Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1597: Minh chủ muốn lười nhác

Bên ngoài gió giục mây vần.

Tiểu đội Phá Lộ danh chấn đại lục.

Tiếng tăm của An Lâm cũng lại một lần nữa vang vọng khắp đại lục.

Hắn là đội trưởng của tiểu đội Phá Lộ, lúc này lại đang ẩn giấu bản thân, tĩnh tâm nghỉ ngơi tại Tứ Cửu tiên tông, ngồi ngắm mây cuốn mây bay.

Mấy ngày nay, An Lâm vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức tại tông môn.

Suy cho cùng, trạng thái tốt hơn thì mới có thể nghênh đón được cuộc chiến kịch liệt hơn.

Mấy lần liền bạo thể đã khiến thân thể của hắn trở thành tình trạng hư nhược, yếu ớt không chịu nổi, hai chân cứ như nhũn ra, mỗi bước đi đều phải vịn vào Diệp Linh.

Tình trạng của Hứa Tiểu Lan cũng vô cùng kém, nhiều lần cô bất chấp hậu quả mà bạo thể, thậm chí còn bị tổn thương đến đạo căn. Nếu không phải nhờ phản hồi Thần Đạo của Lạp Phỉ Nhĩ sau khi chết cũng chữa trị luôn cả đạo căn cho cô, nói không chừng về sau cô không thể nâng nổi cảnh giới lên được nữa.

An Lâm: "..."

Diệp Linh đứng một bên bật cười, thấy sư phụ nếm phải quả đắng trước mặt sư nương, không những cảm thấy thích thú, mà còn thấy cực kỳ ấm áp.

"Đỉnh, đỉnh..." Hứa Tiểu Lan lười nhác phụ họa theo.

An Lâm suýt nữa phun máu luôn: "Một chút xíu mà em nói, sợ rằng không phải chỉ là một cái dải ngân hà thôi đâu!"

"Sư phụ, hôm nay tờ báo Cửu Châu đã bình chọn nhân vật phong vân nhất năm nay, chính là người đấy ạ." Đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài trắng nõn của Diệp Linh kẹp lấy một quả nho Linh Ngọc, đút vào miệng An Lâm, nở nụ cười xinh đẹp nói.

Phía tây đại lục Thái Sơ.

Hai con người mang bệnh nặng vì bạo thể quá độ cứ thế nằm sóng vai trên ghế, dưới ánh mặt trời ấm áp, khoan thai ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cảm nhận làn gió mát phả vào mặt.

Ánh nắng chiếu xuống người cô gái, sưởi ấm cho cô. Thiếu nữ không khỏi ngước mắt nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt sáng trong hữu thần phản chiếu vầng mặt trời màu vàng, phảng phất như chứa cả ánh sáng.

An Lâm nghe xong liền cảm thấy vui vẻ, quay đầu nhìn sang thần nữ áo xanh bên cạnh, tươi cười hỏi: "Hứa Tiểu Lan, em thấy anh đỉnh chưa?"

Diệp Linh mặc áo bào tu luyện màu đen, đứng bên cạnh khéo léo đút trái cây cho sư phụ và sư nương ăn.

Hứa Tiểu Lan vươn bàn tay ngọc vỗ vỗ đầu An Lâm, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Anh cũng đã rất giỏi rồi mà... Chỉ kém hơn em có chút xíu, tiếp tục cố lên nhé..."

Nước biển quanh phạm vi trăm dặm cuốn ngược lên không trung, không ngừng trào dâng hướng về phía trời xanh như suối phun.

Diệp Linh cười hì hì, cũng đút cho Hứa Tiểu Lan một quả nho Linh Ngọc, hơi cảm thấy buồn cười, bổ sung thêm: "Sư phụ, mấy trăm năm qua, thật ra sư nương Tiểu Lan đã nhận được danh hiệu nhân vật phong vân nhất năm của giới Cửu Châu được mười lăm lần rồi đó ạ..."

Trên bầu trời, có một mảnh lục địa nhỏ đang được dòng suối phun cực lớn nâng lên. Trên đại lục đó có núi tiên sông linh, có nhiều loại hoa cỏ phủ kín khắp núi, cũng có vô số những cung điện tinh xảo lộng lẫy tráng lệ, thậm chí còn có từng ráng mây mang điềm lành hệt như tơ lụa đang lững lờ trôi trên không, trông nơi đây cực kỳ giống vùng đất tốt lành của cõi tiên.

Cô nở nụ cười: "Khí trời hôm nay cũng không tồi, mong là thời tiết sẽ đẹp được như vậy mãi."

Trên biển cả rộng mênh mông không thấy bờ.

Trải qua thời gian mài dũa rất dài, cô đã sớm có được khí chất cao quý thánh khiết của thần nữ Tây Hải, không chỉ có dung nhan không thể bắt bẻ mà còn thể hiện được sự uy nghiêm của người giữ vị trí tối cao.

Cô chính là tiểu đệ của An Lâm, Lam Tiểu Nghê.

(1)không muốn động đậy làm việc

Một người cá dung nhan tuyệt thế, làn da trắng nõn như ngọc đang ghé người trên một chiếc phao lớn màu sắc sặc sỡ nổi lềnh bềnh, khẽ cười đọc tờ báo trong tay, chiếc đuôi cá màu xanh lam phía sau lưng quẫy nhẹ tạo thành bọt sóng, trông có vẻ rất vui: "An Lâm lão đại lợi hại quá đi mất, quá trâu bò! Lão đại của mình quả nhiên chính là lão đại của mình mà!"

Chiếc đuôi của người cá xinh đẹp khẽ quẫy, tạo thành những bong bóng nước màu sắc sặc sỡ.

Nơi này là vùng đất trung tâm của liên minh Tây Hải, Thủy Thượng Tiên Địa.

Lam Tiểu Nghê ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, mái tóc đen nhánh được vấn cao, tôn quý trang nghiêm, trên cái trán trơn bóng còn lấp lóe thần ấn, phát ra một loại sóng dao động chí cao vô thượng khiến các đại năng Tây Hải sùng kính cô theo bản năng.

Trên cung điện to lớn màu lam nhạt.

Cô đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt trắng nõn, sau đó cố gắng khiến mình trở nên uy nghiêm, tựa như một nữ thần ngoan độc không thích nói nhiều, có được loại phong phạm minh chủ bá đạo, sau đó mới bay trở về Thủy Thượng Tiên Địa, triệu tập các cường giả mở cuộc họp.

Trên mặt người cá là nét vui vẻ và thần sắc tự hào.

Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, liền bị cô nàng người cá xinh đẹp lắc lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ ngay tức khắc.

"Không được, giờ vẫn chưa phải thời điểm lười nhác."

Lam Tiểu Nghê đọc tờ báo Cửu Châu trong tay, nhìn vào cột nhân vật phong vân của năm, đôi mắt xinh đẹp màu lam tựa như bảo thạch phản chiếu bức ảnh chụp đẹp trai chói mắt của An Lâm, ánh mắt dần trở nên sắc bén, mặt lộ vẻ kiên định: "Mình chờ suốt trăm năm, cuối cùng cũng chờ được lão đại An Lâm trở về, bây giờ hẳn là càng phải nên kiên trì! Không thể để lão đại An Lâm phải đau não vì chuyện của Thiên Nhân tộc, mình nhất định phải bảo vệ vững chắc tuyến tây cho đến lúc chết, chia sẻ áp lực thay lão đại..."

Thời gian một trăm năm, Lam tiểu đệ đã từng rất thích khóc này vẫn giữ vững vị trí minh chủ của liên minh Tây Hải, thống ngự toàn bộ thế lực Tây Hải, hai đại tộc viễn cổ, mười chủng tộc Hải yêu lớn, cùng với mấy trăm thế lực lớn nhỏ, tổng cộng mấy tỉ đại quân hải yêu.

Vào những lúc thế này, Lam Tiểu Nghê thực sự muốn dỡ xuống tất cả gánh nặng, yên ổn làm một con cá ướp muối (1), hưởng thụ sự che chở của lão đại An Lâm.

Nhưng khi Lam Tiểu Nghê đọc được tin tức về An Lâm thì lại trở về với dáng vẻ của một cô bé yếu đuối xinh xắn và tràn đầy ước mơ, một loại cảm giác ỷ lại tự nhiên kiểu mình có chỗ dựa, mình có thể ôm bắp đùi được sinh ra...

Đây là minh chủ Tây Hải trong mắt người ngoài.

Sáu vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, hơn trăm đại năng Phản Hư cùng tề tụ tại sảnh đường, cung kính đứng bên dưới.

Lần đầu tiên chiến tuyến phía tây của Thiên Nhân tộc thu mình, điều này khiến cho liên minh Tây Hải cuối cùng cũng có thể thở phào một chút.

Dùng một thế lực đơn độc đi đối phó với một chiến tuyến của Thiên Nhân tộc cũng chỉ có mỗi liên minh Tây Hải làm được, trên thực tế, nếu như không phải sau khi Lam Tiểu Nghê thức tỉnh quyền năng của nước, năng lực khống chế biển cả thì bọn họ đã sớm không thể tiếp tục kiên trì được nữa rồi.

"Hiện giờ, Thiên Thần Sấm Sét không chỉ trở về mà còn phá được Nam Thiên Môn của tuyến nam Thiên Nhân tộc, mọi người còn nghi ngờ sự lựa chọn của tôi nữa không?" Lam Tiểu Nghê khẽ nâng chiếc cằm thon nhọn xinh đẹp, giọng điệu cực kỳ uy nghiêm.

Lời này vừa được nói ra, trên mặt rất nhiều đại năng đều lộ ra vẻ xấu hổ và ngại ngùng.

Khi tin tức An Lâm tử vong được truyền ra, liên minh Tây Hải liền xuất hiện dao động, tuy Lam Tiểu Nghê đã ngăn được cơn sóng dữ, duy trì sự thống trị và ổn định của liên minh, thế nhưng vẫn có rất nhiều đại năng không phục.

Đến lúc Thiên Nhân tộc xuất hiện thì lại xuất hiện sự kiện lớn như phần lớn các đại năng thậm chí là đại năng siêu cấp rời khỏi liên minh. Vào lúc liên minh Tây Hải gần như sụp đổ, Lam Tiểu Nghê đã thức tỉnh quyền năng của nước, tựa như vị chủ nhân của biển cả đến ngăn lại cơn sóng dữ, một lần nữa trở thành thủ lĩnh tối cao của liên minh Tây Hải bằng chính thực lực tuyệt đối của mình!

Tuy rằng trong khoảng thời gian thống trị đó vẫn có rất nhiều đại năng lòng mang bất mãn, tỏ vẻ không nên chiến đấu vì Nhân tộc, vì Thiên Thần Sấm Sét đã chết.

Nhưng Lam Tiểu Nghê vẫn luôn nhấn mạnh rằng, An Lâm nhất định sẽ trở lại, nhất định sẽ dẫn đầu Nhân tộc và Tây Hải phục hưng, dẫn dắt họ đi đến tương lai rực rỡ nhất.

Đại tế ti Cổ Tự và Ngư Phi Ngư có khả năng xem bói siêu đỉnh cũng thông qua việc xem bói để nhìn được một phần tương lai, đi theo An Lâm quả thật chính là chuyện có xác suất đi đến tương lai rực rỡ mà trước nay chưa từng có.

Cứ như vậy, liên minh Tây Hải trở thành đồng minh vững chắc nhất của Nhân tộc, giúp Nhân tộc trấn thủ chiến tuyến phía tây.

Một lần trấn thủ này, cũng chính là hơn năm mươi năm!

Có quỷ mới biết họ đã giữ vững sự kiên trì này bằng cách nào!

May mắn thay, những gì mà Lam Tiểu Nghê nói, quả nhiên đã thành sự thật.

Thiên Thần Sấm Sét thực sự trở về rồi, đồng thời còn dùng tư thái mạnh mẽ nhất để chứng minh năng lực của hắn cho mọi người trên thế gian, vừa ra trận liền phá tan tất cả đại quân ở chiến tuyến phía nam của Thiên Nhân tộc!

Đối với liên minh Tây Hải, đây là một tin tức cực kỳ đáng mừng, tin này đã chứng minh rằng người họ đi theo quả nhiên không sai, tất cả những cố gắng trước đó đều đáng giá.

Chuyện này qua đi, uy tín của Lam Tiểu Nghê lại càng được tăng thêm.

Các đại năng nhìn về phía cô gái ngồi trên vương tọa, tâm phục khẩu phục hành lễ, trăm miệng một lời: "Thề sống chết trung thành với Lam minh chủ!"

Lam Tiểu Nghê thản nhiên cười một tiếng, không nói gì, nhưng trong lòng thì đã sớm hân hoan nhảy cẫng, hô lớn: Đã xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận