Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1830: "Bại lộ"

An Lâm nhìn cảnh tượng ngay lúc này, hối hận vì đã diễn vai Huyết Võ Lãng giả.

Chỉ một cốc sữa đơn giản mà thôi lại có thể làm hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

Hắn nhìn sữa trong cốc dao động gợn sóng, phảng phất mùi hương nhè nhẹ mê người, mùi vị chắc không tồi nhỉ, nhưng vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Mặc dù uống sữa bò, sữa ngựa cũng là điều rất bình thường, nhưng sữa của rồng ngựa thì... dù sao cũng là sinh linh có trí tuệ bậc cao, hơn nữa bây giờ người tạo ra sữa này cũng đang nhìn hắn một cách e dè, ý nghĩa đằng sau có lẽ hơi khác một chút rồi.

Trong lòng An Lâm cứ do dự mãi không quyết.

Cục diện hôm nay khó khăn lắm mới duy trì được, lẽ nào ngay tại lại sụp đổ ở đây ư?

Nhận thấy biểu hiện có vẻ do dự của An Lâm, Tiên Bá mới tò mò hỏi: "Huyết Võ đạo hữu, người làm sao vậy, nhìn sắc mặt của người hình như có chút không đúng lắm, chẳng lẽ là vì cốc sữa này sao?"

"Huyết Võ Lãng giả tiền bối không thích sao?" Mã Huỳnh hướng mắt nhìn An Lâm, bốn chân bồn chồn chùn bước trên mặt đất như là cô bé đã làm sai chuyện gì đó.

Thật không ngờ Huyết Võ Lãng giả lại có còn kiểu phong nhã tình trường như thế này, đến Bạch Đằng công chúa còn có thể "hạ gục" được. Tuy rằng mọi người có chút kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không có phản lại, như thể hắn vốn dĩ đã như vậy rồi.

Nếu như Huyết Võ đạo hữu thực sự có mặt tại đây, nhìn thấy cốc sữa thơm ngon như vậy, e là dù là có ước định đi nữa cũng coi như không có mà uống trước nói sau, có khi còn xin thêm cốc nữa.

Mọi người tỏ ra vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ, chỉ có từ trong ánh mắt Mã Huỳnh đột nhiên xuất hiện một tia tối sẫm.

Dù sao trong thời gian ngắn, những sinh vật có mặt tại đây cũng không thể nào kiểm chứng được những gì hắn nói, còn thân phận này thì trước mắt hắn cứ dùng trước đã, sau này nếu có rắc rối gì thì để Huyết Võ đạo hữu thực sự tự mình giải quyết vậy.

"Trời ơi! Từ lâu đã nghe nói Huyết Võ Lãng giả từng đến tộc Sơn Đỉnh Linh Ngưu, không ngờ lại có mối quan hệ đó với Bạch Đằng công chúa, lại còn có cả ước định như thế này nữa!"

Mã Huỳnh thất vọng cầm cốc sữa đi, Huyết Võ Lãng giả và Bạch Đằng công chúa đã có ước định từ trước, cô cũng không thể nói thêm gì được nữa.

An Lâm đột nhiên nghĩ ra chủ ý, mở miệng nói: "Thực sự không dám giấu, ta và Bạch Đằng công chúa của Sơn Đỉnh Linh Ngưu đã từng hẹn ước, đời này kiếp này chỉ uống sữa của cô ấy, ta đây là một người tuân thủ lời hứa, bây giờ đúng là không còn cách nào, cảm tạ hậu ái của Mã Huỳnh tiểu muội...

An Lâm cảm thán trong lòng, mỗi người đều có cách sống riêng của họ, còn Huyết Võ Lãng giả này lại đúng là một kiểu khác hẳn, thực sự đặc sắc.

"Đạo hữu Huyết Võ, đúng là có bản lĩnh!"

Vừa dứt lời, mọi người trong Mục Thú tộc đều kinh ngạc một phen.

An Lâm chỉ cười không nói, Huyết Võ Lãng giả đúng là đã đi qua lãnh địa của Sơn Đỉnh Linh Ngưu, cũng có gặp qua Bạch Đằng công chúa, nhưng cái gọi là hẹn ước, tất nhiên là hắn... bịa ra rồi!

Sau một hồi vui chơi ngất ngây, mặt trời đã lặn trên thảo nguyên từ lúc nào.

Sữa ở Sơn Đỉnh Linh Ngưu nổi tiếng khắp thú giới, là một loại hương thơm ngây ngất, ngọt lịm, Bạch Đằng công chúa được thương yêu cưng chiều, vẻ đẹp diễm lệ, chắc chắn sữa của cô ấy còn hấp dẫn hơn.

An Lâm khéo léo từ chối lời mời của mỹ nữ đầu rồng mình ngựa cùng nhau bình phẩm vẻ đẹp trời đêm, tự mình đi đến Huỳnh quang thảo ngạn phía đông của bình nguyên bộ lạc Tiên Thảo, thưởng thức cảnh đêm của bình nguyên Đông Dương.

Thú thật An Lâm có lúc cũng khá ngưỡng mộ cách sống này.

An Lâm dựa vào trí thông minh của mình mà thành công vượt qua ải, tiếp tục uống rượu vui chơi cùng với Mục Thú tộc.

Hắn đột nhiên lại có cảm giác thèm ăn thịt lợn quá.

Ở đằng xa có hàng ngàn con lợn lốc xoáy nóng đỏ ngáy ngủ trong chuồng, bụng một màu đỏ sáng, mỗi lần hít thở đều giống như chiếc đèn lồng đỏ lúc sáng lúc tối, nhìn từ xa đúng là rất đẹp.

"Wow... Cảnh tượng đẹp thật đấy..."

"Cúc cu... Cúc cu..."

"Hay, Hay! Huyết Võ đạo hữu đúng là có nhã hứng, có tài hoa!" Không biết từ lúc nào Tiên Bá đã đến ngay cạnh An Lâm, khuôn mặt tỏ vẻ tán dương.

Nơi đây hội đủ linh khí phong nhã, ban ngày hấp thu năng lượng mặt trời, ban đêm lại phát ra những đốm sáng xanh xanh, tản ra một loại năng lượng có công dụng ngưng tụ linh khí và có khả năng đuổi muỗi.

"Đạo hữu Tiên Bá còn chưa nghỉ ngơi sao?" An Lâm hỏi.

Hắn làm một tên chuyên sao chép, cảm giác đúng là không tồi chút nào.

An Lâm mỉm cười, không hề phủ nhận.

"Hắt xì... Hắt xì..."

An Lâm đưa hai tay ra cảm nhận vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên, đất trời.

"Thời khắc này, muốn ngâm một đoạn thơ quá!"

An Lâm hít một hơi sâu: "Đông Dương Nguyên, Tử Tinh Hạ, Thiên Tựa Khung Lư, Lung Cái Tứ Dã. Thiên Thương Thương, Dã Mang Mang, Phong Xuy Nguyên Đê Kiến Ngưu Dương."

"Đúng là đẹp thật..." An Lâm cản thán thở ra một hơi.

Nguyên cả đêm hắn thưởng thức vẻ đẹp bốn bề của thảo nguyên, nhìn thấy bảy sắc thái kỳ ảo trên thảo nguyên, nhìn thấy động vật kỳ lạ trên thảo nguyên trong đêm khuya, còn nhìn thấy sự tráng lệ, yên tĩnh của mặt trăng...

Hiện tại thân phận của hắn là một Huyết Võ Lãng giả phong lưu đa tình, không phải là một tên tham ăn.

Do dự một hồi rồi hắn cũng từ bỏ ý định đó.

Tiên Bá vươn tay ra, khẽ vẫy vẫy, cỏ cây xung quanh đột nhiên đung đưa giao động.

"Đạo hữu Huyết Võ, ngươi vẫn muốn đi tiếp sao?" Tiên Bá hỏi lại.

"Ố? Ngài hỏi vấn đề này để làm gì?" An Lâm cảm giác hơi thắc mắc.

"Chắc chắn tin tức đã truyền ra bên ngoài rồi, chắc bọn họ cũng biết được, ngươi hoàn toàn không cần phải tiếp tục tiến lên nữa, cứ xem như là sợ chúng cũng được, sau đó thì theo đường cũ mà trở về, bọn chúng sẽ theo ngươi thôi." Tiên Bá ôn tồn nói, từ trong đáy mắt có một chút gì đó thật là thâm sâu khó lường.

Trái tim An Lâm như có một chấn động.

Câu nói này của Tiên Bá...

An Lâm biết, hắn đã bị bại lộ rồi!

Chí ít thì hắn cũng được Tiên Bá nhìn thấu ruột gan!!

Tôi bị bại lộ từ lúc nào vậy? Khả năng diễn xuất của tôi kém đến thế sao?

Không chỉ như vậy, đến ánh mắt của hắn Tiên Bá còn đoán được...

An Lâm chìm sâu trong sự hoài nghi của bản thân.

Hắn tiến lại gần Tiên Bá, tay ném ra hai quả cầu nhỏ màu đỏ, khóe môi cong lên để lộ khuôn mặt cười có chút khoa trương nói: "Chào, cùng nhau chơi trò này đi?"

Một người đội mũ tháp màu tím, mặt hóa trang như một chú hề.

Tiên Bá đang huấn luyện Tiên thú, nhưng không hiểu sao phía trước lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng một vị nam tử.

Bình Nguyên Đông Dương.

"Nếu có thể, ta cũng hy vọng có thể làm chúng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Bọn chúng can dự vào sự sinh tồn của sinh linh trên thế gian, như vậy đã là trái ngược luân thường đạo lý, lại càng đẩy nhanh tốc độ tàn lụi của thế giới."

An Lâm gật gật đầu, cúi người nói: "Cảm ơn đạo hữu Tiên Bá nhắc nhở."

"Ha...ha..ha... Đợi khi thế giới hòa bình lập lại, chúng ta cùng mượn rượu chúc mừng nhé." Tiên Bá chớp mắt, cười vui vẻ nói.

Ngày thứ hai, mặt trời cũng mọc lên từ phía đông.

Trên thảo nguyên Đông Dương, vang dội tiếng rống của các loại chim thú.

Một ngày mới lại bắt đầu.

An Lâm trịnh trọng từ biệt Mã Huỳnh, Tiên Bá và mọi người trong Tiên thảo bộ lạc lên đường trở về, nhưng hắn lại không tiếp tục đi về hướng đông mà thay đổi hành trình về hướng thánh địa lạnh lẽo.

Cảm giác như mọi thứ khôi phục lại dáng vẻ yên bình.

Ngày hôm sau.

Tiên Bá nhổ một cây cỏ nhỏ lên, cười nói: "Chúng ta ghét chiến tranh, sợ chiến tranh, nhưng nó không có nghĩa là chúng ta luôn luôn ở thế trung lập."

An Lâm vẫn chưa hiểu: "Tại sao chứ?"

"Ta có thể phát hiện ra ngươi, bởi vì ta đã tu luyện Mục Thú quyết đạt trình độ thượng thừa, đối với biểu hiện của các sinh vật, hơi thở của sinh linh, hay là các loài vật có tính đặc biệt thì đều rất mẫn cảm cho nên mới phát hiện ra điểm không đúng." Tiên Bá nở nụ cười ôn hòa: "Yên tâm đi, bọn chúng chưa gặp ngươi bao giờ, chắc chắn không thể phát hiện ra anh được."

Cùng lúc ấy, cũng cảm thán đến tận đáy lòng, Tiên Bá thật không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận