Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 713: Nghiền nát toàn bộ

Đông Quách nhìn kiếm tiên áo trắng đứng trên mặt đất nhìn xuống mình, một lần nữa nhớ lại sự tuyệt vọng bị hắn chi phối.

Hắn ta bắt đầu hối hận, tại sao mình ngốc như vậy, tại sao không nhận ra khoảng cách thực lực của hai người chứ?

"Tông chủ An Lâm, cậu đừng kích động, chỉ cần cậu chịu thả tôi, muốn tôi làm gì, tôi cũng đều có thể đáp ứng cậu!" Đông Quách mở miệng xin tha.

Hắn thật sự không muốn chết, khó khăn lắm mới bước vào tu sĩ cảnh giới Phản Hư mà hắn nằm mơ cũng muốn có, sao hắn có thể dễ dàng chết ở nơi này chứ?

Vì mạng sống của mình, hắn bằng lòng trả giá mọi thứ!

"Tôi là người có thù sẽ trả, anh cũng muốn giết tôi rồi, làm sao tôi có thể để anh sống được chứ?" An Lâm lười phải nói lời thừa thãi với hắn, rút thanh kiếm Thắng Tà đang cắm trước ngực Đông Quách ra, muốn đâm xuống một lần nữa.

"Đợi đã, tôi có thể ký khế ước nô bộc với cậu, như vậy cậu có thể không cần lo lắng tôi sẽ hãm hại cậu rồi!" Đông Quách la lớn nói, bày ra dáng vẻ bằng bất cứ giá nào.

Kiếm Thắng Tà của An Lâm hơi run lên, dừng lại trên không trung.

Đông Quách cảm thấy mình bị sỉ nhục, hơn nữa là sỉ nhục lớn nhất trong đời.

An Lâm nói là sự thật, nghĩ đến trước đây hắn chỉ là một thằng nhóc Kỳ Dục Linh, chính là trong lúc thi đấu chân ý kiếm đạo, đã ngược Khương Nhã Nam chết đi sống lại.

"Khế ước nô bộc?" An Lâm hơi suy nghĩ, đột nhiên lộ ra dáng vẻ chê bai: "Không cần, anh yếu như gà!"

Đông Quách: "..."

Ôi, tiếp theo đó chỉ có thể từ từ tính kế.

Lẽ nào thực lực của hắn đã yếu đến mức tặng không cho người ta, người ta cũng không cần hay sao?

Đông Quách thở phào nhẹ nhõm, vì mạng sống hắn có thể làm mọi thứ. Đại năng Phản Hư mạnh giống như hắn, bằng lòng làm nô bộc của An Lâm, chắc chắn sẽ khiến An Lâm vui mừng đến phát điên luôn chứ?

Bây giờ con hàng này lại nói mình còn yếu hơn Khương Nhã Nam? Vậy thật sự quá vô dụng rồi!

Vẻ mặt Đông Quách vô cùng nhục nhã, trong lòng tràn đầy than thở.

Dù sao thì đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, có một nô bộc cảnh giới Phản Hư cũng đều là sự dụ dỗ vô cùng lớn, căn bản là khó mà từ chối.

Vốn dĩ An Lâm không muốn nói nhiều, nhưng khi nghe hắn nói thiên phú của hắn còn kém hơn Khương Nhã Nam, vẻ khinh bỉ trên mặt càng đậm: "Mẹ kiếp, ngay cả con gà yếu ớt Khương Nhã Nam kia mà anh cũng không bằng?"

"Nói thật cho anh biết nhé, năm nô bộc của tôi, thực lực của mỗi người đều có thể bỏ xa anh năm con đường đấy, vì vậy nhận anh cũng vô dụng. Cứ như vậy đi, lên đường bình an!" Sau khi dứt lời, An Lâm liền giơ kiếm lên chém xuống người Đông Quách!

"Cậu nói cái gì?" Đông Quách chấn động nhìn An Lâm, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Tôi thật sự là kiếm tiên nổi tiếng nhất Tử Tinh châu, bàn về thiên phú chỉ đứng sau Khương Nhã Nam, tôi thật sự là đại năng cảnh giới Phản Hư đấy, cậu lại nói tôi yếu?"

Đông Quách giơ cánh một cánh tay lên chộp về phía An Lâm.

Đông Quách nhìn vẻ mặt của An Lâm không giống như làm ra vẻ giả dối. Vì thế càng sụp đổ hơn.

Đông Quách rơi vào cảm xúc hoài nghi của bản thân mình không thoát ra được, thậm chí ngay cả tâm đạo cũng đã không ổn định.

Đông Quách há to miệng, đang muốn xoay người chạy trốn, ánh sáng sấm sét màu vàng rền vang, kiếm Thắng Tà đã vạch một đường quỹ tích đen đoạt mệnh.

"Ha ha ha...chiến đấu của đẳng cấp Phản Hư nào phải là thứ cậu có thể suy đoán, nhìn thấy chưa? Đây chính là khoảng cách của thực lực đẳng cấp! Cho dù cậu có mạnh cỡ nào, đối mặt với lực lượng không gian bậc này cũng phải quỳ xuống cho tôi!" Đông Quách ôm phần ngực đang chảy máu cười ha ha, trên mặt có vẻ vui mừng vì đã gỡ lại được một bàn.

Đông Quách bị dọa sợ đến mức vẻ mặt không còn chút huyết sắc, quá mạnh rồi, tu sĩ cảnh giới Hóa Thần trước mặt thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi ra vượt ra khỏi phạm trù hắn có thể hiểu được.

Không gian trói buộc!

Đây vẫn là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy đại năng Phản Hư sợ hãi như vậy, anh không thể có ngạo khí, có tôn nghiêm một chút sao?

Răng rắc!

Không biết tại sao, An Lâm càng muốn giết hắn, người này thật sự quá đáng.

An Lâm: "..."

"Tôi là thần tướng của hoàng tộc Thanh Mộc, ngài giết tôi rồi, chắc chắn mối quan hệ với hoàng tộc Thanh Mộc sẽ trở nên cứng nhắc, đến lúc đó chuyện cưới hỏi công chúa Vân Lạc sẽ gặp phải vô số trở ngại. Chỉ cần ngài không giết tôi, tôi bảo đảm tôi có thể dốc hết sức giúp đỡ ngài, chắc chắn có thể hoàn thành mối hôn sự này!" Đông Quách tiếp tục nói.

Dáng vẻ giơ kiếm của An Lâm đứng lại.

Khoảng cách của cảnh giới Hóa Thần và cảnh giới Phản Hư, lại lớn như vậy.

Kiếm quang đen kịt giống như sấm chớp lóe qua, máu tươi bắn tung tóe, một lần nữa Đông Quách ngã xuống mặt đất.

"Tiền bối An Lâm xin tha mạng! Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, vô ý mạo phạm, ngài muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, cầu xin ngài đừng giết tôi!" Lúc này Đông Quách đã bị dọa sợ vừa khóc vừa nói, vẻ mặt cầu nguyện.

Chính vào lúc này, một ánh sáng đỏ xuyên qua không gian, trong chớp mắt nghiền vụn không gian trói buộc.

"Biết một chút lực lượng không gian thì có gì đáng tự hào sao?" Hai mắt An Lâm lóe lên tia chớp màu vàng, giống như lôi thần cường đại giáng trần, phóng ra sấm sét có uy lực vô cùng vô tận.

Đông Quách trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giơ tay lên bảo vệ trước người, cũng chính vì như vậy mà một cánh tay bị kiếm Thắng Tà trực tiếp chém đứt.

Phụt phụt!

Nhìn thấy sát ý của An Lâm vẫn còn, Đông Quách hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Tôi lại không gây ra tổn hại thực chất nào cho ngài, sao tiền bối ngài lại muốn đuổi cùng giết tận tôi chứ?"

"Anh là giết người không thành, nếu như tôi không có thần thể hộ thân, nói không chừng thật sự đã để cho anh làm được, một kẻ địch muốn giết tôi đoạt bảo vật, tại sao tôi phải nương tay?" Ngược lại vẻ mặt của An Lâm không hề thay đổi.

"Cậu đừng ép tôi...chó bị ép đến đường cùng cũng sẽ biết cắn người..." Trên mặt Đông Quách nổi lên vẻ bén nhọn.

"Anh cắn tôi không nổi đâu." An Lâm hờ hững nói.

Đông Quách: "..."

Tuy Đông Quách rất muốn phản bác, nhưng hắn rất đau khổ phát hiện ra hắn thật sự cắn không nổi đối phương!

"Hơn nữa sao đến bây giờ cứu binh của anh vẫn chưa đến?" An Lâm nhàn tản thảnh thơi nói.

Vẻ mặt của Đông Quách sửng sốt, tiếp theo vẻ mặt thật sự trở nên kinh hãi: "Anh, sao anh biết được?"

"Ha, không phải chỉ là truyền âm thần niệm giữa cảnh giới Phản Hư với nhau thôi sao, nói thật, thần niệm phóng thích thần hồn của tôi mạnh hơn anh rất nhiều, cũng chính vì vậy nên tôi biết anh phát đi tín hiệu cầu cứu với Tô Văn Quân." An Lâm gãi ngón tay, nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Đông Quách chấn động thêm một lần nữa, rốt cuộc người thanh niên trước mắt có lai lịch gì, ngay cả thần niệm mà thần hồn phóng thích ra cũng có thể nghiền ép mình? Hoặc là nói... cảnh giới Phản Hư mà mình tu luyện là giả?

Cũng không trách Đông Quách sẽ tự nghi ngờ mình, thần hồn của cảnh giới Hóa Thần và thần hồn của cảnh giới Phản Hư rất khác biệt. Trên lý thuyết mà nói, tu sĩ Kỳ Thần Hóa muốn có được thần hồn như cảnh giới Phản Hư là chuyện không thể nào, chứ đừng nói đến việc vượt qua kiểu nghiền ép này.

Nhưng mà chuyện hắn không nghĩ tới là, thân thể Chiến Thần của An Lâm trực tiếp nâng cao cường độ thần hồn của An Lâm đến đẳng cấp Phản Hư. Mà thế giới thần cảnh của Đề Na ở bên trong cơ thể hắn biết sáng tạo ra vạn vật, hơn nữa không ngừng bị ảnh hưởng của thế giới thăng hoa, càng khiến cho cường độ thần hồn của hắn có sự nhảy vọt.

Cũng chính vì như vậy, hắn nghiền ép Đông Quách về mặt thần hồn là chuyện rất dễ dàng.

"Anh không ngừng xin tha, không ngừng nói chuyện, không phải chính là vì kéo dài thời gian sao, tôi sẽ cho anh cơ hội sống." An Lâm cười như không cười nhìn Đông Quách.

Đông Quách nhìn dáng vẻ nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của An Lâm kia, trong lòng lại lạnh ngắt.

Hắn tuyệt vọng rồi, chàng trai trước mắt giống như núi cao sừng sững, thực sự mạnh hơn hắn rất nhiều, mạnh đến mức hắn chỉ có thể ngước nhìn, căn bản không có hy vọng chinh phục.

Thực lực sâu không thấy đáy như vậy, thật sự không hổ là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông.

Lúc đầu tại sao hắn lại bị rút não mà chọc vào tồn tại như vậy chứ?

Đông Quách nằm trên mặt đất, vừa hối hận lại vừa ai oán.

Chính vào lúc này, một âm thanh bay bổng truyền đến từ xa.

"Đa tạ An Lâm đạo hữu nể tình mà nương tay, lưu lại một thần tướng quý giá cho hoàng tộc Thanh Mộc chúng tôi."

Đại năng Phản Hư Tô Văn Quân, chân đạp lên sóng không gian mà đến, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.

Đông Quách nhìn thấy người đến, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.

Cứu binh mà hắn gọi cuối cùng cũng đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận