Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 814: Ma Huyết Kỳ Lân

Ông chú này chính là Ma Huyết Kỳ Lân?

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Áo Ngưu, Ếch Xanh, Thổ Bát Thử, nghe được câu này, đều lơ mơ.

Thổ Bát Thử mài đi mài lại cái răng cửa, hoảng sợ nói: "Không phải Ma Huyết Kỳ Lân đã bỏ mạng rồi sao? Xác... xác chết vùng dậy?"

Ông chú nhìn Thổ Bát Thử một cái, nụ cười mang theo hoài nghi, mở miệng nói: "Ai nói với cậu là tôi đã chết? Người khác nghĩ tôi đã chết, thì nhất định tôi phải chết rồi sao?"

"Huyết ngọc Kỳ Lân kia..." An Lâm không nhịn được nói.

"À... Kỳ Lân Hợp Đạo sau khi chết, đúng là sẽ cho ra đời huyết ngọc Kỳ Lân, đó chính là do đạo cảnh và tinh hoa sức mạnh của Kỳ Lân biến thành..." Ông chú đưa mắt nhìn sang An Lâm, "Trong tình hình bản thân còn khó giữ nổi, cậu vẫn còn nghĩ đến huyết ngọc Kỳ Lân?"

Khóe miệng An Lâm hơi co lại, hắn chỉ không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc là mình lại giống như một tên ngu đần, vì một huyết ngọc Kỳ Lân căn bản không tồn tại, mà liều sống liều chết chiến đấu.

Thao Thiết đi đến bên cạnh ông chú, há cái miệng rộng, chảy nước miếng, không chớp mắt nhìn Thổ Bát Thử, lẩm bẩm nói: "Thật là thơm... Huyết chủ, tôi có thể ăn không?"

Thổ Bát Thử nghe được câu này, cảm động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt.

Nó không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thổ Bát Thử lông vàng tuyệt vọng, nhưng lúc này, ông chú đã lên tiếng, lại khiến nó dấy lên hy vọng lần nữa.

Mặc dù được kẻ địch tán dương và coi trọng, cũng không phải là chuyện đáng để khoác lác gì, nhưng vừa nghĩ đến, cứ như vậy, có thể tránh được việc bị Thao Thiết coi thành thức ăn mà từ từ cắn xé.

An Lâm nhăn mũi một cái, hình như cũng ngửi được mùi nướng thơm đặc biệt của Thổ Bát Thử lông vàng, một số chỗ thậm chí còn chín ba phần rồi.

"Giúp tôi mở lối đi giữa hai giới, tôi muốn đi ra ngoài." Ông chú mở miệng nói.

Thổ Bát Thử bị câu nói này dọa đến mức đơ người, lần trước nó bị Thánh Viêm của Hứa Tiểu Lan nướng, sau đó lại bị Tứ Linh Hỏa Hải của An Lâm nướng, cơ thể thật sự có một loại mùi thơm bị nướng kì lạ nào đó.

"Nói về vấn đề chính đi nào, tôi cần mấy người giúp một chuyện, chuyện đó chỉ có các cậu làm được. Nếu có thể thành công, tôi có thể đồng ý thả các cậu đi, tất cả mọi chuyện lúc trước, cũng đều là chuyện cũ bỏ qua." Ông chú trung niên mỉm cười nói.

Là một người chuyên ăn đủ các thể loại Thổ Bát Thử mà nói, mùi vị của con Thổ Bát Thử này chắc chắn là số một. Dĩ nhiên, An Lâm không có suy nghĩ đó với nó, chỉ là suy nghĩ một chút thôi...

Trong đại trận Huyết Phược, bị Thao Thiết siêu cấp tham ăn để mắt tới, nó chắc chắn rất tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ đến cảnh tượng mình bị cắn xé từng miếng từng miếng, nuốt vào trong bụng một cách.

Ma Huyết Kỳ Lân này quả thật quá tinh mắt! Biết nó có thiên phú dị bẩm, còn có giá trị lợi dụng.

"Hừ, đều là hai ngôi sao đặc biệt, phía Hoàng Tinh còn có lối ra, chẳng lẽ Hồng Tinh của tôi lại không có lối ra sao?" Ông chú hừ lạnh một cái rồi nói.

"Xem con Thổ Bát Thử này cũng có thiên phú, Cùng Kỳ của ta chết rồi, phải cần một khoảng thời gian mới làm nó sống lại được, trước tiên cứ để con Thổ Bát Thử này thay thế vị trí của Cùng Kỳ đi." Ông chú mở miệng khẽ nói.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Ông muốn chúng tôi giúp ông làm gì?" An Lâm cảnh giác nói.

"Lối đi giữa hai giới?" Hứa Tiểu Lan có chút nghi ngờ nói, "Lối đi giữa hai giới không phải ở hướng Hoàng Tinh sao? Ông tìm chúng tôi làm gì?"

"Bàn Cổ? Chính là Bàn Cổ khai thiên lập địa, sáng lập ra đại lục Thái Sơ sao?" An Lâm trợn to mắt, mặt đầy vẻ khiếp sợ hỏi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan không dám nói lời nào, không phải vừa nãy nói phải là một người có ăn học biết nói đạo lý sao? Rốt cuộc đã có bao nhiêu Thú tộc chết trong tay ông thế hả?

Ông chú xua xua tay một cái, hình như không muốn nói thêm về chuyện kia, mở miệng nói: "Ở chỗ này của tôi cũng có một lối đi hai giới, chỉ là vẫn không thể cho cảnh giới cỡ tôi đi qua, cho nên chuyện tôi muốn các cậu giúp, chính là mở rộng lối đi kia một lần nữa, phá bỏ giới hạn kia đi."

Nhìn dáng vẻ ông chú, hình như thần kinh bị kích thích... Chuyện này có gì tốt để tranh luận chứ? Sao lại phải bày ra dáng vẻ cậu có, tôi cũng phải có chứ?

Mọi người nghe vậy đều hít vào một hơi.

An Lâm há miệng một cái, cuối cùng vẫn nhịn không châm chọt lại.

Rõ ràng bọn họ đến cướp huyết ngọc Kỳ Lân mà, sao lại bị coi làm bia đỡ đạn để dùng chứ!

Khóe miệng Thổ Bát Thử càng không ngừng co quắp, Thú tộc ngoại lai tiếp viện? Có phải ông chú hiểu lầm gì đấy với hai chữ tiếp viện hay không?

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cảm thấy hình như mình vừa rơi xuống hố.

"Tại sao các người chỉ biết phía Hoàng Tinh có lối ra, nhưng lại không biết nơi này có lối ra, đó là bởi vì, hễ là Thú tộc đến đây, đều chết hết." Ông chú ngẩng đầu lên, trên mặt hơi có chút đắc ý.

"Chuyện ông không thể làm được, sao chắc chắn chúng tôi làm được?" An Lâm có chút nghĩ không ra, sức mạnh của ông chú này có bị tước thế nào đi nữa, cũng vẫn mạnh hơn bọn họ chứ?

"Tôi và thú cưng của tôi đều không đến gần được lối đi kia, còn những thú tộc ngoại lai đến tiếp viện, lại càng là thứ rác rưởi, không có ai chịu được lực huyền băng ở trung tâm lối đi, toàn bộ đều chết rét trên đường." Mặt ông chú đầy thất vọng nói.

Ss...

"Nói thật cho các cậu biết, tôi không có cách nào để thoát khỏi vùng đất Thương Huyết, ừ, chính là lục địa trôi lơ lửng trên trời này. Bởi vì một khi ra bên ngoài, cũng sẽ bị con mắt Bàn Cổ giết chết." Mặt ông chú đầy vẻ than thở nói, "Cho nên, tôi chỉ có thể ra ngoài bằng lối ra trên đại lục này."

"Các cậu không cần kinh ngạc quá mức, đây chẳng qua chỉ là lực quy luật mà Bàn Cổ còn để lại thôi, hắn đã sớm không còn ở đây rồi, đến một nơi rất xa. Nếu không, tôi cũng không có cơ hội thấy được tự do lần nữa."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều sợ hãi, hóa ra cặp mắt mình thấy trước khi đến đây, chính là cặp mắt Bàn Cổ? Trời ạ! Đây chính là truyền thuyết bậc nhất về đại lục Thái Sơ đấy, là nhân vật siêu nhiên nhất đấy, không ngờ lại xuất hiện ở đây?"

"Đúng vậy, chính là thứ chó chết đó." Mặt ông chú đầy oán hận ngẩng lên đầu nhìn trời.

"May mắn, ông trời có mắt, để tôi gặp được các cậu. Cảnh giới cho phép các cậu tiến vào, hơn nữa thực lực mạnh như cảnh giới kia, cuộc đời tôi ít thấy được, các cậu chính là cứu tinh của tôi mà!" Ông chú vỗ tay khen ngợi, mặt đầy vui mừng nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan, "Nếu các cậu đến chậm một chút, lối đi có thể sẽ khép lại, tôi cũng không ra được nữa."

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, ba loại Thú tộc, đều bối rối một chút.

"Lối đi sắp khép lại? Không phải ông nói lối đi sắp mở, thế giới này sắp rơi xuống với Ác Linh Thú Ngục sao?" Mặt Thổ Bát Thử lông vàng đầy lơ mơ hỏi.

"Ha ha ha ha..."

Ông chú không nhịn được cười lớn, đưa mắt nhìn Thổ Bát Thử, trong mắt có sự yêu thích: "Người bên ngoài nói gì cậu cũng tin sao? Ngốc đến mức quá đáng yêu, tôi thích!"

Thổ Bát Thử: "..."

"Bàn Cổ rời đi quá lâu, thế giới này đúng là trở nên không ổn định, ngay cả lối đi hai giới cũng bị mở ra. Huyết lực còn tiêu tán ra bên ngoài, ảnh hưởng đến sinh linh ngoại giới."

"Nhưng đây đã là cực hạn rồi, cơ chế tự mình tu bổ của thế giới nhỏ này đã được phát động, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa." Ông chú mở miệng nói.

Hắn phất một tay lên, lực không gian dao động.

Giữa một trận trời đất quay cuồng, mọi người đã xuất hiện bên trong một kiến trúc hình nấm.

Lực trói buộc biến mất, bọn họ được khôi phục tự do lần nữa, nhưng không ai dám làm bừa, ai nấy đều lanh trí nhìn lên đỉnh đầu, trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ và không hiểu.

Ở đó có một viên huyết ngọc, đang tỏa ra độ sáng bóng dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận