Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 571: Hư Không thú tức giận

Hư Không thú phát hiện một sự thật khiến nó rất khiếp sợ, Hư Không hồn đã được bồi đắp vài ngàn năm rồi, thế mà ở nó không gian trong cơ thể lại biến mất!

Đây chính là Hỗn Độn nguyên thể đấy, là tinh hoa và Hỗn Độn vật chất của vô số sinh mệnh mà nó đã hấp thu, hơn nữa còn sáp nhập vào lực lượng vốn có của chính mình mới tạo thành Hư Không hồn!

Thế giới trong cơ thể con cá voi kia tương đương với khí hải của loài người, nếu như không dùng ý thức nhìn vào trong, bình thường cũng sẽ xem nhẹ bên trong đã xảy ra chuyện gì. Cũng chính là bởi vì như thế, sau khi ý thức được mất đi Hỗn Độn nguyên thể, nó mới đần thối mặt ra như thế.

Nó muốn điều động Hỗn Độn nguyên thể để đồng hưởng cảm giác và ký ức, xem xét thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện hai bên đã hoàn toàn mất đi kết nơi, nó đã không còn quyền hạn chi phối và đồng hưởng nữa...

"Ô!"

Cá voi nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng trong thân thể đột nhiên bùng lên rồi khuếch tán ra, khiến cho mặt đất trong vòng một ngàn dặm bị chấn động đến mức rạn nứt, cơn lốc thổi quét, cát vàng đầy trời, toàn bộ không gian tựa như ngày tận thế vậy.

Vẻ mặt nó tràn ngập sự tức giận, nhìn về phía đám người An Lâm ở thế giới bên trong còn chưa bị tiêu hóa, lúc ấy chỉ có những người bị nuốt vào trong cơ thể này mới có thể tiếp xúc với Hỗn Độn nguyên thể.

Hỗn Độn nguyên thể ở trong cơ thể nó gần như là tồn tại bất tử bất diệt, thế nên nó cũng không để ý, rất yên lòng để cho Hỗn Độn nguyên thể đi chiến đấu. Nhưng hiện tại xem ra nó đã quá sơ suất.

"Vậy đại khái thì cậu có thể chống chọi được bao lâu?" Khả Khả Tư Đế cất tiếng hỏi.

Mọi người đều gật đầu, sau đó quăng ánh mắt về phía An Lâm.

"Áp lực ở bên trong đã bị giải trừ, chúng ta có thể cẩn thận suy nghĩ xem nên ra ngoài như thế nào." Vẻ mặt Mạch Luân đã thoải mái hơn không ít, hắn tươi cười mở miệng nói.

An Lâm nghe vậy bèn mở miệng nói: "Đã như vậy, chúng ta hãy nhanh chóng thảo luận xem nên dùng phương pháp gì để thoát khỏi nơi này đi, bị động chờ cá voi đến cắn nuốt loại là suy nghĩ không hề thực tế chút nào."

Tiêu Trạch đã sớm thả ra ảo ảnh Hắc Long vây quanh mọi người, ngăn cản lực lượng không gian đáng sợ kia.

"An Lâm đạo hữu, cậu có cao kiến gì không?" Hà Tiên Cô cười khanh khách mở miệng hỏi.

Chuyện Hỗn Độn nguyên thể biến mất, những người đó tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!

Vẻ mặt An Lâm hơi khựng lại, hắn có phần mơ màng nói: "Mấy người nhìn tôi làm gì?"

"Hư Không thú nổi giận, xem ra chúng ta chuyện chúng ta lấy đi Hư Không hồn đã chọc giận đến nó..." Giọng nói của Dạ Du Thần đầy trầm tĩnh, hình như đã sớm đán ra được chuyện này.

Ầm! Lực lượng không gian cực kỳ đáng sợ bắt đầu đè ép tới phía đám người An Lâm.

Tiêu Trạch ngậm một viên Khí Huyết Đan trong miệng, chậm rãi nói: "Coi như là vừa cắn thuốc vừa dùng thuật pháp, sau ba canh giờ, lực lượng của tôi cũng sẽ hoàn toàn hao hết."

Một đám đại năng Phản Hư cứ thế chờ một cái tiểu tu sĩ Kỳ Hóa Thần như tôi phát biểu ý kiến, ổn thật chứ?

Tiêu Trạch đảo cặp mắt trắng dã: "Áp lực ở bên trong đã bị giải trừ? Lực lượng đè ép tiêu hóa của cái không gian này đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, tôi bây giờ đang rất cực khổ đấy, có biết không! Loại cường độ tiêu hóa này cũng không dễ dàng hơn việc ngăn cản Hư Không hồn liên tục va chạm đâu!"

"Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra phương pháp gì, trước tiên mọi người cứ thử nêu ra ý kiến xem sao." An Lâm cảm thấy rất là nhức đầu.

Hắn nào biết đâu rằng, kể từ sau khi hắn cắn nuốt Hỗn Độn nguyên thể, ngăn cơn sóng dữ, uy vọng của hắn trong đội ngũ này đã cao đến bực nào. Dưới tình huống này, tất cả mọi người đều vô thức nghĩ rằng nên nghe ý kiến của hắn trước.

An Lâm: "..."

Thời gian từ từ trôi đi, vẫn không thu hoạch được gì, cảm xúc của tất cả mọi người cũng bắt đầu có phần trùng xuống.

Thường Hòa phóng ra hơn vạn con ve vàng, thăm dò lục địa ở ngoài không gian, nhưng mà không gian to lớn, vô biên vô hạn, đến lúc này vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ tin tức gì có giá trị.

Vô vàn tin tức về thuật pháp và lực lượng thiên phú lấp kín đầu óc An Lâm trong nháy mắt, khiến cho đầu hắn đau như muốn vỡ tung.

Tháp Bá mạnh mẽ xé rách không gian, nhưng thật đáng tiếc, hắn phát hiện ra chỉ có thể tiến hành xuyên qua các tiểu thế giới, chứ không thể vượt qua thế giới, trở lại thế giới bên ngoài.

An Lâm phun ra một ngụm máu tươi, hoa văn đường vân con mắt kim sắc biến mất, hắn thoát lực ngồi bệt xuống.

Cho nên, mọi người bắt đầu chọn lựa các loại phương pháp khác nhau.

"An Lâm đạo hữu!"

"Thánh chủ!"

"Sư phụ!"

Thật ra thì mọi người cũng đã sớm đoán trước được chuyện này.

Lúc trước hắn đã từng gặp phải cái cảm giác như thế này, đó chính là lúc hắn cướp đoạt thuật pháp và lực lượng thiên phú của Tiêu Đồ, khi đó cũng từng bị cắn trả như thế này. Hắn không có thời gian để xem kỹ, hắn quyết định chọn bừa!

Ở trong một trận váng đầu hoa mắt, hắn mãnh liệt lựa chọn một cái tin tức nào đó.

"Phốc!"

Những người còn lại cũng thi triển những phương pháp riêng của mình, tìm cách thoát khỏi nơi đây.

Kim sắc dao động khuếch tán ra bốn phía, dung nhập vào giữa trời đất.

Thuật Thần Tham!

An Lâm cảm giác mình ở trong cơ thể Hư Không thú, ví dụ hắn đã cướp đoạt Hỗn Độn nguyên thể, vậy thì hắn có thể tiếp tục cướp đoạt những thứ khác hay không? Vốn dĩ ban đầu hắn còn có chút mâu thuẫn khi sử dụng thuật pháp này, sợ rằng sẽ lại chọc giận Hư Không thú, khiến cho tình huống trở nên càng hỏng bét, nhưng mà bây giờ nhìn thấy mọi người đều không thể làm gì được, hắn cũng chỉ có thể thử một lần.

Mọi người thấy thế thì đều biến sắc, lao nhao chạy tới đỡ lấy An Lâm.

"Tôi không sao..." An Lâm suy yếu khoát tay áo nói.

Hắn cảm ngộ lực lượng cướp đoạt được, sắc mặt hơi đổi, trở nên có phần cổ quái.

[Lực lượng sinh dục hư không: Hấp thu năng lượng vô tận trong hư không, sau khi tích lũy được hạt sinh mệnh, có thể thành công sinh ra Hư Không thú đời sau có lực lượng thiên phú.]

An Lâm co quắp khóe miệng, hóa ra chính mình liều cái mạng già, liền cướp đoạt tới một cái lực lượng có thể sinh con?

Hơn nữa còn là lực lượng sinh dục Hư Không thú đời sau, nhưng ông đây là loài người cơ mà!

Chẳng qua, An Lâm cũng là có một loại lý giải đối với cái lực lượng sinh dục hư không này.

Hắn cảm giác mình cũng có thể hấp thu năng lượng hư không vô tận.

Nói làm là làm.

Hắn vận chuyển tâm pháp, quả nhiên là có một luồng lực lượng nào đó trong hư không bị dẫn dắt, bắt đầu chảy về phía trên người của hắn.

Đồng thời, bụng của hắn bắt đầu trướng đau, sau đó lập tức biến thành một loại đau nhức như tê liệt!

An Lâm cúi đầu nhìn thử, lập tức giật mình, thế mà bụng của hắn đang bắt đầu phồng lên.

Hiện tại, vẻ mặt của con cá voi cực kỳ khổng lồ kia trở nên vô cùng mờ mịt.

Nó là ai? Tại sao nó lại muốn tới nơi này? Nó tồn tại vì điều gì?

A... Tại sao nó lại muốn tới nơi này sinh con? Sinh con có gì tốt chứ?

"BANG... G G!"

Bụng An Lâm nổ tung, nội tạng bay ra, máu bắn tung tóe lên mặt những người xung quanh.

Đầu óc đám người Hà Tiên Cô, Thường Hòa và Dạ Du Thần đều trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn An Lâm nổ tung.

"Chủ nhân phát nổ?" Vẻ mặt Tuyết Trảm Thiên đầy si ngốc, lớp lông màu trắng đã thành màu đỏ loang lổ, dính đầy vết máu.

"Người khổng lồ An Lâm phát nổ? " Đề Na an vị ở trên vai An Lâm, toàn thân cương cứng.

"Sư phụ lại phát nổ?" Hai chân Tiêu Trạch mềm nhũn, hcaaji bị làm cho sợ đến mức suýt nữa không thể tiếp tục duy trì thuật pháp phòng ngự.

Hơi thở ủa An Lâm rất mỏng manh, âm thanh run rẩy: "Các người... Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi cảm thấy là... tôi vẫn còn có thể cứu được..."

Ngay tại lúc đó, Hư Không thú đang ở biên giới vùng đất Vô Hối đột nhiên lại có cảm giác rằng mình vừa mất đi cái gì đó...

Trong lúc bất chợt nó cảm thấy hết thảy những chuyện mà nó đã cố gắng làm đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

Hắn lập tức ngừng vận chuyển thuật pháp, nhưng mà lực lượng hư không vọt tới chỗ hắn không dừng lại nhanh như thế...

Dừng lại, mau dừng lại!!

Mẹ kiếp! Cái con mẹ nó, hắn đang mang thai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận