh Nguyên Khí bùng nổ trong nháy mắt, lực lượng tăng vọt, tiếng vọng sung sướng của kiếm Thắng Tà vang tận mây xanh, một chiêu bổ thẳng mặt Ma Thần Cổ Thiên!

Ma Thần Cổ Thiên yên tâm vui vẻ cười: "Cậu là một đối thủ rất tốt, nguyện vọng của cậu, bổn thần sẽ phá lệ làm giúp, ban cho cậu đường sống, đi đi!"

Giây phút này, toàn bộ không gian và biển mây mất đi ánh sáng, tối sầm trong nháy mắt.

Hắn cười lạnh: "Nhưng bây giờ tôi muốn chém chết ông đấy, ông định tính sao?"

"Ha ha, ông bắt tôi ăn chín mươi chín kiếm, bây giờ đến lượt ông nếm thử kiếm pháp của tôi một chút!"

"Ồ? Không ngờ mi có thể ngăn cản một chiêu toàn lực của ông đây." An Lâm đạp hư không mà tới, nhìn Ma Thần Cổ Thiên, đột nhiên mỉm cười đầy tàn nhẫn, "Chẳng qua đây chắc chắn là cực hạn của mi đúng không? Tiếp chiêu đi!"

Ầm!

Cảm giác sung sướng khi báo được thù khiến cả người cô đều cảm thấy thoải mái.

Kiếm mang xé rách hư không, cong cong như ánh trăng đen cắn trời nuốt đất.

Phương thức tấn công của Ma Thần Cổ Thiên có vẻ chỉ dựa vào thanh phi kiếm kia, nếu không, đối mặt với đòn tấn công của An Lâm, nó cũng không đơn độc như bây giờ.

Chỉ còn một đường kiếm mang đen nhánh mang theo uy năng vô tận.

"A a a... Mi đi chết đi!" Ma Thần Cổ Thiên không ngờ bản thân lại bị thương vì một tên nhóc, giận đến tím mặt, hai tay cầm kiếm chém về phía An Lâm!

Khi An Lâm chém ra kiếm thứ mười tám, phòng ngự của Ma Thần Cổ Thiên bị phá vỡ, ngực bị xé ra một lỗ thủng, máu đen như nước sơn tràn ra.

Hiện tại phi kiếm đình công, nó chỉ có thể làm tiểu thụ...

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Ma Thần Cổ Thiên triệu hoán ra song kiếm ngăn cản trước người.

Kiếm mang đen nhánh chém ngang trời đất, tựa như có thể cắn nuốt cả ánh tà dương huy hoàng. Giờ phút này, An Lâm giống như một Ma Thần thật sự, Ma Thần Cổ Thiên bị An Lâm đánh đến mức kêu rên liên tục.

Ma Thần Cổ Thiên cố gắng phản kích, nhưng mỗi khi muốn thúc giục hai thanh kiếm kia thì chúng lại khe khẽ run lên, dường như đang chống đối mệnh lệnh của nó.

Ừ, hình như chúng chém cục gạch chém đến buồn nôn luôn rồi, nên giờ nhất định không chém nữa. Tấn công hả? Còn lâu nhá!

Kiếm mang uy thế vô cùng chém lên hai thanh kiếm một đen một trắng, mang theo lực lượng bá đạo quét ngang, chém bay cả kiếm lẫn Ma Thần Cổ Thiên đi xa mấy ngàn thước!

Bây giờ, khi An Lâm bắt nạt Ma Thần Cổ Thiên, thật giống như đang xả giận thay cô.

Lam Tiểu Nghê nghe thấy lời thoại quen thuộc kia, lớn tiếng khen ngợi: "Lão đại An Lâm đánh hay lắm! Đánh chết cái tên đáng chém ngàn đao đó đi!"

Dứt lời, An Lâm lại không chút do dự chém Ma Thần Cổ Thiên một kiếm!

"Bụp bụp..."

Trong không gian vang lên hai tiếng nổ trầm đục.

Nhưng không có chiêu thức nào được thi triển ra.

Ma Thần Cổ Thiên sững sờ, lúc này kiếm mang của An Lâm lại lao tới, xé rộng lỗ thủng lúc nãy trên thân thể nó.

An Lâm đã hiểu hai thanh kiếm kia mới là bản thể, Ma Thần Cổ Thiên chỉ tới góp đủ quân số thôi.

Kiếm khí bừng bừng của hắn thừa thắng xông lên chém xuống toàn chỗ yếu điểm của Cổ Thiên.

Ma Thần Cổ Thiên vô vùng bực bội, nhưng lại bó tay không có cách chống lại.

"Cậu không thể giết tôi được, tôi chính là Ma Thần Cổ Thiên, nếu cậu giết tôi sẽ có ngàn ngàn vạn vạn ma vật đuổi giết cậu, cả đời cậu sẽ không được yên ổn bình an!" Ma Thần Cổ Thiên uy hiếp.

An Lâm cười ha ha: "Đại Thanh đã mất."

Vì như thế nghĩa là hắn lại tiến gần cách chế tạo vú khí Thần cấp thêm một bước!

Chẳng qua, tài liệu thần cấp vẫn tốt hơn.

Lúc trước hắn còn tưởng hai thanh kiếm kia là vũ khí. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là do Ma Thần Cổ Thiên lợi dụng lực lượng của ngọc bội, biến nó thành Thiên Kiếm.

An Lâm mừng rỡ vô cùng, không ngờ đây cũng là tài liệu thần cấp.

Ngọc bội thiên địa: màu trắng là trời, màu đen là đất, vô cùng ảo diệu, tinh diệu tuyệt thế. Có thể thi triển ra phương pháp thiên biến vạn hóa ẩn trong ngọc bội, là tài liệu thần cấp.

An Lâm không giấu nổi tò mò, quyết định sử dụng thuật Thần Giám.

An Lâm vẫn chưa dừng tay, tay phải là Lục Đại Thần Hỏa, tay trái là Chu Tước Thánh Hỏa, cùng nhau thiêu đốt thân xác của Ma Thần Cổ Thiên, nhiệt độ cao không tưởng hóa thịt xương thành khói xanh chỉ trong nháy mắt.

Lần này thì có là loại thần thông biến thái trọng sinh từ giọt máu cũng không sống được!

Nếu nói về chuyện bỏ đá xuống giếng, An Lâm đã sớm lên hàng chuyên nghiệp!

"Lão đại An Lâm lợi hại quá đi! Ngay cả ma vương tuyệt thế từng xưng bá Tây Hải cũng không phải đối thủ của anh!" Lam Tiểu Nghê hân hoan vui vẻ ôm gạch đen tung tăng chạy đến, sùng bái mở miệng.

"Ha ha, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần ngạc nhiên." An Lâm cười nhạt.

Hắn tiện tay cầm luôn hai thanh kiếm của Ma Thần Cổ Thiên đi luyện hóa.

Sau khi luyện hóa thành công, một chuyện khiến hắn kinh ngạc xuất hiện.

Hai thanh Thiên Kiếm lại hóa thành một khối ngọc bội.

Ngọc bội là hình tròn bóng loáng, được tạo thành bởi hai màu trắng đen, một mặt màu trắng, một mặt màu đen.

Từng đường kiếm sắc bén xuất hiện trong hư không, đan chéo nhau như mạng nhện màu trắng, trong nháy mắt đã chém Ma Thần Cổ Thiên thành ngàn đoạn...

Lách tách lách tách...

Hai mắt An Lâm lộ ra ánh sáng, kiếm chiêu mang theo tiếng gió, nhìn về phía Ma Thần đang lộ vẻ sợ hãi, lạnh nhạt mở miệng: "Mi đã chết cả vạn năm rồi, mà người chết nên an tĩnh đi thì hơn, đừng lảm nhảm nhiều như thế."

Nhân lúc nó không đề phòng, một vệt bóng đen nhanh như chớp xé thịt xương Cổ Thiên ra làm hai nửa.

Tách tách!

Ma Thần Cổ Thiên: "Cậu nói cái gì?"

An Lâm vui vẻ cất ngọc bội thiên địa đi.

Sau đó hắn cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.

Hai người lại trở về nơi cũ.

An Lâm ngẩng đầu lên, giật mình.

Hắn phát hiện ra pho tượng Tây Hải Tử vốn đứng yên tại chỗ giờ phút này lại ngồi trên mặt đất, híp mắt nhìn hắn, mỉm cười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận