Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1446: Thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên

Tại khu vực biên giới của giới Bỉ Ngạn, không có một bóng người.

Trên mặt Tuyết Nữ Kim Sắc đang hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

"Hì hì hì... Nhìn dáng vẻ thống khổ của đám người các ngươi, ta thật sự vui vẻ, rất vui vẻ..., thấy các ngươi gào thét khi bị thương, lệ rơi đầy mặt, quá khiến người ta phải bật cười..."

Thiên Thần Thời Gian nhắm hai mắt, lầm bầm lầu bầu, nụ cười nở rộ trên mặt không thể che giấu.

Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, cười nhiều chút cũng không sao cả.

Thấy đối tượng cần chú ý trọng điểm là An Lâm và Thiên Đế, cùng với hàng trăm triệu Tuyết Nữ bị thu vào, đều đang liên tục luân hồi trong thống khổ không dứt, cuối cùng thì cô cũng yên tâm.

Thiên Thần Thời Gian vừa thưởng thức, vừa mở ra hai tròng mắt trong suốt như bảo thạch.

Thiên Thần Thời Gian đưa mắt nhìn sang phía nam, nụ cười trên mặt không giảm: "Diệt hết Tuyết Nữ, mục tiêu kế tiếp chính là Nhân tộc. Thiên Đế đã bị ta bắt, Nhân tộc còn có ai có thể uy hiếp được ta? Nhưng cho dù là giết chết một đám kiến hôi, cũng cần thời gian và sức lực, thật phiền phức..."

Tồn tại ở phía sau, phát ra âm thanh khẽ khàng, lạnh nhạt như bụi trần.

Tuy rất khẩn trương, nhưng ý muốn hủy diệt loài người của cô lại càng kiên định hơn.

"Ngươi là ai?" Cô không quay đầu lại, sợ kích thích đến tồn tại ở phía sau.

Không, thậm chí so với An Lâm còn càng nguy hiểm hơn...

Lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đè xuống bả vai của cô.

Cuối cùng Thiên Thần Thời Gian cũng quay đầu, nhìn con người ở phía sau.

Cô nhẹ giọng thì thào, gót sen vàng ngọc giẫm ở trên mặt tuyết, chậm rãi đi về phía trước, thân thể càng hư ảo hơn, muốn bắt đầu tiến hành "xuyên qua không gian".

Một đám con người có thể uy hiếp cô xuất hiện, sinh linh như thế đúng là không xứng tồn tại ở thế gian này.

Thân thể Thiên Thần Thời Gian hơi run lên, một luồng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, bắt đầu tuôn ra lần toàn thân.

"Bốp."

Thiên Thần Thời Gian lập tức khẩn trương lên, trực giác của cô sẽ không sai, tồn tại phía sau thật sự khiến cô có cảm giác rất nguy hiểm, giống như tên An Lâm bị cô hút vào Thiên Niên kiếm.

"Ngươi là ai?" Thiên Thần Thời Gian hỏi.

"Ta chính là con kiến hôi mà ngươi muốn giẫm chết."

"Trần Trần." Thiếu niên cười nói, "Thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên, Trần Trần."

Thậm chí, về đề nghị tẩy sạch toàn bộ thế giới, cũng nên suy nghĩ thật kỹ càng hơn.

Đây là một tu sĩ có dáng vẻ thiếu niên, mặc áo vải thô, làn da trắng nõn, mặt mũi thanh tú, đôi mắt đặc biệt trong suốt có hồn, chỉ là ánh mắt của hắn khi nhìn cô khá là lạnh nhạt.

Rõ ràng cái tay kia không ảnh hưởng gì đến bất luận cái gì trong thiên địa, nhưng nó lại đang mở rộng vô hạn trong tầm mắt của Thiên Thần Thời Gian, che đậy vòm trời, cuối cùng lại như muốn giữ trọn cả thiên địa ở trong lòng bàn tay!

Thiên Thần Thời Gian không có chút hứng thú gì đối với cái bang phái dở hơi mà Trần Trần nhắc tới, nhưng từ cái cảm giác nguy hiểm mà Trần Trần mang đến cho cô, cô vẫn không thể nhịn được phải hỏi: "Là ai."

Bất kỳ lực lượng nào tiến vào trong phạm vi vòng sáng của cô, thì đều sẽ bị lực lượng thời gian ăn mòn thành hư vô.

"Có rách nát hay không, sau này các ngươi sẽ biết." Trần Trần cũng không hề tức giận.

Thiên Thần Thời Gian lập tức muốn tránh né, nhưng không chỗ nào có thể trốn.

Thiên Thần Thời Gian cười: "Bang Phá Thiên? Cái tên rách nát gì vậy, đúng là một cái bang phái cuồng vọng vô tri."

Lòng bàn tay của Trần Trần rơi xuống bộ ngực của Thiên Thần Thời Gian, cứ như thể đang cầm thứ gì đó, trực tiếp rút ra!

Rầm rầm!

Giống như là có trốn đến bất kỳ một cái nào góc nào trên thế giới, cũng không tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Trần Trần.

Chốc lát sau, hắn lại lắc đầu, như có tiếc hận, nói: "Vốn là ngươi có thể chết muộn hơn chút, nhưng cũng tại ngươi thôi, ngươi đã khiến cho một người gặp phải nguy hiểm, hắn là bang thiên tử thứ ba của bang Phá Thiên chúng ta."

"Ta vốn nhỏ bé như cát bụi, làm sao có thời gian để lãng phí." Trần Trần nhàn nhạt lên tiếng, khi đang nói chuyện, thân thể hắn đã xông vào vòng sáng Thời Gian Suy Biến, vọt tới trước mặt Thiên Thần Thời Gian.

Thiên Thần Thời Gian co rụt con ngươi lại, Thời Gian Suy Biến ở trước mặt của cô, thế mà lại không có chút hiệu quả nào!

"Phá Thiên, thức thứ bảy, Chưởng Tâm Thiên." Trần Trần chụp tay vào ngực Thiên Thần Thời Gian, năm ngón tay ẩn chứa năm loại lực lượng ngũ hành bất đồng, trong lòng bàn tay còn có thêm hỗn độn hủy diệt và tân sinh giao thế không ngừng.

"Là hắn." Trần Trần khẽ mỉm cười, duỗi tay về phía Thiên Thần Thời Gian.

Đó là lực lượng Thời Gian Suy Biến!

Đồng thời, đoàn ánh sáng kim sắc khổng lồ hóa thành vòng tròn bao vây toàn bộ thân thể.

Sắc mặt Thiên Thần Thời Gian đại biến, đạp mạnh bước chân, thân thể điên cuồng lao về phía sau.

Mới đầu vật kia chỉ là một đoàn ánh sáng hình bầu dục, rất nhanh, đoàn ánh sáng vô cùng vô tận, tróc ra càng lúc càng nhanh, cuối cùng, hào quang kim sắc phủ khắp cả mặt đất!

Thời gian trôi qua.

Một đám Tuyết Nữ lại xuất hiện ở trên mặt đất.

Các cô có người kêu thảm, có người lau nước mắt khóc ầm lên.

Mộng Chi, Thượng Quan Nghệ, đế vương bộ tộc Tuyết Nữ, Thiên Đế, cũng lục tục xuất hiện.

Ở cách đó không xa, tại đỉnh chóp của một ngôi nhà.

Một cô gái cao gầy, mặc đế bào bảy màu, dung mạo tuyệt mỹ, có sừng rồng xinh đẹp, trong ngực ôm một quả cầu trắng nhung nhung, nhìn về phía Trần Trần, mặt lộ vẻ hâm mộ ao ước.

"Chiêu thức này thật lợi hại, đây chính là chiêu thức Phá Thiên mà tôi sẽ được học ư?"

Quả cầu lông trắng quơ đôi cánh nhỏ, hưng phấn nói: "Một chiêu đổi ngược càn khôn, có thể đặt trời đất trong lòng bàn tay để chơi đùa... Quả là khí phách hào hùng, ngạo thị thiên khung!"

An Lâm xấu hổ, hắn liếc mắt nhìn quanh một vòng, thấy hoàn cảnh rộng lớn xung quanh, lại hoảng hốt một trận.

"Nếu như tôi không đến, cậu lập tức phải tiếp tục làm một tên đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa." Trần Trần nói với vẻ mặt vô cảm.

Hắn cẩn thận nhìn lại, lúc này mới vui vẻ nói: "Là anh, Trần Trần?"

"Mẹ kiếp! Anh là ai?" An Lâm giật mình, lập tức đẩy Trần Trần ra.

Sao quần áo của Tiểu Lan lại thô ráp thế này, hơn nữa thân thể cũng không còn cứng như vậy! Hắn vừa ngẩng đầu nhìn, phát hiện một người con trai đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình.

An Lâm khóc lóc, đột nhiên cảm giác xúc cảm không đúng.

Thiên Thần Thời Gian thấy cái chàng trai đang dần ngưng tụ kia, trên mặt có vẻ chợt hiểu.

Đúng rồi, đích xác là chàng trai này này cũng là một sinh linh chói mắt nhất trong đám nhân loại, nếu như nói Trần Trần đến đây là vì cứu hắn, thì cũng có thể lý giải.

Kia bởi vì chàng trai kia, chính là An Lâm!!

Trần Trần còn chưa tiếp tục nói chuyện, An Lâm đã lập tức mà ôm lấy người trước mặt là Trần Trần thật chặt, gào khóc: "Ngao ngao! Tiểu Lan, anh sai rồi mà! Anh chính là một tên đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa, anh nên bị trời tru đất diệt, em tha thứ anh có được không... Hu hu hu..."

An Lâm lau nước mắt nước mũi ở trên quần áo của Trần Trần.

Thiên Thần Thời Gian hơi hé miệng, có phần khiếp sợ quan sát một màn trước mắt này.

Trần Trần bày ra khuôn mặt vô cảm nhìn An Lâm, trong lúc bất chợt có phần hối hận vì đã quyết định cứu An Lâm ra.

Người hắn muốn cứu chính là thiên tử thứ ba của bang Phá Thiên, chứ không phải là cái tên bị bệnh thần kinh này!

Con mẹ nó chứ, cái cảnh tượng này quá mất thể diện!

Trong giọng nói của Trần Trần toát lên sự ngạo khí hiếm có: "Hắn chính là thiên tử thứ ba của bang Phá Thiên ta, ta tìm tới đây theo khí tức của Thiên Đạo Nhất Chỉ, chính là vì cứu hắn."

Một người dần dần hiện ra nguyên hình, hiện ra ở trước mặt của hắn.

Trần Trần tỏ ra lạnh nhạt, lòng bàn tay có đoàn ánh sáng kim sắc tan biến.

"Sao có thể thế được... Thiên Niên kiếm của ta, lại bị ngươi phá? " Thiên Thần Thời Gian nhìn chàng trai trước mặt với vẻ khó tin, thì thào cất giọng nói.

Trong lúc bất chợt, vẻ mặt của quả cầu lông trắng trở nên nghiêm trọng, im bặt, không hề lên tiếng, giống như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ khó tin.

"Đây mới là nhân vật 'trời đất bao la, cũng không lớn băng ông đây'! Hắn chính là thiên tử của bang Phá Thiên sao? Chao ôi... tôi đã bị hắn mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, muốn sống muốn chết rồi!"

Hết thảy, giống như đã trôi qua rất lâu, dường như đã qua mấy đời.

"Mình đã trở về... rốt cuộc mình cũng trở lại!" An Lâm vui đến mức bật khóc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận