Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 612: Kẻ địch không thể tưởng tượng

Lúc Bạch Chung vừa vui vẻ đưa Tô Thiển Vân ra ngoài, vừa không ngừng kể lại quang cảnh chiến đấu giữa An Lâm và Hình Thiên, Hứa Tiểu Lan đang ở tầng chín mươi sáu, nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển.

Cô đã đánh bại Minh Hà chân nhân tầng chín mươi sáu, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, gần như lâm vào trạng thái hôn mê. Còn tại sao cô vẫn chưa hôn mê, thì là vì cô muốn biết tình hình chiến đấu của An Lâm, cho nên mới cố chịu đựng.

"Bạch Chung tiền bối, rốt cuộc ông đang ở đâu vậy? Mau ra đây đi!" Hứa Tiểu Lan cực kì không kiên nhẫn, hô lớn một tiếng.

Nhưng bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, cứ như đây chỉ là một tòa tháp rỗng.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Cô vẩy đầu ngón tay một cái, một chất lỏng màu đen xuất hiện trên đầu ngón tay, liên tục biến hóa thành nhiều hình dạng.

Đây là thuật pháp Minh Hà cô thu được từ Minh Hà chân nhân ở tầng này, là thuật pháp hệ Thủy cao cấp nhất, đối với cô mà nói, thu hoạch này cũng coi như không tệ. Lúc đầu tâm trạng cô cũng rất tốt, còn định sau khi rời khỏi đây sẽ quan sát An Lâm chiến đấu. Kết quả hiện tại... Không ai đưa cô ra ngoài cả!

Cô cứ thế đứng ngốc ở tầng chín mươi sáu, còn phải ráng chịu đựng để bản thân không hôn mê, cảm xúc vui vẻ đều bị thổi bay hết rồi.

Một chàng trai khoác khôi giáp màu đỏ, thấy không rõ gương mặt, trường thương hình ngọn lửa trong tay hắn đâm xuyên qua ngực Liễu Thiên Huyễn, nhiệt độ nóng hổi khiến trường thương kia không khác gì mặt trời.

Liễu Thiên Huyễn nở nụ cười xinh đẹp, trong giọng nói lại có nét phiền muộn: "Yêu nghiệt có thiên phú nhất? Đó là vì cậu vẫn chưa được xem trận chiến tầng trên, và cả trận chiến tầng dưới nữa..."

Cô cũng không tiện trách móc thêm, đành phải nuốt một viên Khí Huyết Đan, yên lặng ngồi xuống khôi phục năng lượng.

"Không nên nản chí, cô có thể coi là sinh viên yêu nghiệt có thiên phú nhất trong Thiên Đình rồi, ngay cả Dương Tiễn năm đó cũng chưa chắc có tiềm lực mạnh như cô, đáng tiếc cảnh giới của cô vẫn chưa vững chắc, nếu không, sợ là có thể đánh bại tôi rồi." Chàng trai thu hồi trường thương, dùng âm thanh khàn khàn khen ngợi đối thủ hết lời.

Đã được Tô Thiển Vân xoa dịu nên khi đối mặt với lời phàn nàn của Hứa Tiểu Lan, Bạch Chung cũng không cảm thấy uất ức, lại còn thản nhiên thừa nhận sai lầm, đồng thời nói xin lỗi với thái độ hết sức chân thành.

Cho đến lúc này, trong tháp Tiên Linh chỉ còn lại một mình An Lâm.

Sau khi Bạch Chung đưa Tô Thiển Vân rời khỏi tháp, vỗ trán một cái, lúc này ông mới nhớ vẫn còn tới hai cô gái đang kẹt trong tháp Tiên Linh.

Chàng trai mặc áo giáp màu đỏ tỏ vẻ không hiểu, nhưng lúc này, Liễu Thiên Huyễn đã chậm rãi nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Thấy Bạch Chung như thế, Hứa Tiểu Lan không hiểu ra sao. Đây là ông già thích lải nhải dông dài lúc trước sao? Không phải ông ấy là giả chứ?

May là ông nhớ ra sớm... Ông vội vội vàng vàng đi vào tháp Tiên Linh lần nữa, mang Hứa Tiểu Lan ra ngoài.

"Cuối cùng mình vẫn bị đánh bại..." Trên mặt Liễu Thiên Huyễn hiện ra một chút mất mát.

Trận chiến còn chưa bắt đầu, tin tức An Lâm thành công phá kỷ lục tháp Tiên Linh đã truyền khắp sân trường.

Tầng chín mươi bảy, nơi này sương lạnh giăng đầy, từng tảng băng bén nhọn lơ lửng trên không trung, tản ra khí lạnh đáng sợ, ngay cả không khí cũng gần như bị đóng thành băng.

Về phần nguồn truyền tin tức, dĩ nhiên chính là những học trưởng học tỷ năm thứ năm thích bát quái kia rồi.

Không bao lâu sau, một ông lão xuất hiện trước mặt Liễu Thiên Huyễn, vội vội vàng vàng dùng thuật pháp mang cô đi.

Chàng trai đã phá vỡ kỷ lục lịch sử của tháp Tiên Linh này đang chuẩn bị khiêu chiến tầng cuối cùng.

Rất nhanh, lượng sinh viên đã vượt qua con số mười ngàn.

Dĩ nhiên là có rất nhiều sinh viên nhịn không được, lợi dụng thời gian vừa kết thúc tiết học mà yên lặng trốn đi!

"Vậy cũng được sao?" Đôi mắt đẹp của Diêu Tú trừng lớn, cứ như vừa phát hiện bộ mặt thật của anh mình.

Nói thừa! Đây chính là trận chiến đủ để ghi vào sử sách!

"Hai người đang nói gì đấy?" Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh hai người.

Bởi vì bản thân chuyện này có sự vang dội rất lớn, cho nên tin tức lan truyền cực kỳ nhanh, đến nỗi gần như tất cả mọi người đều biết. Cũng chính vì vậy, cho dù là phải lên lớp, không ít sinh viên vẫn có suy nghĩ muốn đi tháp Tiên Linh xem đánh nhau.

Đúng vậy, người đứng bên cạnh bọn họ đúng là giáo sư kiếm đạo Đông Dực Kiếm Tiên.

Diêu Tú nhìn người vừa đến, thân thể mềm mại run lên, xém chút đứng không vững, vẻ mặt khiếp đảm: "Bà nội ơi... Giáo sư!"

"Chúng tôi đang bàn làm sao để lừa gạt giáo sư đây, người anh em, cậu..." Diêu Minh Hi quay đầu, lời còn chưa nói hết, cơ mặt đã đông cứng, ngây ra như phỗng.

Giống như ngôi sao quốc tế dưới trần gian mở một buổi hòa nhạc cao cấp ở sân trường vậy, có thể xem trực tiếp miễn phí, mà các sinh viên phải đi học, vậy nên làm sao bây giờ?

"Nhưng mà... Hai người chúng ta đều không hiểu, có phải có hơi trùng hợp không?" Cô vẫn còn lo lắng.

Diêu Minh Hi cười một tiếng: "Em ngốc à? Anh không hiểu, muốn tìm tòi kiếm đạo thì cũng phải có người phối hợp đánh với anh chứ! Người kia chính là em đó!"

Diêu Tú như bừng tỉnh ra, khen: "Hay nha!"

Cứ thế, lúc An Lâm vẫn còn đang ngồi nghỉ ngơi, bên ngoài tháp Tiên Linh, sinh viên không ngừng đến xem.

Sau đó hắn lại nói: "Giáo sư có hỏi, cứ nói kiếm đạo đột nhiên có chỗ khó hiểu, cho nên chúng ta tìm một chỗ tiêu hóa kiếm ý đi."

"Đây chính là trận chiến cuối cùng của thần tượng chúng ta, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ qua!" Diêu Minh Hi kiên quyết.

"Anh ơi, giáo sư kiếm đạo bảo hai người chúng ta biểu diễn kiếm thuật trước lớp vào tiết sau đấy, bây giờ đột nhiên chuồn đi, thật sự không có vấn đề gì chứ?" Diêu Tú không yên tâm nói.

Đông Dực Kiếm Tiên cười như không cười nhìn hai anh em: "Thật là khéo ghê, tôi đang định chào hỏi hai người đây, nhưng không may lại nghe được một chuyện khó tưởng tượng rồi."

Hai người Diêu Tú và Diêu Minh Hi bị dọa đến chân mềm nhũn, đầu óc rối tinh rối mù, không nói nên lời.

Mẹ nó, đứng ngay trước mặt giáo sư rồi nói muốn lừa người ta, thế có khác nào thằng ngốc đâu chứ!

"Giáo sư, chúng em sai rồi, em và em gái sẽ lập tức trở về lớp học!" Diêu Minh Hi cố gắng lấy lại bình tĩnh, kéo kéo Diêu Tú, luôn mồm xin lỗi.

"Haiz, đã tới đây rồi thì cũng đừng đi nữa!" Đông Dực Kiếm Tiên khoát tay.

Sắc mặt hai anh em tái nhợt, tới rồi thì đừng đi? Vậy là ông ấy muốn xử quyết bọn họ ngay tại chỗ?

"Tiết học kia đã đổi thành tự học, cùng tôi đi xem trận tỷ thí này đi, vừa lúc tôi cũng muốn xem thần tượng của mình chiến đấu." Đông Dực Kiếm Tiên nói.

Diêu Minh Hi và Diêu Tú giật mình, lượng tin tức có trong câu nói này quá lớn, khiến bọn họ ngốc luôn.

Không ngờ giáo sư lại tới đây xem đánh nhau, đổi tiết kiếm đạo thành tiết tự học!

Trời ạ! Giáo sư đúng là tri âm!

"Không ngờ giáo sư cũng là fan hâm mộ của học trưởng An Lâm, quả thật là quá tốt!" Diêu Minh Hi mừng rỡ, cứ như vừa tìm được một tri kỷ vậy.

"Không, An Lâm không phải thần tượng của tôi." Đông Dực Kiếm Tiên lắc đầu.

Diêu Minh Hi và Diêu Tú đều sững sờ.

"Ha ha, thần tượng của tôi chính là vị tiền bối ở tầng chín mươi chín kia."

Vẻ mặt Đông Dực Kiếm Tiên hết sức khát khao, hai anh em chưa từng thấy qua ánh mắt nóng bỏng kia, nó không khác gì ánh mắt của hai người lúc nhìn An Lâm.

Là tiên nhân nào mà có thể khiến cho thầy của bọn họ biểu hiện thế này?

Chưa có người nào được nhìn thấy tiên nhân tầng chín mươi chín, bởi vì không có người nào thành công xông qua tầng chín mươi chín cả.

Nhưng giáo sư của bọn họ lại biết thân phận của người kia, như vậy người kia và giáo sư tất nhiên có quan hệ không bình thường, chuyện này khiến hai người vô cùng mong chờ được nhìn thấy vị tiên nhân thần bí ấy.

An Lâm mở hai mắt ra, thư giãn gân cốt một chút, cầm thẻ bài số chín mươi chín Bạch Chung đưa, bước vào khu vực chưa từng có người đặt chân.

Hắn vẫn chưa biết, người đến xem hắn đã lên tới hơn mười ngàn người, không chỉ sinh viên, mà ngay cả giáo sư cũng góp mặt...

"Két két..."

Cửa mở, An Lâm ngây người tại chỗ, vẻ mặt sững sờ.

Hắn đã nhìn thấy đối thủ của mình, đó là người hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận