Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1343: Lần cứu vớt cuối cùng

"Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba..."

Giọng nói của Kim Hư Lôi thành tinh hệt như một đạo bùa đòi mạng.

Hiện tại An Lâm chỉ là thân thể người phàm, hắn không làm được bất cứ một cái gì cả, điều duy nhất hắn có thể làm chính là lựa chọn cứu vớt con người ở trên một trong hai tảng đá lơ lửng.

Đúng vậy, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Mà cái lựa chọn này, thật ra cũng không có độ khó trong việc chọn lựa lắm.

"Hai, một..."

An Lâm cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, đặt hạt châu màu xanh lam vào chỗ lỗ hổng nằm bên trái miếng đá.

Hắn lựa chọn cứu vớt sáu nghìn người này!!

Họ tuyệt vọng mà bất lực khóc, nháo, gào khóc...

"Tôi đã đưa ra lựa chọn rồi, anh mau đưa những người khác trở về mau!" An Lâm tức giận quát to với không gian u ám.

Sau khi tảng đá đang nâng đỡ sáu nghìn người nhận được năng lượng duy trì, cuối cùng cũng có thể tiếp tục trôi nổi trên không trung.

Nhưng An Lâm lại biết, nếu không có sự đồng ý của Kim Hư Lôi, đây chính là chuyện không có cách nào thực hiện được.

Bốn nghìn người kêu la thảm thiết rơi xuống từ trên cao, sau đó bị những lưỡi dao găm sắc bén xuyên qua thân thể.

"Răng rắc..." Lại một loạt tiếng đá vỡ vụn.

Ầm ầm!

"Đừng nóng vội, mọi chuyện vừa mới bắt đầu thôi..."

An Lâm nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức toàn thân phát run, đồng thời trong lòng cũng ngập tràn áy náy.

Tảng đá lơ lửng đang nâng bốn nghìn người ầm ầm vỡ vụn.

Đương nhiên cũng có những người dũng cảm đứng ra hô hào mọi người nên đoàn kết nhất trí lại với nhau để tìm ra biện pháp thoát được khỏi không gian quỷ quái này.

Sáu nghìn người cứ thế bị chia thành hai nhóm một trái một phải.

Nhưng sự sợ hãi khi sống sót sau tai nạn vẫn đang tiếp tục bao phủ trên đầu sáu nghìn người còn lại.

Một bên có bốn nghìn người, bên còn lại có hai nghìn người.

Kim Hư Lôi thành tinh cất giọng âm u.

Tảng đá lơ lửng to đùng kia đột nhiên chia ra thành hai nửa, đang không ngừng tách rời khỏi nhau.

"Cứu mạng, ai đó đến cứu tôi với?"

Sáu nghìn người đau đớn đến cùng cực, ôm chặt lấy cổ mình mà giãy giụa, kêu gào thảm thiết.

"Sáu nghìn người này đều bị trúng độc, sau một phút đồng hồ sẽ chết đi đầy đau đớn, nhưng cậu chỉ có một bình thuốc giải, chỉ cần đập vỡ nó là có thể giúp cho tất cả những người ở trên một tảng đá lơ lửng được cứu..."

Hắn phát ra tiếng gầm nhẹ tựa như thú dữ: "Anh... rốt cuộc anh còn muốn làm gì?"

Rất rõ ràng, đặt bình thuốc này vào lỗ hổng nào, thì con người ở bên đó sẽ được cứu vớt.

Dường như An Lâm ý thức được điều gì đó, hai mắt mở trừng trừng, hô hấp bắt đầu tăng nhanh, nắm chặt hai tay thành quyền, móng tay không ngừng găm vào bên trong lòng bàn tay nhoi nhói nhưng hắn lại hoàn toàn không phát hiện.

"Keng keng keng..."

"Mẹ nó, đang chơi nhau đấy à, ông chém chết mày!!"

An Lâm sụp đổ rồi, lập tức rút kiếm Thắng Tà sau lưng ra, điên cuồng chém vào miếng đá đang lơ lửng.

Phía trên không gian u ám đột nhiên thả sương độc xuống.

Nói xong, một bình thuốc màu xanh lam liền trôi nổi giữa không khí.

Đồng thời, có hai miếng đá cũng có lỗ hổng xuất hiện trước mặt An Lâm, lẳng lặng lơ lửng.

Một trái một phải.

"Đau... đau quá..."

Giọng nói của Kim Hư Lôi lại tiếp tục truyền đến: "Vậy, chúa cứu thế cứu vớt muôn dân của tôi, cậu lại có cơ hội cứu vớt những con người gặp khó khăn rồi..."

Tiếng kêu rên đầy đau đớn quanh quẩn khắp cả không gian.

"Sắp chết rồi, cảm giác toàn thân đều đang thối rữa, cả người như bị xé rách toang..."

Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, nhưng miếng đá lại không hề nhúc nhích chút nào.

"Còn năm mươi giây nữa..."

Trong không gian u ám lại truyền đến lời nói lạnh nhạt không ngớt.

"Ra đây, mẹ nó, ra đây mà đấu tay đôi! Đồ chó hoang Kim Hư Lôi, có gan thì lăn ngay ra đây cho ông, ông giết chết mày!" An Lâm rút kiếm ra, chỉ vào không gian u ám mà rống to.

Hắn không hề nhận được bất cứ lời đáp lại nào.

"Bốn mươi, ba mươi chín..."

Vẫn còn đang tiếp tục đếm ngược.

An Lâm điên cuồng chém lên miếng đá lơ lửng, chém vào bình thuốc, chém xuống mặt đấy nhưng lại không có lấy chút tác dụng nào.

Tiếng kêu gào thảm thiết của sáu nghìn người phàm vẫn không ngừng vang lên, quẩn quanh bên tai.

"Tôi cứu một nghìn người này..."

"Tôi cứu một nghìn năm trăm người này."

"Tôi cứu hai nghìn người này."

An Lâm lặng im giơ tay lên, tiếp tục hành trình cứu vớt của hắn.

Sau đó, tảng đá lơ lửng dưới chân bọn họ lại nứt ra.

Trong những người may mắn còn sống sót, có người bi quan cảm thấy đây chính là địa ngục, cũng có người lạc quan nghĩ chỉ cần qua được khoảng thời gian khó khăn này thì nhất định sẽ có thể thoát ra khỏi cái không gian này!

Đúng lúc nảy, tảng đá lơ lửng lại một lần nữa nứt ra...

Con người bị chia thành hai nhóm một nghìn người và ba nghìn người.

Khoảng không bên trên đột nhiên bắn xuống những mũi châm...

Phía trước An Lâm có một chiếc dù khổng lồ có thể mở ra, che chắn cho không gian bên trong tảng đá lơ lửng, ngăn lại những mũi châm giết người kia.

Thật ra thì cái này lựa chọn rất dễ, không phải sao?

Cứ thế, hắn liền lựa chọn ba nghìn người.

Hắn không thể để bốn nghìn người chết uổng, càng không thể để ba nghìn người chết đi mà chỉ còn lại một nghìn người sống sót.

Lý trí nói cho hắn biết rằng chỉ có thể buông tha số nhỏ mà giữ vững phần đông.

Ba nghìn con người được An Lâm cứu vớt.

Bầu không khí tuyệt vọng, hoảng sợ khiến cho bốn nghìn người còn lại gần như sụp đổ.

Hai nghìn người còn lại bị độc chết tươi...

Thuốc giải độc hóa thành sương mù, hóa giải sạch sẽ độc dược của bốn nghìn người.

Hắn không thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người chết đi, hắn chỉ có thể lựa chọn cứu vớt bên nhiều người hơn!

An Lâm đưa ra lựa chọn cứu vớt số đông hơn – bốn nghìn người.

Cuối cùng, thời gian cũng sắp chạm đến mốc.

Việc lựa chọn không ngừng diễn ra, việc cứu vớt không ngừng tiếp diễn.

Cuối cùng, bên trên một hòn đá lơ lửng.

Chỉ còn lại đúng một bà lão đang ôm chặt một cô bé.

Cô bé hoảng sợ khóc, còn bà lão thì không ngừng ôm lấy cô bé, vỗ về đứa bé trong ngực.

"Hu hu... Bà ơi, con sợ lắm, có khi nào chúng ta sẽ chết không vậy?"

"Ài... Ngoan, đừng khóc nữa, mau nhắm chặt mắt lại đi, một lần nữa con mở ra thì sẽ về đến nhà rồi."

Phía trước hòn đá lơ lửng.

An Lâm đứng ở ranh giới của hòn đá lơ lửng, nhìn hai người còn sót lại, hai tay không kìm được run rẩy.

Một tiếng thét chói tai truyền đến.

Cô bé và bà nội bị một loại sức mạnh ép buộc phải tách rời nhau.

Hòn đá lơ lửng cũng bị nứt ra thành hai nửa.

"Bà ơi! Bà ơi..." Cô bé gào khóc.

"Ngoan, Tình Tình đừng sợ, có bà đây rồi, đừng sợ!!" Bà lão gấp giọng vỗ về.

An Lâm nhìn cảnh này liền thấy trái tim như bị đao cắt.

"Đây là lần lựa chọn cuối cùng rồi, cậu chỉ có thể cứu vớt một người, người còn lại sẽ trở về thế giới cũ..." Kim Hư Lôi thành tinh đột ngột lên tiếng.

An Lâm nghe thấy vậy toàn thân bỗng run lên, nhìn về phía cô bé và bà lão kia.

Lại là đề lựa chọn, lại là lựa chọn xem cứu vớt người nào.

"Một phút." Kim Hư Lôi nói.

An Lâm vươn bàn tay run run ra, chỉ về phía cô bé: "Tôi cứu cô bé ấy."

Tuổi thọ của bà lão đã sắp hết, cô bé thì vẫn còn nhỏ, hắn chọn tặng lại cơ hội sống cho cô bé.

Cứ như vậy, trong tiếng khóc thét của cô bé, nham thạch bên dưới bàn chân bà lão liền vỡ vụn, thân thể bà rơi xuống mặt đất, bị lưỡi đao xuyên qua người, chết.

"Hu hu hu... Bà ơi, bà chết rồi, chúng ta phải sống thế nào đây..." Cô bé không ngừng lau nước mắt, vẻ mặt xám ngắt, ánh mắt biến thành trống rỗng vô hồn, dường như đã mất đi tất cả biểu cảm.

Cô bé đi đến sát bên bờ nham thạch, nhìn về phía bà lão nằm trên mặt đất, cười ảm đạm: "Bà ơi... Không sao hết, con đến tìm bà đây..."

Dường như An Lâm ý thức được điều gì đó, đồng tử liền co rụt lại, khàn giọng hô lớn: "Khôngggg!!"

Cô bé không hề nghe thấy.

Một bóng hình nhỏ xinh, buông người nhảy xuống, rơi xuống biển đao vô tận.

Máu tươi tóe ra, lưỡi đao vô tình xuyên qua thân thể nhỏ xinh mỏng manh...

Toàn thân An Lâm phát run, đôi mắt đỏ thẫm nhìn cảnh tượng diễn ra truớc mắt.

Giọng nói lạnh nhạt xen lẫn vui vẻ của Kim Hư Lôi lại một lần nữa vang lên bên tai:

"Chúc mừng cậu, cậu đã coi cứu vãn chúng sinh thành nhiệm vụ của mình, thực hiện hành động bỏ nhỏ giữ lớn, giữ vững lý niệm của mọi người, cuối cùng đã giết chết tất cả con người rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận